Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi huấn luyện với All Might ngày hôm qua, Mizuki kiệt sức hoàn toàn.

Đến bây giờ, điều cô đắn đo, lo sợ nhất cũng đã chập chừng bước đến tâm trí cô. Việc kosei bị lộ ra không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân cô, mà còn là những người xung quanh.

Bởi, bản thân Mizuki chưa thật sự hiểu hết được những tiềm năng khác mà kosei mình mang lại.

Nhớ lại lúc trước, vì sử dụng kosei bừa bãi mà suýt chút nữa, Mizuki đã đốn sập gần một hàng cây cổ thụ to tướng. Trong cái rủi vẫn có có cái may, Haruto đã đến kịp để xử lí sự cố.

Nếu ngày hôm đó không có Haruto, thì chắc Mizuki đã giết chết bao nhiêu sinh linh vô tội.

Dẹp hết những suy nghĩ miên man không dứt ấy sang một bên, Mizuki lên giường đi ngủ sau bữa ăn tối.

Đêm hôm nay, có lẽ là vì cảm nhận được chút gì đó không ổn ở Mizuki, nên Haruto đã ở lại phòng cô.

Đêm đó cô sốt li bì, khẽ rên lên vài tiếng, và điều đó khiến Haruto lo lắng vô cùng.

Vừa kịp vắt khăn đắp lên trán, chưa rút tay lại, Haruto liền bị Mizuki kéo lại, cô ôm chặt cánh tay của anh, không buông.

Trán Mizuki nhăn lại, mày cau, mồ hôi ra như tắm, đã thế lại còn mê man nên nói mớ cả lên.

"Đừng đi đâu hết, em không cho anh đi đâu hết."

Coi kìa, em gái đến cả trong mơ cũng chỉ lo cho mỗi anh, lòng Haruto bất an, anh biết rằng, trách nhiệm và sứ mệnh của Mizuki sẽ cao cả hơn, lớn lao hơn anh. Con bé sẽ làm nên những điều không thể.

"Nhóc con, anh không đi đâu hết, em ngủ đi."

Đưa bàn tay lịch thiệp vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, Haruto ấm áp nói.

Cả đêm đó, anh ngủ lại phòng Mizuki, cơn sốt đã hành hạ em gái anh sau đó lại lưỡng lự mà khiến cô bé hạ sốt.

Sáng hôm sau, mặc dù vẫn còn chưa khoẻ hẳn, nhưng Mizuki muốn đi học. Dù gì cũng chỉ mới nhập học được một ngày, không lẽ lại nghỉ ngang hông như thế. Vậy là xem ra có phải cô không biết điều không.

Nên dù tình trạng sức khoẻ vẫn chưa tốt hẳn, Mizuki vẫn năn nỉ xin Haruto cho phép mình đi học.

Với một điều kiện, hãy để Haruto đưa cô đến trường, thế anh mới yên tâm.

Hệt như thoả thuận giữa hai bên, Haruto đưa Mizuki đến trường xong liền tạm biệt cô để đến sở làm việc.

Từng bước chân lảo đảo của Mizuki bước đến cổng trường, nhưng sao hôm nay phóng viên lại đông như kiến thế này.

"Cho tôi hỏi là All Might là người như thế nào?"

"Em ơi, chị hỏi một chút."

Hôm nay, vốn đã không khoẻ trong người, Mizuki không có sức để trả lời nữa, cô đành khéo léo từ chối phỏng vấn.

Vừa vặn từ chối, Mizuki lại va phải một người đàn ông tóc xanh, da vàng nhăn nheo, mắt đỏ như màu máu tươi.

"Em xin lỗi nhé!"

Mizuki cuối đầu xin lỗi, hương thơm của tử đằng hoa vương lại nơi bàn tay của anh ta.

"Thơm thật, cô bé đó, là học sinh Yuuei."

Shigaraki đưa tay lên hít lấy hít để mùi hương đặc biệt ấy.

Bước chân nặng nề của Mizuki đặt vào khu để giày, khó khăn lắm mới cởi được đôi bốt trắng ấy ra.

Đi đến cửa lớp chưa bao lâu, toàn thân Mizuki như lửa đốt, nóng ran, đã thế, sự mỏi mệt vì bị hành hạ bởi cơn sốt đột ngột kia vẫn còn.

Đôi chân rệu rã, không còn chút sức lực, Mizuki gần như sắp ngất đi.

Từ phía hành lang, Shinso đã nhìn thấy, cô gái này, chắc chắn cũng chỉ mới nhập học.

"Này, cậu không sao chứ?"

Shinso chạy đến đỡ lấy Mizuki.

Nóng quá, người cô ấy nóng như lửa đốt vậy.

Không trả lời nổi nữa, Mizuki chỉ kịp tựa vào vai Shinso rồi ngất đi hại cậu ấy phải đưa cô vào phòng y tế với Recovery Girl.

Trên đường đi, Shinso lúc này mới để ý đến tướng mạo của Mizuki. Dung nhan quả thật không hề tầm thường, nếu gọi Mizuki là mĩ nhân thì cũng không ngoa đâu.

"Ôi sốt cao thế này mà vẫn cố gắng đến trường, em ấy không biết là kiên cường hay cố chấp đây."

Lắc đầu trách móc, Recovery Girl tiến hành chữa trị, tuy chưa hết sốt hẳn, nhưng ít ra, Mizuki có thể hoạt động lại bình thường.

Nhìn cô gái nằm trên băng ca ấy, Shinso có chút động lòng, không hiểu sao, cậu lại có cảm giác muốn che chở cho cô.

Bởi, Mizuki lúc này nom mong manh, yếu đuối lạ thường, tạo cảm giác cho bất kì ai rằng nhất quyết, họ phải bảo vệ cô.

Chẳng mấy chốc, Mizuki đã cảm thấy khá hơn, nhưng để chắc cú, Recovery Girl nhờ Shinso đưa Mizuki về lớp.

Nhận ra rằng mình chưa cảm ơn cậu bạn thân thiện này, Mizuki bèn hỏi tên.

"Cậu tên gì vậy?"

"Gọi tớ là Shinso-kun, thế là được."

"Tớ là Mizuki."

Mỉm cười đáp lễ, Mizuki nhờ Shinso đưa về lớp.

Cửa lớp A hiện ra trước mắt Mizuki, cô hiểu mình nên chào tạm biệt người bạn mới quen.

Vừa đặt tay lên tay nắm cửa, Shinso đã biến đâu mất, thật tình, còn chưa kịp nói lời cảm ơn.

Có vẻ thầy Aizawa vẫn chưa đến, Mizuki bước về chỗ ngồi.

Mệt mỏi đặt ba lô, hộp đàn của mình xuống đất, Mizuki nằm dài lên bàn khiến Yaoyorozu gần đó lo lắng.

"Chờ đã, Mizuki, cậu ổn không vậy?"

Thấy Mizuki không chút động tĩnh, Yaoyorozu đưa tay lên trán Mizuki, cô hét lên.

"Sao trán cậu nóng quá vậy?"

Ngồi trước một bàn, Todoroki quay xuống, cảm thấy hơi nóng của Mizuki như lan toả khắp lớp vậy.

"Tớ không sao đâu, đêm qua tớ bị sốt, giờ ổn rồi."

Nắm lấy bàn tay của Yaoyorozu, Mizuki nói, giọng vẫn tràn đầy hương vị ngọt ngào lạ lùng.

Vì tò mò, Todoroki cũng đưa tay lên trán Mizuki, đúng là sốt rất cao, cô gái này đúng là kì lạ.

"Sao cậu không nghỉ ở nhà đi chứ, sốt cao thế vẫn đi học."

Đúng là, dù rất muốn mắng cô một trận, nhưng nhìn vào gương mặt với hai mắt đóng chặt của Mizuki, Todoroki lại không nỡ.

"Cảm ơn Todoroki-kun, Yaoyorozu-chan đã lo lắng cho tớ. Vì chỉ mới nhập học đúng một ngày, nên tớ nghĩ sẽ rất kì nếu nghỉ ngay ngày thứ hai đi học, nên tớ vẫn muốn đi."

Nằm dài trên bàn, Mizuki trả lời.

Recovery Girl nói là thuốc sẽ phát huy trong vòng nửa tiếng nữa, nên Mizuki vẫn kiên nhẫn đợi.

Từ phía bàn trên, Midoriya cũng lo lắng mà xoay xuống, sắc mặt Mizuki hôm nay có vẻ không ổn. Thôi cứ để ra chơi rồi hẳn hỏi vậy.

Ấy vậy mà ra chơi, hôm nay, ngoài việc đi học thông thường ra, còn là ngày bầu ra lớp trưởng.

Ban đầu, Midoriya có số phiếu cao nhất, nhưng sau đó, cậu nhận ra, khả năng của mình trông chả đến đâu, thì chức lớp trưởng liền được nhường lại cho Iida, người xứng đáng hơn.

Vì vẫn còn mê man, nên Mizuki chẳng tham gia bầu, nhưng nếu bầu thì cô cũng sẽ bầu cho Iida. Thái độ nghiêm túc của cậu ấy rất phù hợp với chức vị lớp trưởng.

"Hôm nay, sẽ lại là một tiết Huấn luyện cơ bản về anh hùng."

Cả lớp gần như rất sợ hãi, mặt ai nấy đều sợ xanh cả mặt, nhưng riêng Mizuki, thuốc mới ngấm, người còn lờ đờ, nửa mơ nửa tỉnh, cô không sợ, chỉ cảm thấy lạnh nhẹ nơi sống lưng.

"Tai nạn, đắm tàu, và những thứ tương tự như thế."

Thầy Aizawa đưa ra một bảng tên có chữ "Rescue" màu xanh khá to, đây chắc là tiết mà rất nhiều người mong chờ.

"Tuyệt thật, được huấn luyện cứu hộ cơ đó." Kirishima luôn rất hào hứng.

"Mau thay trang phục anh hùng đi, chúng ta sẽ đến U.S.I."

Aizawa cùng cái túi ngủ màu vàng lên tiếng.

Dù đã tốt hơn, nhưng bản thân Mizuki vẫn thấy lo.

Vì cô có một cảm giác bất an rằng, sắp có chuyện xấu xảy đến.

Không phải là nói xui xẻo gì, nhưng cái trực giác hệt như tiên tri của Mizuki luôn đúng nhiều hơn sai.

Thôi, kệ chúng đi, dù sao Mizuki cũng không phải nhà tiên tri, đoán già đoán non, chỉ thêm nặng đầu.

Thay trang phục rồi liền đi ra ngoài phía đợi xe buýt, Mizuki chạy đến chỗ Midoriya và Uraraka đang đứng.

"Ể, hôm nay cậu mặc đồ thể dục sao, Deku-kun?"

Có chút ngạc nhiên, Uraraka hỏi Midoriya.

"À, tại trang phục của tớ rách hết cả rồi, nên đã gửi sang bên hỗ trợ để sửa chữa rồi."

Ngại ngùng đưa tay ra sau đầu, Midoriya nói, giọng hơi run.

"Mizuki-chan sáng nay trông uể oải lắm, cậu sao vậy?"

Nhìn thấy Mizuki đứng bên cạnh, Midoriya hỏi han.

"Không có gì đâu, tớ có hơi sốt, nhưng giờ khá hơn rồi."

Đưa tay qua lại, Mizuki lắc đầu.

Theo tiếng còi của Iida, cả lớp thay phiên nhau lên xe.

"Midoriya này, kosei của cậu trông rất giống với All Might đó." Asui ngây thơ nói.

"Hả?! Làm.... gì có chứ, ha...ha"

Bị đụng trúng tim đen, Midoriya liền lấp bấp.

"Nhưng All Might có bị thương khi sử dụng kosei đâu. Chắc chỉ là tương tự nhau thôi." Kirishima đưa tay phẩy phẩy bác bỏ ý kiến của Asui.

"Ể, nhưng nói về siêu năng vừa ngầu vừa mạnh thì chắc có Bakugo với Todoroki nhỉ? À còn Mizuki nữa. Tớ thấy Mizuki nhìn vậy mà không phải vậy." Kirishima miệng luôn tươi cười, ánh mắt hướng về Mizuki ngồi cạnh Uraraka.

"Nhưng với siêu năng mạnh như thế, Bakugo sẽ khó nổi tiếng đó."

Asui mỉa mai, với thái độ lồi lõm, xem trời như vung của Bakugo, rất khó để cậu ấy trở thành anh hùng đúng nghĩa.

"Mày mới nói gì đó?!" Bakugo đứng phắt dậy, miệng la hét.

"Thấy chưa." Asui thở dài đưa tay chỉ vào Bakugo.

"Nhưng siêu năng hôm trước của cậu là gì vậy Mizuki?"

Yaoyorozu hiếu kì, cô tò mò.

Quả thật, Mizuki có thể làm được rất nhiều trò thú vị với siêu năng của mình, nhưng cô không phải là đứa thích khoe mẻ về sự mạnh mẽ của bản thân.

"Các cậu có muốn xem một chuyện kì lạ không?"

Giọng điệu khiêm tốn, Mizuki hỏi.

Cả lớp dường như chưa hiểu, Mizuki liền nhờ Tokoyami mở cửa sổ xe buýt ra.

Mái tóc của Mizuki bỗng sáng rực một thứ ánh sáng màu trắng, đột nhiên, ông mặt trời biến mất, giờ đây là mặt trăng cùng hàng loạt vì sao đang bao phủ những tầng mây đêm.

Sững cả người, đây chỉ là một trong vô số thứ Mizuki có thể làm được mà thôi. Thay đổi thời gian ngày và đêm.

"Các cậu xem lại đồng hồ đi."

Mizuki chỉ lên đồng hồ đeo tay của Yaoyorozu.

"Vẫn đang là 9h sáng mà, sao trời lại tối như mực thế này?"

Hoang mang, sững sờ, Yaoyorozu nhận ra, Mizuki không phải là người tầm thường.

"Vậy là cái này là do Mizuki tạo ra rồi." Kaminari nhìn lên trời, trên kia còn có cả trăng khuyết.

"Tuyệt thật đó." Uraraka thán phục.

"Một lần nữa nhé!"

Mizuki hướng sự chú ý của mọi người lên bầu trời, mây đêm tan đi, ánh trăng biến mất, lúc này, mặt trời lại quay về với quỹ đạo thường tình.

Ngạc nhiên, cả lớp không kiềm lại được mà trầm trồ.

"Vậy, kosei của Mizuki nhất định có liên quan đến mặt trăng và mặt trời, đúng không?"

Ashido vẫn còn chưa tin nổi, ngày đêm thay đổi luân phiên chỉ trong một cái chớp mi nhẹ nhàng.

"Tớ không thể thay đổi thời gian, nhưng vẫn thay đổi được vị trí của mặt trời và mặt trăng, điều khiển được ngày đêm. Có thể nói như Ashido đã nghĩ."

Mái tóc nâu sáng của Mizuki liền hạ xuống, giọng nói cô êm dịu pha lẫn chút thần bí khó tả.

"Kosei này là độc nhất vô nhị rồi nhỉ, đến anh trai cậu còn chẳng làm được. Ộp ộp."

Asui gật đầu, có vẻ đúng như Ashido đã nói, kosei của Mizuki nhất định có liên quan đến chiêm tinh học, rất khó để giải thích.

"Thôi, đừng ồn ào nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi."

Aizawa mắt cá chết quay xuống nói.

Trong đầu ông lúc này, một luồng hồi tưởng nhớ về sự kiện Đại Suy Vong của mười lăm năm về trước.

Điều khiển được cả ngày và đêm, hấp thụ được sức mạnh của cả Mặt Trời và Mặt Trăng.

Không sai, Haruto đã bộc bạch hết tất cả.

"Thầy không nhầm đâu, Mizuki chính là Chiến binh Thiên Thực cuối cùng của thế giới."

Dòng suy nghĩ đó khiến Aizawa quan ngại, sức mạnh của Chiến binh Thiên Thực, ông đã nghe qua. Và nếu điều đó là sự thật, thì chắc chắn, Mizuki không đơn giản như bao đứa trẻ cùng lứa khác.

Sứ mệnh của Mizuki chỉ vừa mới bắt đầu.

_____________

Ahihi truyện đang dần hấp dẫn hơn đó mọi người.

Chap sau rất bạo lực =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net