Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?"

Từ Văn Uyên nhìn ánh nắng sáng rõ ngoài cửa sổ, trầm ngâm một lát mới nói "Chính là chuyện như cậu nghĩ."

Đối phương lâm vào trầm mặc, thật lâu mới nói "Chẳng lẽ ngay từ đầu mục tiêu của anh chính là Nhất Minh ?"

"Cậu quả không ngốc"

"...Trời, Từ Văn Uyên, anh, anh thật là làm cho người khác khó có thể tin... Hiện tại, Nhất Minh với anh cùng một chỗ ?"

"Đúng. Chúng tôi đã ở cùng nhau hơn nửa năm rồi"

"Sao..." Đối phương nhất thời kinh ngạc "Tôi thật không nghĩ tới Nhất Minh sẽ cùng loại người hoa hoa công tử như anh cùng một chỗ, y hẳn là tối không muốn cùng loại người phong lưu như anh kết giao... Từ Văn Uyên, đối với Nhất Minh anh cũng là ôm tâm tính chơi đùa sao ? Tuy rằng tôi không có tư cách nói như vậy, nhưng nếu đúng như thế, xin anh hiện tại hãy chia tay y đi, tôi không muốn phải nhìn Nhất Minh bị thương tổn một lần nữa"

"Cậu yên tâm, đồng dạng sự tình tôi cũng sẽ không tiếp tục để nó phát sinh" Từ Văn Uyên tầm mắt buông xuống lộ ra kiên quyết khiến cho người ta khó có thể coi nhẹ.

"Từ Văn Uyên, chẳng lẽ anh..."

"Chúng ta hẹn lần sau nói tiếp đi, chiều thứ sáu hẹn gặp chỗ cũ"

Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh, Từ Văn Uyên quay người lại lập tức ngắt lời đối phương cũng nhanh chóng lưu lại những lời này, vội vàng cúp điện thoại, đặt lại chỗ cũ.

Chờ hắn trở lại phòng ngủ Kha Nhất Minh còn ở trên giường ngủ say sưa, chỉ là thay đổi một cái tư thế khác.

Từ Văn Uyên đi qua, chậm rãi nằm lại trên giường, lại đem Kha Nhất Minh nhẹ nhàng ôm vào trong ngực mình. Từ Văn Uyên nằm nghiêng ở trên giường, chuyên chú nhìn Kha Nhất Minh vẻ mặt hơi có vẻ tái nhợt mệt mỏi, vốn là chỉ lấy tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc rối trên trán y, hắn kìm lòng không được cúi đầu, ôn nhu hôn lên đôi môi khẽ mở của y.

♡♡♡

Buổi chiều thứ sáu, Kha Nhất Minh thu thập văn kiện trên bàn làm việc chuẩn bị tan tầm, hôm nay là cuối tuần, nhưng Từ Văn Uyên trước có gọi điện nói cho y biết hôm nay đến tối mới có thể trở về. Đã có thói quen, đúng giờ tan tầm, y tính toán đi loanh quanh chợ, mua một ít nguyên liệu nấu ăn.

Kha Nhất Minh đối với việc này là sở trường, trước kia cùng Sở Thiếu Hoa ở cùng nhau thì việc nấu cơm mua thức ăn quét dọn hơn phân nửa do y phụ trách, mà y cũng đã có thói quen chủ động làm những việc này.

Đợi cho Kha Nhất Minh thu thập xong đồ trên bàn, cầm lấy cặp công văn chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì di động trong tay vang lên. Cầm lên vừa nhìn, sắc mặt y liền biến đổi, nhưng vẫn là bấm nghe.

"Thiếu Hoa, là em sao ?" Kha Nhất Minh một bên chỉnh lý cảm xúc phức tạp trong lòng, một bên hạ giọng hỏi đối phương.

"Nhất Minh ?" Đối phương nghe được thanh âm của y, nhưng không phải thực khẳng định mà hỏi lại "Thật là anh sao ?"

Kha Nhất Minh không khỏi chau mày, rõ ràng là cậu gọi điện cho mình, như thế nào ngược lại hỏi cái này "Em gọi điện cho anh chẳng lẽ không phải tìm anh ?"

"Không, em là tìm anh" Sở Thiếu Hoa hướng y khẳng định, "Nhưng mà, em sợ người nghe điện thoại không phải là anh"

"Cái gì ?" Kha Nhất Minh khó hiểu.

"Em từng gọi cho anh một lần, nhưng người nghe máy không phải anh mà là Từ Văn Uyên"

Kha Nhất Minh tay cầm điện thoại không khỏi nắm chặt, y không nói gì, chỉ trầm mặc.

"Nhất Minh, như thế nào anh lại cùng Từ Văn Uyên một chỗ ?"

"Này..." Nhớ tới chuyện tình trước kia, Kha Nhất Minh có vẻ hơi quẫn bách, cũng may đối phương không thấy được "Nói thì dài dòng lắm"

"Mặc kệ là ra sao, Nhất Minh, em cho anh một lời khuyên chân thành, lập tức rời khỏi Từ Văn Uyên, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt ! Từ Văn Uyên sẽ không nghiêm túc, hắn với anh căn bản không có khả năng cùng một chỗ"

Kha Nhất Minh không nói gì, nhưng sắc mặt trở nên rất khó coi.

"Nhất Minh anh có phải là không tin tưởng lời em nói phải không ? Cũng khó trách, dù sao em đã từng thương tổn anh. Nhưng mà, Nhất Minh, em nói như thế nào cũng cùng Từ Văn Uyên một chỗ trong một thời gian, cho nên em rõ ràng. Từ Văn Uyên quả đúng là người bạn chơi rất tốt, nhưng hắn không phải là bạn đời chung tình, nếu hắn đối với anh còn hứng thú, chuyện gì cũng đều làm được, lời ngon tiếng ngọt gì cũng đều nói ra được, nhưng lúc sau chơi chán hắn tuyệt không dài dòng, cực kỳ vô tình"

"Nhất Minh, anh nghe rõ chưa ?... Nhất Minh ?"

Thấy Kha Nhất Minh vẫn không lên tiếng, Sở Thiếu Hoa cũng không nói gì một hồi, cuối cùng mở miệng "Xem ra anh là sẽ không dễ dàng tin. Như vậy, anh đúng sáu giờ đến nhà hàng ở lầu ba khách sạn Lai Tân Duyệt, anh sẽ thấy được Từ Văn Uyên là người như thế nào"

Sở Thiếu Hoa sau khi nói xong liền dập máy, Kha Nhất Minh qua hồi lâu mới lấy điện thoại chậm rãi dời xuống, sau đó giống như vô lực ngồi lại vị trí của mình, ngẩn người nhìn thẳng hướng nào đó.

Không biết qua bao lâu y cầm lấy di động nhìn đồng hồ, thấy bảy phút nữa là sáu giờ, y do dự một lúc, cầm lấy cặp công văn bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC