❤Chương 6❤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Cảnh Dực, 26 tuổi khuôn mặt góc cạnh, môi thâm, sống mũi cao, mắt một mí, làm da màu mật khỏe mạnh, một thân cao ráo khỏe khoắn, trên người tỏa ra một sự thành thục, trầm ổn.

Hàn Cảnh Dực khi gặp Hàn Vũ trên mặt không có biểu tình, cậu biết chứ, lúc trước nguyên chủ mắt cao hơn đầu, ngoài ba mẹ và người mình yêu thì luôn tỏ ra cao ngạo, cho nên Hàn Cảnh Dực là không ngoại lệ, càng với sự coi trọng của ba mẹ dành cho anh thì nguyên chủ càng không khi nào cho anh một sắc mặt hòa nhã.

Theo như nguyên tác, Hàn Dực Cảnh là nam phụ luôn âm thầm bảo vệ cho nữ chính, nhìn nữ chính ân ái với Lục Phù lại không thể nói ra là mình yêu em, khi Hàn gia bị phế, anh từ một tổng tài cao cao tại thượng về làm một nhân viên quèn trong công ty Lục Phù, chỉ để được nhìn nữ chính hằng ngày, đám cưới nam chính và nữ chính lại mời anh làm phù rể, Hàn Vũ cũng thật buồn cho anh a, vốn dĩ anh vẫn còn có nhiều con đường khác để lựa chọn.

Cả nhà bốn người ngồi vào bàn ăn, mẹ cậu bắt đầu huyên thuyên hỏi chuyện, bây giờ Hàn Vũ đã có tất cả kí ức của nguyên chủ nên với việc này không phản cảm.

Trong đầu cậu lúc này chỉ có câu nói 'ba mẹ của tôi cũng chính ba mẹ của cậu', nhìn qua ba và mẹ cậu rất muốn xúc động.

Lại nhìn qua Hàn Cảnh Dực, trong truyện anh là một người tốt, cũng chỉ vì yêu thôi, lại vì Hàn Vũ nên cũng bị kéo vào kết cục không tốt.

Hàn Vũ gắp một miếng thịt kèm cả rau đã qua tay đầu bếp, trông rất đẹp mắt ngon miệng bỏ vào chén Hàn Cảnh Dực.

"Ca, anh ăn nhiều vào" nói xong cậu cười tít mắt.

Ba mẹ Hàn Vũ cảm xúc lẫn lộn, ông bà cũng chỉ suy nghĩ đơn giản, về vụ nhảy lầu của Hàn vũ ông bà biết chứ, cũng biết chuyện Lục Phù yêu cô ả Yên Vi nên lãnh cảm với Hàn Vũ, chắc cũng vì thế mà nhảy lầu, cũng may là không sao, trí nhớ cũng phục hồi nhưng tính cách thì thay đổi, bất quá thay đổi này rất tốt.

Hàn Cảnh Dực cũng kinh ngạc một phen, lúc nhỏ anh được ba mẹ nhận nuôi, đến năm anh năm tuổi thì ba mẹ sinh ra đứa em Hàn Vũ này, vậy thì người thừa kế hợp pháp là đứa em này, nhưng đứa em này rất cao ngạo, tính cách công tử bột, học hành không ra gì suốt ngày ăn chơi đua đòi, nên từ nhỏ ba mới bồi dưỡng anh sau này trở thành người thừa kế gia nghiệp, từ nhỏ đến lớn ở chung một nhà nhưng anh với cậu rất ít tiếp xúc với nhau, khi gặp nhau không khí cũng rất gượng gạo.

Sau này cậu lấy một người nam nhân Lục gia, không phải vì tình yêu, mà chỉ vì Hàn Vũ thích người ta, anh cũng không quan tâm, lại khi cậu nhảy lầu tự tử làm Hàn gia và Lục gia lục đục một phen, anh cũng biết là do Lục Phù thích Yên Vi, dù không tiếp xúc nhiều nhưng anh cũng thấy Yên Vi là một cô bé tốt bụng, cái chuyện Hàn Vũ nhảy lầu đúng là làm trò cười, anh cũng vì thay đổi này của Hàn Vũ mà hài lòng, rốt cục cũng để người anh này vào mắt rồi sao.

Ăn xong cả nhà vui vẻ ngồi vào salon nghỉ ngơi, trước mặt là TV đang chiếu chương trình ca nhạc, ông bà dù con cái đã trưởng thành hết rồi nhưng sắc đẹp và tính cách vẫn rất trẻ

Hàn Vũ sung phong cắt trái cây, vì là con trai nên hơi cứng tay, vết cắt không được mềm mại cho lắm, nhưng chung quy cũng rất vừa mắt

Cả nhà quây quần thật ấm cúng, ba Hàn Vũ kể về những chuyện bát quái và tình yêu với mẹ Hàn Vũ thời còn trẻ, Hàn Cảnh Cực cũng rất hài lòng với thay đổi của đứa em này nên đối cậu cũng không lạnh lùng như trước, lại đối với chuyện cười của ba mẹ, tiếng cười của bốn người tràn ngập ngôi nhà.

...

Sáng hôm sau Hàn Vũ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, làm ba mẹ cùng Hàn Cảnh Cực ngạc nhiên không thôi.

"Con trai, còn biết nấu ăn khi nào thế" ngồi vào bàn ăn mẹ Hàn Vũ không giấu được tò mò hỏi.

"Trước đây tùy tiện lên mạng học mấy món ăn" Hàn Vũ cười, cũng không thể nào nói thật được.

Hàn Cảnh Dực cũng không thể nào tin được, món ăn rất đẹp mắt, hương vị lại rất vừa miệng, đối với cách cư xử của cậu gần đây, ai có thể tin trước đó cậu là cậu ấm chỉ biết ăn chơi.

Hôm nay ba mẹ Hàn Vũ phải gấp gáp qua thành phố S thăm người bạn đang bệnh, cũng vì lâu lắm mới có dịp Hàn Vũ về thăm nhà mà ông bà lại bận thì buồn một phen.

Hàn Vũ cười khổ, ba mẹ chỉ đi có hai ngày một đêm thôi mà, an ủi ông bà một chút, rồi cậu cùng Hàn Cảnh Dực đưa ông bà đến sân bay.

Đến nơi cậu thấy cả ba mẹ của Lục Phù là ông Lục Dương và bà Mễ Kỳ, hai người cũng đi thăm người bạn đó với ba mẹ Hàn Vũ.

Lúc còn nằm viện khi xuyên qua Hàn Vũ cũng đã được gặp hai người, ông bà đến hỏi thăm sức khỏe của cậu và xin lỗi về chuyện Lục Phù và Yên Vi, vốn dĩ cũng không phải là ông bà có lỗi, Hàn Vũ cũng không biết nói gì hơn, hai người họ đều là người tốt, có gương mặt phúc hậu, nếu không ai nói thì cũng không ai tin Lục Phù là con của ông bà.

Thấy cậu ông bà cười hiền, hỏi thăm cậu rất nhiều điều.

Cũng tại lúc đó người Hàn Vũ không muốn thấy nhất xuất hiện.

Lục Phù lúc nãy đi giải quyết vé máy bay cho ba mẹ mà bây giờ mới quay lại, ngoài ý muốn gặp được Hàn Vũ.

Vì chuyện tối hôm đó Hàn Vũ vẫn còn để trong lòng, tuy vậy cậu vẫn không thể hiện ra ngoài mặt, tỏ vẻ không quan tâm mà trò chuyện với ba mẹ Lục Phù.

Nhìn Hàn Vũ tỏ vẻ không quan tâm, không để ý chuyện tối hôm đó mà khó chịu.

