Chương 11: Tôi yêu em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này sẽ kể công yêu thụ như thế nào nha.
Không có H.
Sherry

—————————————————

Thế giới tương lai, con người càng ngày càng phát triển.

Đất nước V là một đất nước giàu có hưng thịnh bậc nhất toàn cầu, vì có những tốp nhân tài ghi danh vào lịch sử.

Và Phó Tư Hữu là một trong số đó.

Phó Tư Hữu là trẻ mồ coi, xong không vì điều đó mà tự ti hay khép kín, mà hắn còn xuất sắc tốt nghiệp đại học hàng đầu thế giới ngành kĩ thuật hiện đại.

Lập công ty với độ tuổi trẻ và phát minh ra nhiều loại máy móc tân tiến giúp con người bước đến gần tương lai hơn.

Một trong số những tác phẩm nổi trội của hắn là tàu bay, vòng tay bảo hộ, robot bảo mẩu hình người thật,...

Với tất cả nhưng thứ tân tiến hiện đại đó, hắn đã tạo ra một thương hiệu của tương lai tên và TF.

Mọi người và các mặt báo đón mò ý nghĩa của TF là gì, trong một buổi phỏng vấn Phó Tư Hữu cũng nói.
TF có nghĩa là Transformation Future, có nghĩa là "Tương lai chuyển đổi."

Nhưng thật ra ý nghĩa thật sự là.
F đúng là Future.
Nhưng mà T thì là Trình.

Hắn vọng tưởng hắn và Trình Trình một khi ở cạnh nhau, hắn sẽ dùng công ty này của mình để minh chứng tình yêu của hắn.

"Trình Trình , anh mong tương lai của anh sẽ có em ở bên cạnh".

Vì đâu mà hắn yêu sậu đậm cậu như vậy, thế thì phải nhìn đến lúc hắn 15 tuổi, khi đó hắn vẫn chịu sự giám hộ của cô nhi viện.

Trong một lần hắn về nhà và gặp một bọn côn đồ trấn lột, nhưng cú đấm rơi xuống như mưa, điều duy nhất hắn có thể làm là ôm đầu lại.

Bọn côn đồ này là lũ ăn không ngồi rồi, báo hại gia đình rồi đi trấn lộn học sinh, hôm nay hắn gặp phải thì đúng là xui xẻo.

Bọn chúng rất thông minh nên cảnh sát vẫn còn chưa tóm gọn được cả lũ.

Ngay giây phút hắn sắp không chịu nổi mà nghĩ mình sắp hộc máu rồi, thì hắn nghe thấy tiếng nói từ một đám côn đồ đó vang lên.

"Chết rồi đại ca, cảnh sát tới."

Kèm theo đó là còi hú vang lên inh ỏi, bọn chúng hoảng loạn muốn chạy, nhưng bọn chúng rất thông minh mà cũng rất ngu, đi trấn lột tất nhiên phải chọn một con hẻm tối và né camera rồi, nhưng con hẻm này chỉ vó một đường ra, và những bức tường xung quanh cao đến 20m.

Với sự tỉnh táo ít ỏi của hắn, hắn chỉ nhìn thấy bọn chúng lần lượt quỳ xuống, đưa tay lên và bị bắt đi.

Đến gần cuối hắn một nhắm mắt nghỉ ngơi, thì ngay tầm mắt hắn lại có một cánh tay trắng nõn, hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của đôi bàn tay này.

Tiếng còi inh ỏi nhưng hắn vẫn nghe rõ giọng nói lo sợ cùng rung rẩy của thiếu niên.

Người đó mặc một chiếc áo thun trắng, nhưng không ngại vết máu trên người hắn mà lại gần đỡ hắn dậy và lau vét máu cho hắn.

Một chiếc khăn mùi soa mang theo hương thơm của chủ nhân nó, nhẹ nhành lau đi về máu nơi khoé môi.

Hắn nghe thấy cậu nói với hắn.

"Anh cố gắng lên, cảnh sát đến rồi! Anh sẽ được vào viện sớm thôi".

Hắn muốn mở miệng nói "Cảm ơn". Nhưng lời nói không thể nào thốt ra được, khoé môi đang chảy máu, trán của chảy rất nhiều máu làm tầm nhìn của hắn mập mờ.

Nhưng hắn vấn cố gắng nhìn người con trai đó, hắn muốn hỏi cậu tên gì, nhưng lúc ấy hắn không thể hỏi được, sau đó bất lực ngất xỉu.

