Chương 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có thể bị lời nguyền rủa này quấy nhiễu ít lâu."

"Nguyền rủa?" Nghe đến từ ngữ thường ngày rất ít khi nói đến, Duẫn Mộc không khỏi cau mày.

"Vụ án này đã định trước là cảnh sát không tra được manh mối, bởi vì hung thủ có thể nói là gã kia, nhưng cũng có thể nói là do cô ta tự tử." Bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, Thiên Lang một lần nữa mang găng tay, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể một lúc. Đó là dáng vẻ cool ngầu không chút thay đổi như là pháp y sẵn sàng giải phẫu thi thể bất cứ lúc nào, đồng thời cũng không hề có tự giác đã phạm tội phá hỏng hiện trường vụ án. Thích Phi Trần lại hứng thú mà đi quan sát mấy con rối xếp ở cửa đó, thỉnh thoảng còn đưa tay ra chọt chọt một cái.

"Là hắn ta?" Cứ việc không nói ra tên, nhưng Ôn Dục Nhiễm ít nhiều cũng có thể đoán được đối tượng, nhưng vẫn làm cho hắn khó có thể tiếp thu như cũ, "Hắn chỉ vì ứng phó với chúng ta mà có thể không coi mạng người khác ra gì thế sao?" Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng quãng thời gian tiếp xúc với Thiên Đồng An trước đây, hoàn toàn không nhìn ra đó là một người tàn nhẫn như vậy.

"Gia tộc đó xưa nay đều không có người tốt, chỉ là thật đáng tiếc, hắn vừa không thể nói là hiền lành, lại không làm được lòng dạ độc ác, cho nên ta mới có thể nói hắn chỉ là phế vật do dự thiếu quyết đoán." Từ trên mặt đất nhặt lên một cây kim châm dính máu, Thiên Lang để sát vào trước mắt quan sát, "Cho nên hắn chỉ có thể dùng chiêu này. Lời nguyền này người bình thường tiếp xúc không được, phân nửa là hắn đã dạy cho người này, mê hoặc vài câu, rất dễ dàng khiến người ta dựa theo lời hắn nói tiến hành nguyền rủa."

Một chuyện nghiêm túc mà bị y nói hời hợt như thế, mí mắt Ôn Dục Nhiễm giật giật: "Không đến nỗi đó chứ, bây giờ làm gì có ai mê tín như thế, hắn nói gì sẽ tin đó chứ?"

"Rất nhiều người sẽ chọn tin tưởng cái mình muốn tin." Nói đoạn, bỏ cây kim châm kia xuống, Thiên Lang ngoắc ngoắc tay với Duẫn Mộc, "Người này cậu quen không?"

Tiểu kịch trường:

Tiểu Lam: Tiểu Hồng Tiểu Hồng cậu xem này, chủ nhân thay quần áo cho tớ rồi!

Tiểu Hồng: Rất đẹp, rất hợp.

Tiểu Lam: Cơ mà tại sao đột nhiên lại thay quần áo cho tớ (⊙_⊙)

Tiểu Hồng: Đây hình như là quần áo trước kia của đối tượng thầm mến của ảnh, có lẽ ảnh muốn đổi cho chính mình đó ^_^

Tiểu Lam: (⊙_⊙)

# không biết tại sao, thế nhưng toàn thân gấu đều có chút không ổn lắm #


Chương 48: Ngược 'tró' số đặc biệt

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư NhiDuẫn Mộc tiến lên phía trước nhìn khuôn mặt của thi thể kia trầm mặc không nói. Bắt đầu từ lúc nãy hắn đã không hiểu những gì mà Ôn Dục Nhiễm và bạn gei của cậu ta nói với nhau. Đối với một người luôn tin vào khoa học như hắn mà nói thiệt là hơi bị đau lòng.