Cũng đã đến giờ khởi hành, ba mẹ Lục Phù mới thôi hỏi han Hàn Vũ.

Khi mọi người đã cất cánh, ba người Lục Phù, Hàn Vũ, Hàn Cảnh Dực cũng đi về.

Lục Phù nhìn thấy Hàn Cảnh Dực nói gì đó với Hàn Vũ mà cậu tỏ vẻ rất vui, sau đó Hàn Cảnh Dực soa đầu Hàn Vũ, hai người nhìn thập phần ái muội, Lục Phù bước nhanh về phía xe mình hậm hực đạp ga phóng xe đi, Lục Phù cũng nhớ ra và biết tối đó mình là người sai, áy náy vốn định xin lỗi cậu thì vừa lúc thấy một màn kia thì lại không khống chế được cảm xúc của mình, cũng không hiểu tại sao anh lại thấy khó chịu.

...

Tối hôm đó, Hàn Cảnh Dực đưa Hàn Vũ đến một nhà hàng xa hoa ăn tối.

Nhà hàng được xây theo kiểu lâu đài lấy tông màu da và trắng làm chủ đạo, bên trong được thiết không quá cầu kì nhưng rất sang.

Hàn Vũ và Hàn Cảnh Dực được phục vụ đưa đến một cái bàn được trải khăn màu trắng, trên bàn có một lọ thủy tinh cắm một cây hoa hồng và ba cây nến màu vàng nhạt.

Hàn Vũ vui vẻ ngồi vào bàn, vốn cũng không suy nghĩ gì nhiều, lúc ở sân bay Hàn Cảnh Dực nói tối nay sẽ đưa cậu đi ăn tối, Hàn Vũ cũng cao hứng một phen.

Lúc đồ ăn được đưa lên, Hàn Vũ loay hoay với dao với nĩa một hồi, vì lúc trước cậu có làm phục vụ ở nhà hàng nên cũng hay thấy người ta dùng, nhưng chính cậu chưa dùng một lần nào, một lúc sau rốt cuộc cậu cũng dùng được, ừm! Cũng không có gì khó.

Mà cậu cũng không biết dáng dùng dao của cậu rất khó coi

Bỗng nhiên có một giọng nói thanh mảnh vang lên kèm theo đó là một luồng khí lạnh khiến cho Hàn Vũ rùng mình

"Cảnh Dực ca ca~" Yên Vi mặc một thân váy màu đỏ tôn lên làn da trắng sáng, mái tóc màu đen thướt tha tùy ý xõa xuống khiến cho cô có phần quyến rũ, môi được tô son màu đỏ rượu cong lên một độ cong hoàn hảo.

Yên Vi vừa nói xong quay sang thấy Hàn Vũ thì ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, nhưng sau một nốt nhạc liền thay vào đó là gương mặt sợ hãi thân thể run lên lui về phía sau, làm người ta có cảm giác muốn ôm cô vào lòng gắt gao che chở.

Hàn Vũ thấy một màn này, thầm rủa xả trong lòng, lần này cậu cũng chưa làm gì cô ả đâu nha.

Nhưng không giống so với suy nghĩ của cô, hai nam nhân đều bất động thanh sắc.

Hàn Cảnh Dực là người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này.

"Thật trùng hợp" Hàn Cảnh Dực cười như không cười, khi gặp Yên Vi anh cũng không thể nào cao hứng, vốn dĩ Hàn Vũ đã rất khó khăn để thay đổi, nên nếu gặp Yên Vi anh sợ tâm trạng Hàn Vũ sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng ngược lại suy nghĩ của anh, Hàn Vũ cũng không ảnh hưởng gì lắm, chỉ tại cô làm trò nên cậu có chút khó chịu.

"Vậy...có thể ngồi chung với hai người được chứ" Yên Vi nhìn Hàn Cảnh Dực với gương mặt làm người ta khó lòng mà từ chối được.

-HẸN GẶP LẠI CHƯƠNG SAU ❤-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net