Một giây trước khi ngất xỉu đó, hắn đã cẩn thận phát hoạ đường nét của thiếu niên, cẩn thận lưu nhớ lấy mùi hương của thiếu niên, cẩn thận ghi lại giọng nói rung rẩy đó.

Sau đó hắn ngất đi, trong cơn mơ hồ hắn cảm nhận được mình bị lay nhẹ, sau đó có vẻ bị nhấc bổng lên rồi đặt lên thứ gì đó.

Nhưng mà hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến người con trai kia thôi.

Nhưng khi hắn mở mắt, thì đã không còn thấy người đó nữa rồi.

Thay vào đó là một y tá.

"Em tỉnh rồi à, ,chị là y tá, em khoan hãy cử động đã, để chị đỡ em."

Hắn được đưa vào bệnh viện, sau đó thông qua chị y tá đó hắn biết cậu đã đi rồi.

Hắn còn chưa kịp biết tên cậu, cũng chưa kịp nói tiếng cảm ơn.

Huống chi là muốn làm quen với cậu.

Ngày hôm sau hắn lấy một tờ giấy, sau đó khắc hoạ ra dáng vẻ của cậu, thành kín nói một tiếng cảm ơn với cậu, rồi lại không hiểu sau bản thân lại đỏ mặt xấu hổ.

Suy nghĩ lúc đó chính là.

"Phó Tư Hữu hắn vậy yêu một người mà còn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên".

Sau đó hắn không ngừng nổ lực tìm kiếm cậu, nhưng không có kết quả.

Nào ngờ một ngày đẹp trời, hắn với tư cách là cựu học sinh đã quyên góp một toà nhà cho trường học, và ngay tại toà nhà đó hắn đã nhìn thấy cậu. Người mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Cậu đang ôm một chồng sách đi cùng với nhóm bạn, thiếu niên của hắn vẫn sáng lấp lạnh ấm áp như vậy.

Rồi ngày hôm đó hắn chính thức biết được tên của cậu.

Em ấy tên là Trình Trình.

Hắn rất muốn nhào đến ôm cậu, nhưng ma lực vô hình cầm chân hắn lại.

Sau đó qua một trang web mà hắn đã đi đến ngày hôm nay.

Sau khi biết cậu học ở trường mà hắn từng học, hắn ngày ngày liền đậu xe một góc, sau lớp kính đen là con mắt của sói đang nhìn chắm chằm ánh sáng của nó.

Rồi hắn nhìn thấy một trang web quên thuộc.

Giây phút đó hắn thấy cậu cầm lấy điện thoại, trên điện thoại là một trang web, mà cậu rất nhanh đã đóng trang web đó, sau đó khẽ nhìn xung quanh xem có ai phát hiện ra không.

Cậu nghĩ không có ai phát hiện, nhưng có một người ngồi trong chiếc xe, sau lớp kính đen đã thu hết mồn một động tác của cậu vào mắt.

Đó là một trang web trò truyện ẩn danh, nhưng thật ra nó là một diễn đàn người lớn.

Hắn biết trang web này vì trang web này là hắn bí mật tạo ra, nhầm sự dụng nó cho một vài truyện.

Hắn hốt hoảng, dùng tốc độ như bay mà chạy về đến nhà, mở máy tính đăng nhập vào với tư cách người quản lý web.

Rất nhanh hắn liền tìm được nick của cậu, nhìn thấy cậu post bài nói về thể chất dâm đãng của mình nhưng không thể yêu đương hay kiếm bạn tình, cậu đăng bài lên muốn tìm đồ chơi tình dục.

Và hắn cảm thấy cơ hội của mình đến rồi. Trong vòng 3 ngày nhốt mình vào phòng chế tạo tư nhân của hắn nằm ở dưới tầng hầm. Chiếc ghế tình dục đó đã ra đời.

Hắn đăng kí một nick trong trang web đó, sau đó dùng tư cách người cùng chung chí hướng mà giới thiệu cho cậu chiếc ghế tình dục đó.

Rồi mọi chuyện bắt đầu và đi đến thời điểm hiện tại.

—————————————————
Hi mọi người, chương này không có H, nó chỉ là một chương về quá trình bạn công yêu bạn thụ rồi đi đến ngày hôm nay thôi.

Chương sau sẽ quay lại vời nhưng màn ngập nước.

Nhưng mà không biết là khi nào.🌝
Nói chung là cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
Nếu có lỗi mong mọi người cmt và nhắc nhở mình nha. Thank you.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net