Chương 43 - Trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cậu."

Ôn Nhiên 'ừ' một tiếng và dời mắt khỏi người nhân viên công tác kia. Lúc anh nhân viên ấy bước vào trong buồng vệ sinh, cậu nhìn thấy có một nữ quỷ tóc ngắn đang cúi đầu ở ngay phía sau lưng anh, còn áp trán mình vào lưng người nọ, chân lơ lửng bay theo anh ta.

Ôn Nhiên và Tằng Phàm bước ra khỏi nhà vệ sinh, Tằng Phàm chợt nói: "Tôi phải đi ra ngoài mua một vài thứ."

Ôn Nhiên gật đầu: "Vậy tôi về phòng thay đồ trước."

Sau khi hai người lần lượt rời đi theo hai hướng, Tằng Phàm bỗng quay đầu nhìn thoáng qua. Thấy Ôn Nhiên đã xoay người đi về phía phòng thay đồ, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra, rồi vội vàng quay trở lại nhà vệ sinh.

Khi Tằng Phàm vừa bước vào nhà vệ sinh, Ôn Nhiên – người vốn dĩ phải đi rồi – lại bất ngờ bước ra khỏi góc khuất. Cái tên Tằng Phàm này, biểu hiện vừa rồi của anh ta rõ ràng là cũng nhìn thấy quỷ, còn vội vàng muốn mình rời khỏi chỗ đó, bây giờ lại quay lại, chẳng lẽ anh ta muốn bắt quỷ hay sao?

Ôn Nhiên cảm thấy Tằng Phàm càng ngày càng kỳ lạ. Chỉ cần là đạo sĩ thì đều sẽ có cổ khí tràng. Chung quy, không phải mọi đạo sĩ đều giống như cậu, bởi vì phương pháp tu luyện hoàn toàn khác nhau cho nên mới có thể che giấu chính mình. Nhưng mà trong những lần tiếp xúc trước đây, cái người tên Tằng Phàm ấy rõ ràng là người bình thường, thậm chí là vừa rồi cậu cũng không nhìn ra được chút khí tràng nào ở anh ta.

Hơn nữa, kiểu người có thể nhìn thấy quỷ như thế này chỉ có thể là người có vận khí thấp sắp chết hoặc là người có mắt âm dương. Tằng Phàm không thuộc vế trước, nhưng người ở vế sau nếu không phải là ngàn dặm mới có một thì chắc chắn cũng là vô cùng hiếm gặp. Chưa kể số người có mắt âm dương trong giới Huyền Môn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ôn Nhiên không muốn tìm hiểu, cũng không định ra tay, cậu chỉ muốn xem thử rốt cuộc Tằng Phàm đang muốn làm cái gì.

Tằng Phàm vừa trở lại nhà vệ sinh liền lấy di động ra. Màn hình điện thoại chợt lóe sáng, bỗng chốc chuyển sang nền đen và trên đó chỉ hiện thị một câu đơn giản:【Phát hiện năng lượng ma quỷ, bạn có muốn nhận nhiệm vụ hay không?】

Tằng Phàm liền bấm chọn mà không chút do dự. Đúng lúc này, trong lòng bàn tay của anh ta xuất hiện một đốm lửa hơi lập lòe giống như văn tự bùa chú.

Anh nhân viên bước ra khỏi buồng vệ sinh, lướt qua Tằng Phàm và định rửa tay đi ra ngoài.

Tằng Phạm lại đi tới bên cạnh anh ta, hỏi thẳng: "Có phải gần đây anh hay cảm thấy đau bả vai, thậm chí lạnh sống lưng hay không?"

Lôi Hoằng Vĩ liếc nhìn Tằng Phàm bằng ánh mắt kỳ quái. Anh ta không thuộc tổ hậu cần của cuộc thi Người Dẫn Chương Trình Mới này, và nhà đài của bọn họ cũng đâu phải chỉ có mỗi một tiết mục này. Hiện tại Tằng Phàm chưa được nổi tiếng cho lắm, nên anh ta sẽ không biết tới Tằng Phàm. Thấy đối phương quá kỳ quái, Lôi Hoằng Vĩ không định phản ứng lại.

Tằng Phong cũng không để bụng, tiếp tục nói: "Có một cô gái tóc ngắn, trên tay còn buộc một nút tơ hồng."

Vừa dứt lời, sắc mặt Lôi Hoằng Vĩ lập tức biến đổi, không chỉ tái nhợt và đổ đầy mồ hôi mà còn hoảng loạn: "Anh, anh nói cái quái gì vậy, tôi nghe không hiểu! Phiền anh tránh đường."

Tằng Phàm nhún vai, nghiêng người tránh sang một bên và nói thêm: "Tốt nhất là anh nghe không hiểu thật. Thời gian của anh có lẽ chẳng còn nhiều đâu."

Lôi Hoằng Vĩ lặp tức cau mày quay đầu nhìn Tằng Phạm, trong ánh mắt đã có chút tức giận: "Anh có ý gì!"

Tằng Phàm lắc đầu: "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho anh những gì mình nhìn thấy thôi. Cô ta đang ở ngay sau lưng anh, còn anh muốn tin hay không thì tùy."

Lôi Hoằng Vĩ vô thức nhìn về phía sau, nhưng lại chả nhìn thấy gì. Có điều chẳng hiểu tại sao mà trên bả vai vốn đã nhức mỏi của anh bất ngờ bị siết chặt. Đúng là trong khoảng thời gian này anh ta thường cảm thấy khó chịu. Chỉ là trong cái nghề này của bọn họ, chuyện đảo lộn ngày đêm và mọi loại hình công tác tiếp diễn liên tục đều là trạng thái bình thường. Anh ta thường xuyên mệt mỏi và đau nhức cả người, nên bản thân cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ chờ đến khi có thời gian sẽ đi thư giãn và mát xa cho khỏe.

Thế nhưng những lời nói khó có thể giải thích được của kẻ xa lạ đứng trước mặt này khiến anh hoang mang một lúc.

Tằng Phàm tiếp tục: "Tôi có thể giúp anh. Tôi là Tằng Phàm, thí sinh của cuộc thi Người Dẫn Chương Trình Mới. Nếu anh có gì cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi. Chỉ hy vọng khi anh tới tìm tôi thì vẫn còn chưa muộn."

Nói xong, Tằng Phàm trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, Lôi Hoằng Vĩ lại cảm thấy tay chân mềm nhũn hết một lúc. Còn nữ quỷ theo sau lưng Lôi Hoằng Vĩ cũng từ từ ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tằng Phàm đang rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net