"... Cái đó, theo tôi thấy bây giờ không dễ nhận ra lắm." Ôn Dục Nhiễm xem xét mặt mũi vặn vẹo của thi thể, uyển chuyển nói, "Chờ cơ quan công an điều tra rõ ràng rồi nói tiếp. Tiện thể hỏi một câu, cứ như vậy báo cảnh sát thật sự không sao chứ? Sau khi cảnh sát đến chúng ta bàn giao kiểu gì?" Anh cũng không muốn còn chưa bị quỷ giết chết, trước đó đã bị oan uổng tiến vào cục cảnh sát uống trà.

"Nói bừa một chút là được rồi, đằng nào bọn họ cũng không phá được vụ án này. Hơn nữa đây không phải cái chết do Quỷ Hồn gây ra, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, lúc đó sẽ càng phiền phức hơn." Đối với cảnh sát, Thiên Lang dường như hoàn toàn không hề tin tưởng chút gì, nói lừa gạt là lừa gạt, "Cụ thể sau này nói sau, mấy ngày nay cậu tạm thời theo chúng tôi, bởi vì tôi hiện tại không thể phán đoán được ai là kẻ nguyền rủa."

Y cũng đã nói như vậy, Duẫn Mộc đương nhiên cũng không có ý kiến gì, đồng ý đề nghị này, cũng bắt đầu suy nghĩ mấy ngày nay có nên tạm thời ngưng làm việc hay không.

"Thật ra ta còn có một thỉnh cầu." Găng tay màu trắng bị dính vào máu mủ màu đen, Thiên Lang nhíu nhíu mày, ghét bỏ tháo ra, "Đêm nay ngài có thể ở chung phòng với ta không? Vừa nãy không chú ý tới cái bẫy này là lỗi của ta, thế nhưng vẫn không hy vọng ngọc bội phản phệ phác tác nhanh như vậy. Nếu như có thể ngủ chung với ngài, tình trạng sẽ dễ ổn định lại hơn." Hắn còn muốn giữ lý trí của mình nhiều hơn để có thêm thời gian ở chung với chủ nhân.

Nghe vậy, Ôn Dục Nhiễm còn chưa đưa ra phản ứng, ngược lại nhận được cái liếc mắt của Duẫn Mộc, chỉ nghe hắn khẽ ho một tiếng: "Có cần tao tạm thời tránh đi không?"

"Không cần, mày đừng nói mấy lời không thích hợp với thiếu nhi như thế, chúng ta nên nói đến mấy vấn đề lành mạnh thì hơn." Ôn Dục Nhiễm vô lực kháng nghị, âm thầm khẩn cầu chú cảnh sát đến nhanh một chút, bàn giao xong xuôi rồi còn đi ngủ. Tránh cho ba người cộng thêm một con quỷ ngồi xổm ở cái nơi đen như mực này, vừa lạnh vừa lúng túng.

Bây giờ trời đã hoàn toàn chuyển lạnh, đã sớm vào đông. Lúc ra khỏi nhà vì vội nên không mặc dày lắm, đứng ở hành lang này đúng là chịu tội. Về điểm này Ôn Dục Nhiễm thật bội phục Thiên Lang, với loại thời tiết này ấy vậy mà khi ra khỏi nhà vẫn kiên trì mặc đồ màu trắng, mấy loại như áo bông áo lông cũng chưa thấy y mặc bao giờ.

Thiên Lang xem giờ, thấy đã là hơn mười một giờ, mắt thấy thêm tí nữa là mười hai giờ rồi, nhíu nhíu mày: "Ngài còn nhớ căn nhà ở đường đó không? Chìa khóa đây, mọi người có thể đi ngủ trước, bên này để ta ứng phó là được rồi." Suy nghĩ một chút, Thiên Lang lại bổ sung một câu, "Tạm thời ở chỗ của ta sẽ tương đối an toàn."

Xua xua tay, Ôn Dục Nhiễm vừa định nói thức một đêm có gì ghê gớm đâu, khóe mắt đã thấy Thích Phi Trần từ trong nhà bay ra, trong tay còn cầm mấy thứ, như là bức ảnh.

Mà trong mắt Duẫn Mộc thì là mấy tấm hình này bỗng dưng bay ra. Thấy hai người còn lại đều bình tĩnh, chỉ lại phải tự nói với mình phải quen với chuyện như thế này.

"Diễm phúc không cạn nha." Cười như không cười lắc lắc ảnh chụp trong tay, tầm mắt Thích Phi Trần đảo qua trên người Duẫn Mộc, tiện tay đưa bức ảnh cho Ôn Dục Nhiễm.

Bức ảnh chụp không được rõ lắm, nhưng chí ít vẫn thấy được người trong hình. Ôn Dục Nhiễm chỉ liếc mắt là đã nhìn ra người trong tất cả tấm ảnh này là Duẫn Mộc, nhưng từ góc độ thì có thể thấy đều là chụp lén. Tuy rằng không nhiều, chỉ có mấy tấm như thế thôi, thế nhưng rất dễ đoán được tâm tư của người chụp mấy bức ảnh này.

"Ái phi à, tao cũng không biết là mày đang tính phát triển theo hướng thần tượng đấy. Hai tháng trước đã tình cờ gặp một cô bé đang thầm mến, giờ lại thêm một người, mày có giá ghê?" Ôn Dục Nhiễm hơi buồn bực, Duẫn Mộc đúng là cao phú suất thật, nhưng không đến nỗi như vậy chứ? Hay là nói các em gái bây giờ đều là phái chủ động như vậy ta?

Nhìn thấy mấy tấm hình kia, chân mày Duẫn Mộc nhíu chặt hơn: "Không có, hay gặp gần đây nhất chỉ có Trần Tử Lâm, chính là đàn em khoá sau mày thấy lần trước." Nhắc đến cô nhóc khoá sau này hắn có hơi đau đầu, đã từ chối mấy lần rồi thế nhưng đối phương vẫn cứ dây dưa không tha, thật là làm cho hắn cũng không biết phải làm sao.

"..." Hơi dừng một lát, Ôn Dục Nhiễm quay đầu nhìn thoáng qua tử trạng thê thảm của thi thể, không chắc lắm nói tiếp, "Tao nói này, vậy người này chẳng lẽ..."

Anh có chút không thể nào tưởng tượng được cái thi thể này chính là cô bé thanh tú dễ thương ngày đó.

Khoác cái áo mang theo độ ấm lên vai Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang giơ lên ngón trỏ chặn miệng trước: "Mấy lời này để sau hẵng nói, bàn ở đây sẽ tạo thành áp lực tâm lý, hơn nữa cảnh sát cũng nên đến rồi."

Giống như nghe được y nói, không lâu sau cảnh sát đã đến. Hiện trường kinh khủng đến mức các nhân viên phá án nhìn thấy đều xanh cả mặt, mà mấy người bọn họ đương nhiên bị mời đến cục cảnh sát uống trà.

Anh cảnh sát phụ trách vừa ghi chép vừa đặt vấn đề với bọn họ: "Tại sao lại xuất hiện ở đó vào giờ này? Có nhìn kẻ khả nghi nào không?"

"Có người giả mạo vị này, hẹn cậu Duẫn đi ra ngoài. Sau khi chúng tôi nghe nói bèn thấy không đúng, cho nên cũng chạy tới." Thiên Lang chỉ tay về phía Ôn Dục Nhiễm, tự nhiên đáp trả, "Chúng tôi đều là lần đầu đến đó, không thấy ai khác."

"Cửa hiện trường là các anh phá sao?" Thích Phi Trần lặng yên không một tiếng động rút cái dùi cui bên hông của anh cảnh sát ra, cầm ở trong tay thưởng thức.

"Không rõ lắm, bởi vì nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cào, cho nên tôi có gõ cửa. Cửa đột nhiên rớt xuống chúng tôi cũng rất giật mình."

