❤Chương 8❤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên Vi nhìn cậu bằng đôi mắt sương, gương mặt nhu nhược nhưng có phần kiên cường, theo như nguyên tác nam chính bởi vì vậy nên có hứng thú với nữ chính, một cô gái yếu đuối mà lại quật cường nỗ lực làm cho nam chính muốn bỏ vào lòng nâng niu, bảo vệ.

Tại lúc Hàn Vũ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Lục Phù đã đến bên Yên Vi và đỡ cô đứng dậy, xong anh nhìn thẳng vào Hàn Vũ.

Hàn Vũ không yếu kém trừng lại.

"Hàn Vũ, tôi tưởng cậu đã thay đổi, tôi tưởng lúc trước mình hiểu lầm cậu" Lục Phù cau mày "nhưng giờ tôi đã hiểu, tôi căn bản không hề hiểu lầm cậu"

Khuôn măt Lục Phù hiện lên tia chán ghét cùng thất vọng.

Thất vọng cái rắm!

Nhịn, nhin, phải nhịn, ngàn vạn lần không được đắc tội nam chính.

Bên tai Hàn Vũ vang lên tiếng xì xầm, còn có người cố ý nói to lên để cho Hàn Vũ nghe rõ.

"Công tử bột vẫn hoàn công tử bột a, thấy chồng mình đi với người khác, cảm thấy mất mặt liền muốn hại người"

"Nói đến cuối cũng chỉ có gương mặt, còn lại cái gì cũng tệ"

"Phải nói a, Yên Vi thật tội nghiệp, cô ta đơn thuần như vậy..." một nam tử nói xong thở dài.

Một nử tử hùa theo "đúng nha, Yên Vi thiện lương như vậy làm sao chống lại cái pháo hôi này đây"

"Đừng nói nữa, cũng không phải chúng ta chứng kiến tận mắt, đừng làm loạn" một nam tử lên tiếng.

"Xì, cậu sao lại bênh cái tên đáng ghét đó chứ, cậu thích tên gay đó sao" một tên không cho là đúng nói.

"Chính miệng Yên Vi đã nói Hàn Vũ nhắm vào cô ta mà, Yên Vi thiện lương như vậy sẽ không nói dối" một tên cũng ăn theo nói.

Đến cuối rốt cuộc Hàn Vũ không chịu nổi nữa, gân cổ lên nói

"Im lặng, các người thì biết cái gì chứ, chính tôi còn không biết chuyện gì đây này"

Nói xong cậu đi một mạch ra ngoài để lại đằng sau một đám nhốn nháo.

Hàn Vũ một bụng uất ức chạy ra ngoài sảnh, tại sao cuộc đời cậu luôn luôn bị người cười chê như vậy, kiếp trước là cậu tạo nghiệp sao.

Hàn Cảnh Dực từ đầu tới cuối đều chứng kiến, anh không biết Yên Vi vì gì lại làm như vậy, anh chỉ biết Hàn Vũ không có lỗi.

Hàn Cảnh Dực quay qua trấn an ba mẹ đang lo lắng rồi chính mình đi tìm Hàn Vũ.

Lúc anh ra tới thì Hàn Vũ đang đứng ngốc ở ngoài đại sảnh, anh gọi Hàn Vũ một tiếng, Hàn Vũ nghe anh gọi thì có chút giật mình, quay lại hỏi anh.

"Ca, anh cũng muốn trách mắng em sao?"

Hàn Cảnh Dực nhìn cậu mỉm cười xoa đầu "em không sai, anh tin em"

"Ca nhìn thấy sao?"

"Ừm!"

Hàn Vũ cảm động một phen, lặng mắng nguyên chủ lúc trước tại sao không đối xử với người ca ca này tốt hơn.

Cùng lúc đó Phú Miên cũng đi ra hỏi Hàn Vũ "cậu không sao chứ?"

"Không sao" cậu nhìn Phú Miên cười.

"Nhanh vào đi, ba mẹ rất lo cho em" Hàn Cảnh Dực nói.

Hàn Vũ nghĩ thầm, bên người mình vẫn có người thật lòng đối tốt với cậu, vậy tại sao cậu còn phải buồn vì những người không đáng cơ chứ.

Ba người chân trước chân sau lại đi vào trong, lúc này đã là lúc khiêu vũ, chợt nhớ ra trong nguyên tác, đáng ra người nhảy với Lục Phù là nguyên chủ nhưng đến lúc đó Lục Phù lại đi lướt qua nguyên chủ rồi đi đến bên Yên Vi, nhảy cùng Yên Vi làm cho nguyên chủ ôm một bụng tức giận.

Nghĩ tới đây cũng là lúc Lục Phù đang đi chọn bạn nhảy, đã biết trước kết quả nên Hàn Vũ lặng lẽ lùi về sau, thật không dám cùng nữ chính tranh nam nhân đâu a.

Lục Phù thấy Hàn Vũ lùi về sau, trong lòng dấy lên một tia khó hiểu.

------------

Ngày hôm sau Hàn Vũ gọi điện cho Lục Phù, gọi đến cuộc thứ 11 thì Lục Phù mới nghe máy.

"Cậu muốn gì?" thanh âm bình tĩnh đầy từ tính vang lên.

"Tan tầm, anh về nhà đi, tối muốn gặp anh" như lại sợ Lục Phù từ chối Hàn Vũ lại nói tiếp "có chuyện quan trọng"

Lục Phù cũng muốn biết Hàn Vũ muốn làm gì liền đồng ý.

Tan tầm, Lục Phù lái xe về nhà, vì thường ngày Lục Phù đều ở khách sạn vì không muốn nhìn mặt Hàn Vũ, nên Hàn Vũ mới đành gọi điện nói trước.

Lúc Lục Phù mở cửa thì đã thấy Hàn Vũ ngồi ở ghế sopha.

"Cậu muốn làm gì?"

Hàn Vũ đến bên Lục Phù và đưa một tờ giấy có in một chữ viết hoa to "ĐƠN LY HÔN".

-HẸN GẶP LẠI Ở CHƯƠNG SAU ❤-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net