Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Giành trước.

Tĩnh thất không hổ một chữ "Tĩnh", trong căn phòng chỉ to bằng cái đấu mà một chút tạp âm cũng không nghe được, nếu không phải còn có tiếng hít thở nhợt nhạt, chỉ sợ sẽ cho rằng tĩnh thất này thật sự không có một bóng người.

Tư duy Diệp Thời Duy từ từ thả không, không nghĩ không ngợi, không muốn không cầu, phảng phất như trời đất này cũng trống không, ngay cả bản thân cũng tiến vào trong đó. Nhưng chỉ một hồi, cũng cảm giác được bên trong cơ thể như có thêm cái gì đó, từng điểm sáng nhỏ rong chơi bên cạnh cơ thể, hắn biết, đây là linh khí.

Những sợi tư duy trong đầu hướng về những điểm sáng kia, dẫn đường cho chúng chảy về phía thân thể của hắn, mà những điểm nhỏ này biểu hiện cũng cực kỳ thân cận với Diệp Thời Duy, sôi nổi chui vào ngực hắn.

Đến đây, dẫn khí nhập thể xem như hoàn thành. (bước đầu tiên để tu đạo, phải dẫn được khí nhập thể mới có thể tu, không dẫn khí được thì khỏi tu gì hết)

Diệp Thời Duy dựa theo lộ tuyến trong bí quyết luyện khí tuần hoàn linh khí ba lần, bước đầu củng cố tu vi, mới mở to mắt, bụng lục cục vang, Diệp Thời Duy 囧 囧, may mà chỗ này chỉ có mình hắn, cầm lấy bánh ngô trên bàn cùng nước trên bàn bắt đầu ăn.

Tu tiên ở thời cổ luôn bị coi là tu sĩ khổ tu không phải không có đạo lý, con đường tu tiên rất tịch mịch, nguy hiểm cùng hấp dẫn song song tồn tại, nếu không có tính nhẫn nại cùng chịu được tịch mịch thì sẽ không có tiền đồ, cho dù nhất thời đắc ý thì đến thời điểm Nguyên Anh kì chú trọng tu tâm thể ngộ, cũng sẽ không tiến được xa.

Chớ nói chi là thế hệ này của bọn họ, liên bang đã sớm thống nhất, không có kẻ thù bên ngoài, không có nội đấu, mọi người an cư lạc nghiệp, cho dù không kiếm được đồng tiền lớn nhưng phúc lợi cơ bản của liên bang cũng đủ ấm no, cuộc sống như thế đã lâu, sao có thể nhẫn nại sự tịch mịch khi tu tiên đây?

Nếu không phải chính phủ tận hết sức lực tuyên truyền cùng các gia tộc lớn tập đoàn tài chính giàu thế lực tiến vào chiếm giữ, 《Tu tiên》 cũng sẽ không hot như vậy, ích lợi, mới là chủ đề vĩnh hằng không thay đổi của nhân loại.

Cho nên, Diệp Thời Duy ăn bánh ngô với nước trắng cũng không có gì oán giận, không ngừng tự nhủ với lòng, đời trước bị truy đuổi ngay cả mấy cái này còn không có mà ăn, đời này vừa mới mở đầu, cho dù chịu khổ một chút thì có đáng gì, về sau chuyên ăn ích cốc đan, ăn một hạt ném một hạt.

Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Diệp Thời Duy ý chí chiến đấu sục sôi tiếp tục tu luyện, thẳng đến khi vận hành hết ba mươi sáu chu thiên, mới rốt cục nghe được một tiếng vang nhỏ, những điểm linh lực lam sắc rốt cục hình thành một dòng suối sáng ngời trong cơ thể, chậm rãi lưu động trong kinh mạch, rất là xinh đẹp.

"Đinh ~"

Nghe âm thanh gợi ý của hệ thống, Diệp Thời Duy vui sướng vô cùng, nhất định là mình đã đột phá đến Luyện Khí kỳ nên được thưởng, hơn nữa danh hiệu đệ nhất hẳn cũng sẽ thông báo tới kênh thế giới, nghĩ tới thiên tài như mình bị toàn thế giới đều biết tới, cái đuôi của Diệp Thời Duy nháy mắt dựng lên, kiêu ngạo vô cùng.

"Thông báo thế giới: Tiêu Dục thôn Đạo Hương là người đầu tiên đột phá Luyện Khí kỳ, lúc này thưởng cho danh hiệu 'Tư chất vô song', linh thạch trung phẩm mười miếng, linh khí nhất kiện, Túi Càn Khôn một cái."

Diệp Thời Duy xoa lỗ tai, hắn vừa rồi nghe được cái gì?

"Đinh ~ người chơi 【 chưa thiết trí 】 là người thứ hai đột phá Luyện Khí kỳ, có công bố tính danh hay không?"

Diệp Thời Duy cắn chặt răng, lựa chọn không, rất nhanh, thông báo thế giới thứ hai vang lên.

"Người chơi thôn Đạo Hương【 vô danh 】 là người thứ hai đột phá Luyện Khí kỳ, lúc này thưởng cho linh thạch trung phẩm tám miếng, linh khí một cái, túi Càn Khôn một cái."

Trước mặt Diệp Thời Duy rất nhanh xuất hiện một cái túi nhỏ, loại túi này lần đầu tiên Diệp Thời Duy nhận được quà của hệ thống thưởng cũng nhận được, bên trong đều là đồ trong thông báo.

Nếu trước Diệp Thời Duy nhìn đến mấy thứ đó, nhất là phần thưởng trong thông báo còn nhiều hơn mình dự đoán nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện tại...

Dùng sức chọc cái thông báo trên màn hình, hai chữ 'Tiêu Dục' to to vẫn vẫn không nhúc nhích, khiến Diệp Thời Duy phẫn hận không thôi.

Còn kém một chút thôi, còn kém một chút thì hắn chính là đệ nhất, kết quả chỉ mới vài giây đã bị kéo xuống làm người đứng sau, càng khiến hắn tức hơn là người đoạt đi danh hiệu đệ nhất lại là Tiêu Dục!

Cái thằng khốn nạn kia, cư nhiên lại là đệ nhất! Rất không công bằng!

Giờ phút này, Diệp Thời Duy hận không thể lập tức đến trước mặt Tiêu Dục cầm kiếm đâm cho gã vài cái động, chính là nghĩ tân thủ muốn tới thôn khác phải trải qua khó khăn cùng tiêu phí thời gian, trầm mặc.

Cuối cùng, đành phải khẽ cắn môi, hừ, trước hết buông tha cho mày đó, chờ đến lúc vào thành chủ nhập môn phái nhất định cho mày đẹp mặt!

Diệp Thời Duy trong lòng điên lên, tu luyện liền càng nghiêm túc, đặc biệt có hệ thống thưởng cho linh thạch, càng là giành giật từng giây.

Linh khí ở trong thân thể sinh động chạy chung quanh, so với ban đầu dòng chảy tinh tế ban đầu đã to hơn không ít, trong tay nắm linh thạch trung phẩm hệ thống thưởng cho, Diệp Thời Duy hai mắt nhắm nghiền. Một cái, hai cái, linh khí giống như không biết mệt mỏi đánh sâu vào con đê chắn trong tâm tưởng, đê đập có chắc chắn hơn nữa cũng không ngăn được linh khí lần lượt va chạm như nước, rất nhanh, liền xuất hiện một cái khe, bật ra một cái lỗ nhỏ.

Con đê ngàn dặm tất có tổ kiến, lỗ nhỏ này giống như dấu hiệu mở đầu, rất nhanh, con đê kiên cố liền rời rạc vụn vỡ, linh khí gào thét mà qua, khoan khoái chạy trong kinh mạch mới mở rộng, tuần hoàn ba chu (ba vòng), đợi đến khi Diệp Thời Duy mở to mắt, linh khí đã triệt để củng cố xong, mà linh thạch trong bàn tay cũng lập tức biến thành bột phấn rơi lả tả.

Nhìn khối linh thạch cuối cùng trong tay biến thành bột phấn, Diệp Thời Duy thở dài một tiếng, trách không được đều nói tu luyện quan trọng nhất là cần tiền tài, không chỉ phải có pháp quyết tốt, càng cần đầy đủ tiền tài chống đỡ những vật tiêu hao khi tu luyện, hắn trong game ban đầu đã coi là một tiểu phú, nhưng dù thế cũng không chống qua Luyện Khí trung kỳ, vừa vọt tới tầng năm đã không còn bao nhiêu linh thạch.

Ăn qua bữa tiệc lớn linh thạch trung phẩm, Diệp Thời Duy hiện tại đã hoàn toàn không có hứng thú đối với linh thạch hạ phẩm thậm chí không coi là cháo hoa ăn sáng, may mắn hệ thống mỗi lần đột phá đều sẽ đưa tặng linh thạch, nếu không đối với bạn bè người thân mà nói quả thật có chút trứng chọi đá.

Đứng dậy, cửa tĩnh thất mở ra, Diệp Thời Duy cất bước đi ra ngoài, thời gian đã qua mười ngày, hắn cũng nên đi ra ngoài lịch lãm (du lịch rèn luyện) một chút, có chút đồ vật tuy rằng sau khi trải qua game ngày sau đã không để vào mắt, nhưng không thể không thừa nhận, trong game thời kì đầu vẫn rất hữu dụng.

Dưới lầu tiểu nhị nhìn đến Diệp Thời Duy liền sáng mắt, "Khách quan, muốn trả phòng?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, hân hạnh mười miếng linh thạch hạ phẩm ~ "

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười nhiệt tình quá mức của tiểu nhị, Diệp Thời Duy không hiểu nhíu mày, nhưng vẫn lấy trong túi Càn Khôn mười miếng linh thạch hạ phẩm đưa qua.

Tiểu nhị nhìn thấy linh thạch quả sắp khóc, luyện công đường này của bọn họ theo lý thuyết hẳn phải người ra vào tấp nập mới đúng, nhưng hiện tại người chơi thật sự là nghèo quá, một ngày một khối cũng không lấy ra được, thà rằng tìm nơi dã ngoại hẻo lánh bị dã thú quấy rầy nguy hiểm cũng không vào trong thôn tu luyện, quả thực là bỏ gốc lấy ngọn, ngoại trừ những người có ngộ tính siêu tuyệt thì có được mấy người ở dã ngoại có thể thăng cấp đây.

Hơn nữa, cho dù hiện tại người đến luyện công nhiều, nhưng xem mỗi lần tính tiền đều phải đưa một nhóm người vào tiên ngục, tiểu nhị liền hết sức bất mãn, trời biết ngục tốt đại ca đã quen mặt y rồi, lần trước nhìn thấy y còn nói y cũng tới làm ngục tốt đi, nói y có tư chất làm nghề này, khiến y 囧 (bất đắc dĩ) mặt gần chết.

Đặc biệt có người quá đáng đến độ, tới nơi này tu luyện không trả tiền, bị y đưa vào tiên ngục, sau đi ra sau cư nhiên lại tới nơi này tu luyện không trả tiền, khiến y trong cơn tức giận nhét kẻ đó vào sổ đen mới thành thật.

Nói ngắn lại, thấy mười miếng linh thạch sáng long lánh mà tiểu nhị cảm động sắp khóc, cũng không phải là lời nói dối.

"Anh hùng, ngài chính là anh hùng của ta!"

Tiểu nhị kích động rưng rưng nhìn hắn, còn kéo tay áo hắn, dọa Diệp Thời Duy sợ gần chết, tiểu nhị này không phải gay chứ, tiếp chợt nghe thấy tiểu nhị tố khổ.

"Anh hùng, ngài biết không? Ngài là người trả số tiền lớn nhất mà ta thu được gần đây, đủ mười miếng linh thạch, phải biết ta đã lỗ vốn mười ngày, khách quan khác nếu không phải chỉ ở một hai ngày, thì là thiếu nợ mà ra, còn có ước chừng chín phần khách quan đã vì lấy không ra được linh thạch mà bị đưa vào tiên ngục, mà khách quan, khách quan ngài cư nhiên một lần lấy ra nhiều linh thạch như vậy, thật sự khiến ta rất cảm động ~ "

Tiểu nhị nói đến không thể thê thảm hơn, Diệp Thời Duy nhìn mà động lòng trắc ẩn, nghĩ niên đại này quả nhiên làm ăn không dễ, lại cũng nguyện ý lãng phí một chút thời gian đi an ủi tiểu nhị đáng thương.