Bởi vì không biết phiên bản bao biện của Thiên Lang cho nên Ôn Dục Nhiễm cùng Duẫn Mộc đều ăn ý trầm mặc không nói. Thế nhưng nghe đối phương bình tĩnh nói mò như thế, bọn họ vẫn thấy rất vi diệu.

"Các anh có biết người chết từ trước không?" Thích Phi Trần xuyên tường bay vào trong cục cảnh sát.
"Là đàn em khoá sau của tôi và Tiểu Ôn, trước đây theo đuổi tôi, tôi không đồng ý nên cũng không biết gì nhiều về cô bé." Duẫn Mộc nói giản lược tình hình.

"Sau khi phát hiện thi thể có di chuyển hiện trường không?"

"Lúc đầu chúng tôi cho rằng cô ấy bị ngất nên có động tới thi thể. Lúc lật người lại bụng rách ra, kim châm trào ra chúng tôi mới biết là người đã chết, liền lập tức báo cảnh sát."

Rất ít người có thể bình tĩnh trả lời trôi chảy, đến anh cảnh sát ghi chép cũng không nhịn được mà nghi ngờ nhìn Thiên Lang vài lần. Sau khi nhìn lại cảm thấy người này có chút quen mắt, giống như đã từng thấy trên ti vi hay tạp chí.

Lại hỏi một vài vấn đề theo thông lệ, thời gian đã sắp mười hai giờ rưỡi, anh cảnh sát chỉ nói câu "Sau khi điều tra cũng mong ba anh phối hợp" liền thả người. Mà trước khi rời đi đầu ngón tay Thích Phi Trần còn quay một bộ còng tay. Đối với kỹ năng trộm cắp không phạm pháp này Ôn Dục Nhiễm vô cùng cảm khái.

Ngẫm lại trước đây anh có hỏi qua Thích Phi Trần rõ ràng có thể tùy tiện lấy tại sao còn muốn bọn họ phải mua, đối phương trả lời như đúng rồi làm cho anh không có gì để nói: Ta xem thường làm hạng người cướp gà trộm chó ấy.

Lúc tới là ngồi xe cảnh sát, cho nên Thiên Lang và Duẫn Mộc đều không lái xe tới. Mà giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, xe công cộng đã nghỉ từ lâu, xe taxi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, bọn họ chỉ có thể lựa chọn quay lại đi lấy xe. May mắn là không xa lắm.

Thành phố W thiên về phía Bắc, mùa đông rất lạnh, chớ nói chi là giữa đêm đông. Ôn Dục Nhiễm tuy có khoác áo của Thiên Lang, nhưng lúc đi ra từ trong đồn cảnh sát vẫn rùng mình một cái. Lúc Duẫn Mộc ra khỏi nhà có mặc đồ mùa đông rồi nên không sao, thế nhưng Thiên Lang mặc cái áo sơ mi mỏng tang kia đi ở trên đường, Ôn Dục Nhiễm nhìn mà cũng thấy lạnh tê tái.

Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ Thiên Lang thật sự hiểu được Ôn Dục Nhiễm hơn cả anh, ngay lúc Ôn Dục Nhiễm đang muốn trả lại áo cho Thiên Lang, Thiên Lang lại đột nhiên chủ động nắm chặt tay Ôn Dục Nhiễm. Xúc cảm lạnh lẽo đột nhiên bao trùm tay phải của mình, điều này làm cho Ôn Dục Nhiễm dừng một chút, phản xạ có điều kiện nhìn Thiên Lang đi bên cạnh mình.

"Như vậy thì ấm rồi."

—— Mình có một chủ nhân vô cùng tốt và dịu dàng, nếu như mình không nói như vậy, chủ nhân nhất định sẽ trả áo lại. Có lẽ bởi vì vậy, cho nên chỉ cần là ở bên chủ nhân, cười cũng có thể trở nên thoải mái tự nhiên như vậy.

Hoàn toàn không cần bất kỳ ám chỉ gì, Duẫn Mộc vô cùng tự giác đi chậm một bước, lùi về phía sau bọn họ hai, ba bước. Mà hắn không biết là còn có một con quỷ độc thân khác cũng đau khổ đi ở phía sau cùng hắn.

Duẫn Mộc: Cảm giác cả người mình đang phát sáng.

Thích Phi Trần: Thật muốn chém hai kẻ kia.

Hành động âm thầm tụt lại phía sau của Duẫn Mộc Ôn Dục Nhiễm đương nhiên biết, điều này làm cho anh có chút lúng túng —— Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu cùng một tên đàn ông tay trong tay đi trên đường. Huống chi phía sau còn có hai cái bóng đèn sáng rực nữa chứ.

Thế nhưng tay Thiên Lang đúng là rất lạnh, nếu cứ vậy mà hất ra, anh cảm thấy mình không làm được.

Buổi tối rất an tĩnh, hai người nắm tay sóng vai đi dưới ánh đèn đường, lại tràn ngập ra bầu không khí không nói rõ được cũng không tả rõ được. Giống như thể bọn họ là tình nhân quen nhau đã lâu.

"Dung túng ta như vậy, là chứng tỏ ngài cũng định chấp nhận ta sao?" Nghiêng đầu để sát vào bên tai Ôn Dục Nhiễm rồi nhỏ giọng nói. Ý cười trên mặt Thiên Lang không giảm chút nào, "Cứ hạnh phúc như thế này, nói không chừng ta sẽ nghiện."

"Vậy ra tôi bị thiệt rồi, vượt qua chướng ngại tâm lý lớn như vậy tự bẻ cong mình, sau đó cũng không lâu sau bạn trai lại tắt thở. Anh cho rằng anh đang diễn phim Hàn chắc?" Ở trong đầu tưởng tượng ra cảnh đó, Ôn Dục Nhiễm thật là có chút kích động muốn che mặt, "Trước hết anh sống lâu một chút rồi lại nói đến chuyện yêu đương, cảm ơn đã hợp tác." Trên cửa phòng anh vẫn còn tờ giấy "Thiên Lang và chó không được vào" chưa có gỡ xuống đây.

Tiểu kịch trường:

【 Tình trạng của nhóm độc thân gâu gâu 】

Duẫn Mộc: Không biết tại sao, rõ ràng bầu không khí rất nghiêm túc, nhưng vẫn cảm thấy mình có chút sáng lên...

Thích Phi Trần: = 皿 = Nếu không phải ta bây giờ tu thân dưỡng tính, nhất định phải chém hai người này

Duẫn Mộc: ... Chém?

Thích Phi Trần: Tướng quân của ta rốt cuộc ở nơi đâu _(:з" ∠)_

Duẫn Mộc: ...


Chương 49: Quỳ lạy

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi"Cảm ơn ngài lo lắng cho ta."

Thiên Lang đột nhiên đứng lại, làm Ôn Dục Nhiễm cũng ngừng lại, không hề có điềm báo trước mà cúi đầu hôn.

"Dù cho có biến thành quái vật, ta cũng là quái vật chỉ thuộc về ngài, bị ngài cầm tù, bị ngài sở hữu. Ngài không cho ta ăn thịt sống, vậy ta sẽ nhổ hàm răng của mình; ngài không cho phép ta tuỳ ý hành động, ta sẽ đánh gãy tứ chi của mình; ngài không muốn nhìn thấy vẻ xấu xí của ta, ta sẽ giết chết chính mình." Một tay đang nắm, một tay khác của Thiên Lang nhẹ nhàng kìm sau gáy Ôn Dục Nhiễm, làm cho trán hai người chạm vào nhau. Y mỉm cười, tựa như cầu xin thần Phật thành kính nỉ non, "Cũng như thế, nếu như ngài hi vọng ta sống, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để sống sót, cho nên xin ngài không cần lo lắng."

Ôn Dục Nhiễm gần như là phản xạ có điều kiện mà che miệng Thiên Lang.

Đằng sau còn có hai người đây, anh thật có hơi lo sợ cứ bỏ mặc Thiên Lang tự do phát huy như vậy, ngay sau đó sẽ quỳ lạy mất.

Nếu như lúc này có người đi ngang qua, có lẽ ngày mai trên báo chí sẽ thấy tin tức như vầy # Người mẫu nam lạnh lùng có tiếng quỳ xuống trong đêm khuya, bàn luận cái nhìn về tình yêu của giới trẻ #

Ngẫm lại đều đáng sợ.

Anh hơi quay đầu, liền nhìn thấy Duẫn Mộc đi theo ở phía sau lập tức quay đầu làm bộ ngắm phong cảnh, còn thiếu móc cái nhãn "Tui hổng thấy gì hết" ở trên cổ mà thôi. Thích Phi Trần thì lại nhìn bọn hắn chằm chằm với vẻ sâu xa, thoạt nhìn rất có ý kiến.

"..." Ôn Dục Nhiễm cũng không biết đây là lần thứ mấy mặt già đỏ lên rồi.

Có câu nói thế nào nhỉ? Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. So với Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy thói quen vạ miệng troll người khác của mình không là gì, quả thực quá đứng đắn.

Lần trước là hôn mặt, lần này là hôn môi luôn, ngay cả bước chuyển ở trung gian cũng không có. Chuyện này đối với người mới mấy tháng trước còn thẳng là anh mà nói có chút đau tim.

Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, mỗi người mang theo tâm trạng khác nhau đi trên đoạn đường này. Sau đó là ngồi xe Thiên Lang cùng đi về, xe của Duẫn Mộc tạm thời cứ để ở đó.

Có lẽ là bị một loại bầu không khí màu hường phấn quỷ dị nào đó dẫn vào trong xe, Thích Phi Trần bị bọn họ làm ngán đến mức phải bay ra ngoài xe, cũng không biết là đi theo xe hay là bay thẳng về nhà rồi. Mà Duẫn Mộc thì lại yên lặng nhìn chằm chằm đèn đường ngoài cửa xe, tầm mắt đánh chết cũng không nhúc nhích chuyển về phía trước.

Tuy rằng phía trước thoạt nhìn chỉ là một người đang nghiêm túc lái xe, một kẻ đang giả chết, nhưng Duẫn Mộc vẫn cứ từ chối nhìn thẳng cái nơi đầy mùi vị yêu đương kia.

Hắn đã có chút hối hận khi đồng ý tạm thời về ở chung rồi, cảm giác hai mắt của mình khó giữ rồi.

Đường về cũng không xa lắm, khoảng hai mươi phút. Thế nhưng có lẽ là bởi vì trong xe quá yên tĩnh, thêm vào hiện tại đã là đêm khuya, cho nên không biết Ôn Dục Nhiễm ngồi ở vị trí kế bên tài xế ngủ mất từ lúc nào.

Duẫn Mộc cứ như vậy trơ mắt nhìn Thiên Lang lặng yên không một tiếng động dừng xe mở cửa, sau đó nhẹ nhàng ôm ngang Ôn Dục Nhiễm lên, thật là cạn lời mà. Có vẻ như chức vị "Ái phi" của hắn sắp phải nghỉ hưu rồi.

Dễ dàng ôm cả một người cao gần mét tám thì có nghĩa là gì? Có người rõ ràng có thể dựa vào vũ lực để nói chuyện tình yêu, nhưng lại phải làm ô sin cho bạn trai?

Lại như Ôn Dục Nhiễm đã nói, giá trị vũ lực của Thiên Lang mãi là bí mật. Duy nhất có một điểm đáng được ăn mừng là Ôn Dục Nhiễm dường như cũng tương đối có cảm tình với Thiên Lang. Nếu không... đánh thì đánh không lại, nói cũng không bằng người ta, thật khiến con người ta đau đầu mà.

Duẫn Mộc: Gei thời nay thiệt là khó hiểu.

Cùng hắn phiền não còn có mặt mũi biến thành màu đen Thích Phi Trần.

Tuy rằng lần đầu gặp nhau biểu hiện rất ra dáng vẻ khuê nữ, nhưng thật ra Thích Phi Trần thực sự không phải là người khoan dung dịu dàng gì. Huống hồ là một cún FA đương nhiệm phải xa cách người đàn ông của mình mấy trăm năm, hắn thật sự là cực kỳ không nhìn nổi show ân ái dã man vô nhân đạo như vậy.

Bởi vì ôm người nên không tiện dùng tay, cho nên ngay cả chìa khóa mở cửa cũng sai Thích Phi Trần mở.

"Ở đó có hai căn phòng cho khách, phòng bên kia là của cậu, có việc ngày mai nói." Thiên Lang dùng ánh mắt ý bảo có hai căn phòng, lời này là nói với Duẫn Mộc, còn một phòng khách còn lại kia dĩ nhiên là cho Thích Phi Trần. Ngay trước khi ôm người vào phòng ngủ chính, Thiên Lang vừa nhìn về phía Thích Phi Trần đương tâm trạng không tốt, "Muốn lấy gì tự về lấy, chỗ ta không có đồ phụ nữ."

Tự động làm như không thấy câu nói với không khí kia, Duẫn Mộc tiện tay giúp Thiên Lang đóng lại cửa phòng ngủ, sau đó đi về căn phòng của mình. Hắn cảm thấy mình nên tranh thủ ngủ một giấc để tỉnh táo lại, nếu không sẽ bị ngấy đến chết mất.

***

Đối với Ôn Dục Nhiễm mà nói, đêm nay ngủ coi như không tệ, một đêm không mộng mị, ngủ rất thoải mái, chỉ có điều lúc tỉnh dậy có chút tì vết.

Nói thẳng một chút là, sự khiếp sợ khi mới tỉnh của anh không hề thua lúc thấy cái xác kia là bao.

Đổi lại cách nói, không ai sau khi mở mắt phát hiện quần mình bị cởi ra, đã thế còn bị người ta dùng miệng ngậm chỗ ấy của mình mà còn có thể bình tĩnh được

Ôn Dục Nhiễm có chút tan vỡ: Hôm qua mới hôn môi lần đầu tiên, đến ngay cả lập quan hệ chính thức cũng không có, thế quái nào lại đột nhiên phát triển nhanh như vậy? Hay là mình còn chưa tỉnh ngủ?

"Đại hiệp, miệng của ngươi hạ lưu quá đó nha đại hiệp!" Thằng đệ còn đang trong miệng người khác, anh thật sự không dám nhúc nhích, "Mới sáng sớm đã vượt rào sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu, chúng ta bình tĩnh một chút, có gì thì nói chứ đừng cắn nha!"

Dùng cánh tay chống nửa người trên, Ôn Dục Nhiễm khóc không ra nước mắt mà nhìn đỉnh đầu Thiên Lang. Thế nhưng bộ vị đang được hầu hạ đến thoải mái nào đó lại vô cùng không cho chủ nhân là anh đây thể diện, tinh thần bừng bừng.Đến cuối cùng vẫn là bị Thiên Lang thực hiện được, tâm tình Ôn Dục Nhiễm cực kỳ đau xót, vẫn chưa làm xong việc chuẩn bị tiếp nhận tất cả chuyện này.

Mắt thấy Thiên Lang vui sướng nuốt chất lỏng khó nói trong miệng xuống, Ôn Dục Nhiễm suy sụp mà rên rỉ. Rên một tiếng, một lần nữa ngã lại xuống giường, tầm mắt cũng dời về phía trần nhà một cách tự nhiên.

Sau đó anh đấu lại ánh mắt với chính mình đang cười trong tấm ảnh. Ngay sau đó có lẽ là động tác của anh làm cái giường rung lắc, chú gấu bông buộc khăn quàng cổ màu lam ở đầu giường rớt xuống, vừa hay nện lên mặt anh.

"..."

Tại sao trên trần nhà lại có tấm ảnh phóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net