Chương 44 - Trò chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hắn có đeo thứ gì đó. Nếu tôi muốn cưỡng chế làm hắn bị thương thì sẽ bị thứ kia đánh trả. Lúc đầu, tôi vẫn rất tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì. Nhưng càng về sau tôi càng mất khống chế, lúc điên cuồng dù biết bản thân sẽ bị thương, tôi vẫn sẽ bất chấp tất cả mà lao vào tấn công hắn. Sau đó, lại có người nhìn thấy tôi, trên người cái tên tọc mạch đó cũng có mấy thứ đáng sợ, nhưng lại yếu hơn nhiều so với thứ bảo hộ trên người hung thủ. Là gã muốn ngăn cản tôi, là gã xen vào việc của người khác trước!"

Ôn Nhiên lấy ra một lá bùa màu đen từ một hộp gỗ trong ngăn kéo, tiện tay gấp thành hình tam giác: "Đây là Cờ Hắc Lệnh, có thể giúp cô báo thù. Nếu người kia thực sự hại chết một nhà ba người của cô thì Cờ Hắc Lệnh này sẽ che chở cho cô không bị thương bởi thứ pháp khí bảo vệ của đối phương. Nếu không phải, mà cô lại làm người vô tội bị thương, Cờ Hắc Lệnh sẽ trực tiếp đánh cô tan thành mây khói. Về phần kẻ tọc mạch nọ, cậu ta bị thương ở đầu cũng đã đủ rồi, vừa vừa phải phải thôi."

( – Hắc Lệnh Kỳ 黑令旗: nói đến loại cờ màu đen mang ý nghĩa được các vị thần phù hộ bình an cho những người con lang thang, xa xứ.)

Lý Đa Hi có chút không dám tin, nhìn vào Ôn Nhiên: "Cậu, cậu thực sự muốn giúp tôi sao?". Không phải những người như cậu chuyên đi bắt ma quỷ sao? Chẳng lẽ không cần khuyên nhủ rồi đưa họ đi siêu độ sao?!

Ôn Nhiên nhướng nhẹ chân mày: "Không muốn hả?"

Lý Đa Hi nhanh tay giật lấy lá bùa màu đen kia, sợ Ôn Nhiên hối hận. Cầm được lá bùa, cô cũng không vội rời đi mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt cậu, liên tục dập đầu: "Cảm ơn cậu! Thực sự cảm ơn cậu!" Nói xong liền nhanh như chớp biến mất.

Ôn Nhiên chống cằm bằng một tay, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời thu đông, ngày ngắn đêm dài, mới khoảng bảy giờ mà bầu trời đã tối sầm. Nhưng ngay cả khi trời tối, vẫn chưa phải là lúc nửa đêm, ấy vậy mà nữ quỷ này có thể lang thang bên ngoài, thế giới này cũng thật kỳ lạ.

──── ∘°❉°∘ ────

Lôi Hoằng Vĩ về đến nhà, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, tay bất giác xoa bóp bả vai nhức mỏi của mình. Nhưng rồi hắn lập tức dừng lại, nghĩ đến cái tên Tằng Phàm đang bị thương kia, liền buồn bực trong lòng. Cứ tưởng lợi hại lắm, ai dè cũng chỉ có như thế. Nhưng càng như vậy, hắn càng thấy lo lắng. Cái người bán bùa thế thân cho hắn khi ấy không biết đã đi đâu, hắn tìm mãi mà vẫn không thấy, cũng chẳng biết liệu bùa hộ mệnh cầu được trong mấy ngôi chùa ngôi miếu có dùng được hay không.

Dạo gần đây mọi thứ đều không được thuận lợi. Hắn vốn cho rằng đã cho đi một túi tiền như vậy rồi thì sẽ không còn gặp rắc rối nữa. Lại không ngờ cô gái kia cứ như âm hồn bất tán. Đã chết rồi thì nên đi đầu thai đi chứ, cứ quấn lấy hắn làm cái gì!

Nghĩ đến đây, Lôi Hoằng Vĩ chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bốc hỏa, rất muốn làm gì đó để giải tỏa một chút. Nhưng ngay sau đó, lá bùa hộ mạng hắn đeo trên người có vẻ hơi nóng lên, và cơn bồn chồn không tên kia cũng lập tức tan biến không còn một mảnh.

Trong lòng Lôi Hoằng Vĩ lập tức sửng sốt, đột nhiên cảm thấy căn nhà này rất nguy hiểm, nữ quỷ kia hẳn là đang theo dõi hắn từ một góc nào đó. Lôi Hoằng Vĩ nắm chặt lá bùa trong tay, hắn không thể nhịn được nữa, cần phải tìm một vị đại sư giải quyết chuyện này.

Ngay lúc hắn đang định xin nghỉ phép và lên núi một chuyến vào ngày mai, thì bỗng dưng bả vai lại trĩu nặng. Hắn bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh tóc ngắn đang tựa đầu vào vai mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net