"Không có việc gì, mọi người tu vi đều còn thấp, về sau sẽ không như vậy, nói không chừng còn sẽ có chuyện bao phòng theo tháng theo năm ấy chứ, đến lúc đó hung hăng tăng giá, thu hết lại tiền đã lỗ là được rồi."

Diệp Thời Duy nhẹ giọng nói, tiểu nhị nhìn người trước mắt dịu giọng an ủi, trong lòng cảm động vô cùng tận, quyết tâm, quyết định đem bí mật chỉ mình biết nói cho hắn.

"Anh hùng, ta có một bí mật muốn nói cho ngài." Nói xong lôi kéo Diệp Thời Duy đi tới kín trong góc, nói ra.

"Anh hùng, ngài có biết thôn Đạo Hương này của chúng ta thành lập ra sao không?"

Diệp Thời Duy lắc đầu, tỏ vẻ không biết, tiểu nhị lấy giọng thần bí tiếp tục nói rằng, "Đó là thật lâu thật lâu trước kia, lúc ta lúc nhỏ, khi đó thôn Đạo Hương còn chưa gọi là Đạo Hương, có một ngày, ta ra sau núi chơi..."

tiểu nhị nói xong lộ ra biểu tình lâm vào hồi ức, "Ngày đó thời tiết rất đẹp, ta thừa dịp người nhà đều đi ra đồng liền trộm chuồn đi, phía sau núi có rất nhiều dã thú nguy hiểm, bình thường người lớn đều sẽ khuyên bảo, nhưng ta rất nghịch ngợm, vào ngày hôm đó, ta đụng phải một con hổ."

Diệp Thời Duy tiếp tục nghe, tiểu nhị hơi thần bí nói, "Ngài có biết ta gặp ai không? Ta gặp một vị tiên nhân!"

"Ngài ấy không chỉ cưỡng chế di dời con hổ, còn mang ta cùng vào núi, đến trước một thác nước mới thả ta xuống, cái gì cũng không nói."

Tiểu nhị hơi lộ ra biểu tình tiếc nuối, "Khi đó tuổi quá nhỏ, không bắt lấy kỳ ngộ, chỉ thấy vị kia tiên nhân kia hai tay lay động, rất nhanh liền có gió nổi, càng lúc càng lớn, mà chờ sau khi ta tỉnh lại, đã phát hiện tiên nhân không còn, còn bản thân đã trở về thôn, ba ta chỉ nói ta nằm dưới tàng cây đầu thôn ngủ, nhưng ta lại không hề có kí ức gì."

"Hơn nữa không chỉ như thế, ngay hôm đó, trong thôn hương lúa chín ngập tràn, vốn phải hai tháng nữa chúng mới chín cơ, người trong thôn đều nói là tiên tích ban xuống, nhưng chỉ có ta biết, đây là vị tiên nhân làm ."

"Hiện giờ, tuổi ta đã lớn, nhìn ra được, ngài cùng tiên nhân hẳn là cùng một loại người, cho nên, có thể nhờ ngài hoàn thành giấc mộng hồi bé của ta, nhìn xem nơi năm đó tiên nhân xuất hiện rốt cuộc xảy ra chuyện gì hay không?"

"Đinh ~ La Tiểu Hổ nhờ bạn tra xét tiên nhân bí ẩn, xin hỏi có nhận nhiệm vụ hay không?"

Diệp Thời Duy nhìn mọi thứ xảy ra, cảm thấy nhất định là đời trước quá xui nên đời này mới may đến thế, đây là cơ hội mà chỉ thằng ngu mới bỏ qua, cho nên nhanh chong chọn 'tiếp nhận' trên màn hình.

"Anh hùng, cám ơn ngài." La Tiểu Hổ mắt rưng rưng.

Diệp Thời Duy ở trong lòng lặng lẽ nói, hẳn là tôi cám ơn cậu mới đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC