Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng ngày tốt nghiệp của cậu cũng tới, vừa hồi hợp nhưng cậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Vì ở dưới khán đài còn có người cậu yêu thương nhất. Phải thể hiện thật tốt một lát nữa còn đi hẹn hò nữa chứ.

Vừa nghĩ đến nam nhân kia cậu liền không tự chủ được mà ôn hoà đi rất nhiều.

Lúc này cậu đang ở trong phòng thay quần áo một mình, tự mình đọc đi đọc lại bản thoại.

Lúc này cửa phòng khẽ mở, sau đó cậu liền lọt vào một vòng tay quen thuộc.

"Phó tiên sinh, chào anh nha."

Nở nụ cười ngọt ngào với hắn, cũng quay lại  chặt người nọ.

"Bảo bối, hồi hộp sao."

"Ừm."

"Không sao đâu, em sẽ làm được."

Phó Tư Hữu nói xong khẽ vỗ lưng cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Hôm nay hắn đến với tư cách là người trai học bổng và bằng khen cho người tốt nghiệp top 3 của trường cậu, hắn là người tài trợ cho ngôi trường này nên được mời đến đây.

Hai người chìm đắm vào thế giới riêng, đến khi tiếng trống quen thuộc vang lên, lễ khai mạc bắt đầu. Hắn trao cho cậu một nụ hôn sâu rồi hai người nhanh chóng về vị trí.

"Trình học trưởng!!! Mặt anh đỏ quá!!! Anh có sao không??"

Một học muội thấy cậu đỏ mặt thế liền lo lắng hỏi han.

"Không sao đâu, anh chỉ hơi nóng thôi."

Rồi cậu khẽ liếc người đàn ông dưới khán đài kia, dám trêu chọc cậu.

Đến lượt cậu lên phát biểu, khẽ hít sâu lấy lại tinh thần tự tin lên phát biểu, giọng nói ôn nhu ngọt ngào vang khắp nơi, khiến mọi người đắm chiều cũng như hồi tưởng lại những năm học vừa qua. Đến khi cậu kết thúc không một chút vấp hay mắc lỗi, học sinh cũng giáo viên không ngừng vỗ tay.

Có rất nhiều người khẽ sụt sùi đỏ mắt, nhưng cậu không quan tâm, chỉ nhìn về một hướng, nơi có người kia khẽ nở nụ cười kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Hắn nhìn cậu như bé mèo nhỏ kiêu căng lên bị dáng vẻ này say đắm hung hắn chọi vào tim.

Đến cuối cùng là lễ trao giải, hắn lên trao hạng nhất cho cậu khi người Mc đọc lên tên của mình và tên của cậu.

"Xin mời Phó tiên sinh, chủ tịch tập đoàn TF lên trao giải cho sinh viên tốt nghiệp đừng đầu bảng xếp hạng của trường, Trình Trình."

Dứt lời là tràn pháo tay không ngừng, hắn cũng bước ra khỏi đoàn người, tiêu sái từng bước từng bước tiến đến trao cho cậu tấm bằng khen danh dự, theo thông lệ liền bắt tay và ôm, trong vòng một giây ôm đó hắn khẽ nói.

"Em mặc vest tối nay nhé."

Nói xong câu đó, hắn liền dứt ra như không có gì bắt tay cậu, còn Trình Trình bị lời nói trắng trợn của hắn xấu hổ chỉ có thể trả thù bằng cách bắt tay hắn thật chặt.

Lúc hai người buông ra thì tay hắn nổi lên một mảnh đỏ mà không ai biết chuyện gì vừa xảy ra ngoài đương sự.

Sau khi chia tay tạm biệt thầy cô bạn bè, cậu liền nhanh chân chạy xuống tầng hầm nơi chiếc xe quen thuộc của cậu đợi sẵn.

Trình Trình ngồi vào ghế phụ, chưa kịp nói gì đã bị người kia nhào đến hôn đến ngợp thở.

"Bảo bối, anh không nhịn nổi, đã hơn 3 tiếng anh không hôn được em rồi, em phải đền cho anh."

Cậu bị hôn đến mờ mịt nhưng còn chưa tới nổi lên cao giọng trách mắng.

"Anh còn dám nói, hồi nãy anh nói bậy bạ gì vậy? Lỡ ai nghe rồi sao."

"Ai nghe thì kệ họ, sớm muộn họ cũng biết."

"Gì chứ?? Ngại lắm đó anh biết không?"

Cuối cùng hắn chỉ có thể thoả hiệp.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn nào, nhà hàng em thích nhất anh đã đặt sẵn rồi."

Khi hai người tiền vào nhà hàng, liền có nhân viên đến dẫn họ đến trung nhà hàng nơi có thềm bật cao  ở ngoài trời được kê một bàn ăn thịnh soạn, xung quanh không có ai chỉ có hoa hồng và ánh nến.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên tạo bầu không khí lãng mạng tột cùng.

Lúc này hắn tiếng đến kéo ghế ra cho cậu, rồi tự mình kéo ghế ngồi kế bên.

Hai người ăn uống no say, uống cũng không ít.

Một lúc sao tiếng nhạc bỗng dưng ngừng, bỗng dưng một tiếm rầm to đùng vang lên. Tiếp theo chính là một pháo hoa xinh đẹp rực rỡ trên bầu trời, hắn ôm lấy cậu, cậu nhìn pháo hoa không ngừng kêu đẹp, còn hắn nhìn cậu cũng không ngừng kêu đẹp.

Khoảng 20 phút sau, bầu trời tối sầm lại, đang lúc cậu nghĩ hết rồi sao thì nhiều tiếng bắn pháo hoa vang lên giữ dội, bầu trời đêm một lần nữa rực rỡ hiện lên dòng chữ.

"Will you marry me?"

Trình Trình hoảng hốt quay lại nhìn hắn thì thấy hắn đang quỳ một chán với mình, rồi bỏng dưng hoa hồng bay khắp nơi trên đầu cậu, xung quanh cậu bỗng có pháo hoa đốt lên. Giò cậu mới nhận ra mình đang đứng ở một hình trái tim pháo hoa.

"Trình Trình, anh yêu em. Chúng ta kết hôn đi."

Nước mặt cậu vốn đã trực chờ, dường như khi hắn nói xong liền không đợi được mà rơi lung tung trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Em đồng ý."

Lúc này cậu cũng quỳ xuống, một tay móc túi cũng lấy ra một hộp nhẫn khác.

"Phó Tư Hữu, anh có bằng lòng kết hôn với em không?"

Hắn không ngờ bản thân mình cũng được cầu hôn như này, niềm vui nhân lên gấp bội, hơi thở cũng bị sự run rẩy của hắn mà nghẹn ngào thốt lên nói đồng ý.

"Anh đồng ý, bảo bối anh đồng ý."

Hai người đeo nhẫn cho nhau, mỗi tay đều có hai chiếc nhẫn ở ngón áp úp. Hắn ôm lấy cậu cuối xuống hôn sâu như không dứt được, đằm chìm vào niệm hạnh phúc như muốn phá vỡ mọi thứ.

Cuối cùng bọn họ đã ở bên nhau trọn vẹn, thoã mãn không gì sánh bằng.

Hai người cùng nhau tổ chức đám cưới thế kỉ, liên tục trong vòng 10 ngày, vì hai người ngỏ lời yêu và ngày mùng 10 trùng hợp cũng vào ngày 10 mà cầu hôn nhau.

Khách mời được bao trọn vẹn nơi ăn ở khi được mời tham dự đám cưới, ai ai cũng choáng ngợp trước vẻ sang trọng bậc nhất thế kỉ này.

Thật sự đám cưới của họ đã làm oanh liệt đến mọi nơi trên thế giới.

Đám cưới thế kỉ tuyệt đối là một cái tên không xứng với đám cưới của họ.

"Con, Phó Tư Hữu xin được nhận Trình Trình làm chồng và hứa giữ lòng chung thủy với em. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày đến suốt cuộc đời anh."

"Con, Trình Trình xinh được nhận Phó Tư Hữu làm chồng của em và hứa giữ lòng chung thủy với anh. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời em."

"Ta chính thức tuyên bố các con là vợ chồng. Có mọi người trên trời hay dưới đất chứng dám."

"Chúc hạnh phúc trăm năm."

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay oanh liệt cùng lời chúc phúc xôn sao, bầu trời lại lần nữa xuất hiện những cánh hoa hồng đỏ rực đẹp mắt.

Hai người dưới sự chứng kiến của toàn thể trao cho nhau nụ hôn giao ước vĩnh viễn của hạnh phúc trọn vẹn.

—————————————————
Toàn văn hoàn, 12-04/2022.
Vậy là hoàn rồi mọi người ạ, cảm ơn các bạn đã ủng hộ và chờ đợi mình nhé.

Hẹn gặp lại lần nhanh nha.

Sherry


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net