Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sắp đem chính mình hòa tan vô cùng nóng rực như vậy đồng thời kéo tới lại biến thành tuyệt đỉnh khoái cảm khó nói thành lời, khiến hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà phát tiết.

"Nhất Minh"

Từ Văn Uyên lần đầu tiên gọi tên Kha Nhất Minh. Nhưng mà Kha Nhất Minh chỉ đang cố gắng chống lại cảm giác buồn nôn trong ruột từng đợt từng đợt truyền tới não co rút đau đớn, căn bản không có nghe hắn nói cái gì.

Từ Văn Uyên tựa hồ biết cảm thụ của y, cho nên sau khi đi vào không có ngay lập tức trừu động, mà là ôm lấy y, lẳng lặng đợi y thích nghi chính mình.

Đợi cho thân thể Kha Nhất Minh không còn cứng ngắc nữa, dũng đạo bao quanh hắn cũng không tiếp tục bức bách như trước thì Từ Văn Uyên nâng thân, thử di chuyển một chút, lúc này Kha Nhất Minh phát ra tiếng thở gấp kinh hãi, nghe vào trong tai Từ Văn Uyên lại vô cùng hấp dẫn, nhất thời kiềm nén không được.

"Nhất Minh..."

Từ Văn Uyên lại cúi đầu kêu tên y, hai tay nắm chắc bên eo y, bắt đầu trừu động làm chính mình đạt được càng nhiều khoái cảm.

"Uhm... A..."

Kha Nhất Minh liều mạng muốn nhẫn trụ thanh âm, nhưng là ở dưới sự trừu động kích thích của Từ Văn Uyên, thanh âm vẫn từ trong đôi môi cắn chặt bật ra.

Giang bích non mềm liên tục bị ma sát, rất nhanh liền tê dại nóng bỏng, cảm giác này làm cho Kha Nhất Minh khó có thể tưởng tượng. Tuy cảm thấy có điểm đau, nhưng dần dần lại cảm nhận được khoái cảm, phân thân của y cũng bắt đầu ngẩng lên.

Sau khi trừu sáp mạnh mẽ gần mười phút đồng hồ, chú ý tới cảm thụ của Kha Nhất Minh lúc này, Từ Văn Uyên trên mặt liền hiện ra một nụ cười mang theo nồng đậm dục vọng. Hắn từ từ thả chậm tốc độ trừu động, cuối cùng thì dừng lại, cũng nhanh chóng đem dục vọng rút ra khỏi thân thể Kha Nhất Minh.

Sau khi hắn rút ra, cơ thể Kha Nhất Minh đã dần quen với cảm giác bị lấp đầy nhất thời có chút trống rỗng. Từ Văn Uyên xoay người Kha Nhất Minh nằm sấp trên ghế sofa, nâng nửa than dưới y lên, lại lần nữa đem phân thân cương cứng của mình tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể y.

"A..."

Thân thể lại bị lấp đầy, hơn nữa lần này, tay Từ Văn Uyên còn bao phủ lên dục vọng phía trước của y, bắt đầu vuốt ve.

"A... Ân..."

Từ Văn Uyên tiến hành trừu động trong thân thể y, cả trước và sau đều chịu công kích, thanh âm của Kha Nhất Minh lại càng ngăn không được mà phát ra, so với lúc trước còn lớn hơn.

Từ Văn Uyên hài lòng nhếch môi, động tác trên tay cùng trong cơ thể y cũng nhanh hơn, làm cho người dưới thân càng cảm nhận thêm khoái cảm đầy kích thích. Từ Văn Uyên dù sao cũng là người thân kinh bách chiến, ở trước mặt hắn, Kha Nhất Minh giống như là đứa trẻ vừa mới biết đi, dưới sự vuốt ve của hắn, qua mấy phút đồng hồ, Kha Nhất Minh một lần nữa lại xuất trong tay hắn.

Hai lần phát tiết, Kha Nhất Minh giống như bị rút hết tất cả khí lực trong người, thân thể yếu ớt nằm sấp xuống, ngay cả động cũng khó khăn, nhưng lúc này Từ Văn Uyên tinh lực vẫn đang tràn đầy hoàn toàn không có ý buông tha, tiếp tục trong thân thể y thâm nhập càng sâu, mạnh mẽ đong đưa trong cơ thể vô lực của y.

Đối với Kha Nhất Minh mà nói như là đã trải qua cả một thế kỉ thật dài, Từ Văn Uyên rốt cuộc sau một hồi kịch liệt trừu sáp, xuất ra trong cơ thể y.

Phát tiết qua một lần, dục vọng mới thoáng được bình ổn một chút. Từ Văn Uyên gục trên thân thể nóng hừng hực kia, tầm mắt dán chặt trên khuôn mặt của Kha Nhất Minh, khi thấy mồ hôi làm tóc y dính trên mặt thì hắn chu đáo gạt đi sợi tóc đó.

Chú ý tới cử động của hắn, Kha Nhất Minh ánh mắt cùng dần chuyển lên mặt hắn, lúc tầm mắt hai người đối diện, Từ Văn Uyên cười nói "Em là lần đầu tiên, ít nhiều sẽ có thống khổ. Bất quá, em cũng thấy được rất tuyệt đi, ở trong tay tôi bắn hai lần..."

Kha Nhất Minh mặt nhất thời đỏ lên, có chút xấu hổ, có chút kinh hãi, lại cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Anh... anh lại có thể không mang bao... còn bắn ở bên trong..."

"Yên tâm.... tôi không có bệnh"

Từ Văn Uyên hướng hắn nói rõ, cũng chậm rãi nâng thân lên. Kha Nhất Minh cho là hắn muốn đi ra ngoài đang thở phào nhẹ nhõm một hơi, vật kia không có chút dấu hiệu nào yếu đi mãnh liệt tiến vào chỗ sâu kín trong thân thể y.

"A -- "

Kha Nhất Minh không có chút phòng bị nhịn không được thở gấp kinh hãi.

"Thanh âm thật tuyệt" Từ Văn Uyên nở nụ cười, sau đó vừa lòng nhìn Kha Nhất Minh mặt càng ngày càng đỏ.

"Đêm vẫn còn rất dài mà"

Từ Văn Uyên vui sướng nói xong, nhấc lên đùi Kha Nhất Minh, bắt đầu một vòng va chạm mới.

Lần này, Kha Nhất Minh lại trên tay Từ Văn Uyên bắn thêm một lần nữa, y đã không còn chút khí lực nào chỉ có thể mở rộng hai chân nghênh đón sự xâm nhập kịch liệt của Từ Văn Uyên.

Cửa động sớm bị thấm ướt theo từng trận ma sát phát ra âm thanh đầy dâm loạn, làn da mông bị phần hông Từ Văn Uyên vỗ vào đến tê dại, tất cả chuyện này cứ tưởng rằng sẽ không thể phát sinh trên người mình nhưng giờ lại thực sự xuất hiện, cho dù đạt được chút khoái cảm nhưng càng nhiều hơn đó là cảm giác bị sỉ nhục.

"Uhm..."

Lại là một đợt trừu động dữ dội, Kha Nhất Minh nghiêng đầu cắn chặt môi nhịn xuống thanh âm. Cho tới bây giờ, địa phương chưa từng có bị xâm phạm qua đã bị ma sát đến đặc biệt mẫn cảm, mỗi một lần niêm mạc nơi đó bị cọ xát, thân thể liền rùng mình giống như bị điện giật, nóng lên.

Lúc đầu đích xác có điểm đau, nhưng hiện tại, thay vì nói là không đau, không bằng nói là đã quen với đau đớn mà bắt đầu tê dại.

"Uhm !"

Ngạnh vật [8] cực nóng ở trong thân thể đột nhiên gia tăng tốc đố, làm hô hấp của y theo không kịp tốc độ trừu sáp mãnh liệt như vậy, đem y lắc lư đến đầu choáng mắt hoa, một lần cuối cùng thật sâu thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể, tiếp đó là môt cỗ nhiệt lưu bỗng lan tràn bên trong.

[8] Ngạch vật: vật cứng.

Hắn lại bắn vào trong mình...

"Vương bát đản. . ."

Cho dù đã không còn khí lực, vẫn là nhịn không được mở miệng mắng.

"Vốn đang lo lắng em có thể bất tỉnh hay không, bất quá nhìn em có thể mắng chửi người, tôi cũng yên tâm" Từ Văn Uyên lần này thực rõ ràng rút phân thân vẫn còn cứng rắn của mình ra.

Kha Nhất Minh nghe ra trong lời nói của Từ Văn Uyên có ý, nhưng y đoán không ra ý tứ chân chính trong đó.

Sức nặng áp trên người lại lần nữa rời khỏi, Kha Nhất Minh gần như mất hết sức lực chỉ có thể nằm trên ghế sofa, từ từ bình ổn hô hấp. Từ Văn Uyên lúc quay lại thì trên tay lại đem thêm dao gọt trái cây --

"Anh muốn làm gì ?"

Kha Nhất Minh kinh hãi trừng lớn mắt, nhìn con dao con ở trước mắt lóe lên mũi nhọn.

Hắn sẽ không phải là... giết, giết người diệt khẩu chứ ? Y, y sẽ không thảm như vậy đi? Cư nhiên bị tiền dâm hậu sát...

Dường như là biết được suy đoán của y, Từ Văn Uyên lộ ra một biểu tình quỷ dị, cầm dao con chậm rãi hướng y đi tới --

" Tôi không -- "

Ham muốn được sống khiến Kha Nhất Minh theo bản năng thét lên chói tai, nhưng miệng của y rất nhanh liền bị Từ Văn Uyên ngăn chặn.

"Đừng kêu thét giống như nữ nhân vậy, tôi chỉ là muốn cắt y phục của em thôi !"

Dứt lời, Từ Văn Uyên đem áo mắc trên tay Kha Nhất Minh cắt đi, để chiếc áo sơ mi bị rượu làm ướt rời khỏi người Kha Nhất Minh.

"Trên tay còn mắc đồ này nọ, tắm rửa thực không thuận tiện" Từ Văn Uyên hướng hắn giải thích nguyên nhân.

"Không bằng anh thả ra" Giật giật tay bị trói phía sau đến đau nhức, Kha Nhất Minh nhịn không được hướng hắn oán hận nói.

Từ Văn Uyên liếc mắt nhìn "Tuy rằng em đã không còn khí lực gì nữa, nhưng em cũng là một đại nam nhân, vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là trói lại thì tốt hơn"

"Anh thật là một người cẩn thận"

Kha Nhất Minh đương nhiên không phải đang khen hắn, mà là châm chọc rõ ràng.

"Bụng của tôi bị anh đánh một quyền, lại bị anh... Tóm lại, anh còn muốn thế nào ?"

"Đêm vẫn còn rất dài mà, không phải sao ?"

Tươi cười lúc này của Từ Văn Uyên ở trong mắt Kha Nhất Minh, so với bộ mặt của ma quỷ còn đáng ghét hơn.

Từ Văn Uyên đem Kha Nhất Minh áp lên trên mặt tường trong phòng tắm màu trắng bằng gạch men sứ, sau đó cầm vòi hoa sen phun lên sau lưng Kha Nhất Minh.

Kha Nhất Minh đưa lưng về phía Từ Văn Uyên, nhìn không được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thở hổn hển cảm nhận nước ấm từ sau lưng chậm rãi dời đến mông, sau đó, ngón tay Từ Văn Uyên mò tới động khẩu đang sưng nóng ở mông y, nước ấm cũng theo đó tiến vào.

"Uhm !"

Kha Nhất Minh bắt đầu giãy dụa. Từ Văn Uyên dùng thân thể ngăn lại, không cho y lộn xộn.

"Tôi chỉ đem thứ ở bên trong rửa sạch ra ngoài thôi"

Nghe Từ Văn Uyên nói vậy, Kha Nhất Minh tuy thân thể vẫn cứng ngắc, nhưng coi như là thoáng yên tĩnh lại. Đợi cho y không còn lộn xộn nữa, Từ Văn Uyên mới tiếp tục đem ngón tay tiến vào.

Kha Nhất Minh cảm giác được trong cơ thể mình ngón tay của hắn không ngừng cạo gãi nơi hết sức mẫn cảm ấy lại bắt đầu làm cho nhiệt độ của y trở nên khác thường. Y có thể cảm nhận được thứ gì đó không thuộc về mình theo ngón tay từ từ chảy rả khỏi cơ thể, một lát sau, nơi đó của y bị hai ngón tay tách ra, nước ấm cứ như vậy lọt vào bên trong.

"Ân..."

Cảm giác nước ấm nhiệt độ hơi cao chảy vào trong thân thể khiến hắn khó chịu mà than nhẹ, thân thể cũng dần dần run rẩy. Cùng với dòng nước ấm thì hai ngón tay cũng chen vào trong cơ thể y, động tác chuyển động rất nhanh, lúc nước ấm chảy ra ngoài, thứ nguyên bản còn ở trong cũng theo đó chảy ra.

Không biết qua bao lâu, ý thức của Kha Nhất Minh bắt đầu mơ màng, thân thể cũng càng ngày càng nóng, ngón tay Từ Văn Uyên rốt cuộc ly khai.

Kha Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm.

Y có loại linh cảm, nếu tiếp tục nữa, y có thể sẽ không kiên trì nổi...

"A ?"

Ngón tay Từ Văn Uyên ly khai, nhưng thay thế nó là ngạnh vật so với hai ngón tay còn thô to hơn mấy lần mãnh liệt đâm vào, làm Kha Nhất Minh cũng tỉnh táo, cũng làm cho y trượt xuống.

"A... Đừng..."

Qúa nhanh, so với lần tiến công trước còn nhanh hơn rất nhiều, y căn bản theo không kịp loại tốc độ này, lực ý chí của y luôn luôn so với sự thành thực của thân thể phản ứng chậm hơn một nhịp, thanh âm từ trong cổ họng bật ra, y cái gì cũng không biết, trừ bỏ bị va chạm đến run rẩy, trừ bỏ lửa nóng trong thân thể mãnh liệt tuôn trào, trừ thanh âm dâm loạn của chính mình cũng không thu hồi lại được...

Có lẽ là bị hơi nước xông lên, có lẽ là dục vọng trong thân thể quá mức cường liệt, có lẽ là lực đạo va chạm của hắn quá mức cường ngạnh, ánh mắt của Kha Nhất Minh dần dần nóng lên, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Lúc này, y cảm thấy trống rỗng, ủy khuất, sỉ nhục, còn có phẫn hận không biết từ lúc nào đã để ở trong đáy lòng.

"Vương bát đản. . . hỗn trướng. . . Đáng chết. . . A . . ."

Kha Nhất Minh thân thể bị áp trên tường không ngừng đong đưa, y vô thức mắng, la hét, nước mắt không khống chế được mà chảy ra.

"A..." Từ Văn Uyên phát ra tiếng cười trầm thấp mị hoặc, tầm mắt tham lam nhìn lên chiếc lưng trần màu mật ong, trong hơi nước khắp nơi đặc biệt khêu gợi "Em nhất định không phát giác, em nhưng thật ra thật thích hợp bị thượng ... Thân thể dâm loạn gợi cảm như vậy, rên rỉ như vậy làm cho người ta huyết mạch sôi sục... Nhìn nơi này xem, đem tôi ngậm vào sâu như vậy, kẹp đến thật chặt..."

"Đủ rồi !"

Kha Nhất Minh nhắm mắt lại gầm nhẹ.

"Không đủ"

Từ Văn Uyên dùng sức thẳng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể y, thì thầm giống như lời thở dài.

"Hoàn toàn không đủ"

Từ Văn Uyên hai tay siết chặt hai bên hông của y, một lần cuối tiến thật sâu vào bên trong cơ thể y, đem chất lỏng nóng bỏng vừa mới rửa sạch ra ngoài một lần nữa bắn vào bên trong.

"Em thật hảo"

Từ Văn Uyên mạnh mẽ ôm lấy thân hình luôn mê hoặc y, thấp giọng tán thưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC