Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chiếc xe hơi bị vỡ kính tan tành, nát vụn như sắt thải phế liệu, các cửa hàng san sát nhau cũng bị con Nomu đó đập bằng hết.

"Leo! Cậu sơ tán mọi người đi nơi khác đi, tớ sẽ ở lại đánh với nó."

Xoay quyền trượng, nhìn con Nomu đang đứng trước mặt, Mizuki nói.

Với cái nhìn kiên quyết lạ lùng của mình, Mizuki đã thuyết phục thành công Leo làm theo lời mình.

Thật lạ, thế giới này điều gì cũng có thể nhỉ?

Vừa nãy, Mizuki còn bẽn lẽn, thẹn thùng thế kia, vậy mà lúc này, cô trở nên quyết đoán hơn, sắc sảo hơn.

"Con xin lỗi, nhưng hai người không thể một mình cướp công của con đâu."

Chín đuôi mọc ra, mắt Mizuki sáng rực, tóc bay lên giữa tầng không.

Roẹt!

"Ngàn nhát cắt!"

Xoẹt xoẹt!

Thứ tốc độ nhanh như chớp đó,

Đã cắt đứt một cánh tay của Nomu.

Chỉ là ba tháng không gặp, Endeavor không thể nào ngờ được Mizuki đã phát triển như thế này.

"Phần còn lại, hai người làm nốt đi."

Dùng đuôi ném con Nomu đi nhẹ nhàng như nhấc một bịch rác, Mizuki đá thẳng vào mồm nó, cả người con Nomu trượt dài trên đường.

Chẳng hiểu gì, chẳng hiểu gì cả, con Nomu ngơ ngác, nó không biết bằng cách nào mà một cánh tay của mình lại đứt lìa khỏi người. Và nó cũng chẳng biết, sao Mizuki lại khoẻ như vậy.

Thân hình bé nhỏ, nhưng cô không tầm thường.

Con gái của thần thì ít ra phải khủng như này chứ.

Con Nomu đó đứng dậy rồi bắt đầu bỏ trốn, nhưng sớm muộn gì, hai anh hùng hạng một và hai kia sẽ xử được nó.

Chín đuôi sáng rực của Mizuki lại tan vào không khí, Leo trở lại.

"Này, cậu vẫn ổn chứ?"

Và Mizuki lại ngất đi trong vòng tay cậu.

"Này, cậu sao vậy?"

Nói là ngất nhưng cô là đang ngủ.

Thấy mà thương.

Tiếng thở đều đều của Mizuki làm Leo an tâm, cậu xách những túi đồ còn sót lại bên tay, vừa bế bổng Mizuki trên tay.

Thế là, ngoài việc đem đồ vừa mua nguyên ngày hôm nay về, Leo còn phải vác thêm Mizuki về ký túc xá nữa.

Thôi thì chịu khó tí nhé! Leo.

***

"Mẹ ơi, mẹ đang đọc gì đó?"

Vừa vào nhà, Haruto cởi nón và mặt nạ ra, hôm nay, lại là một ngày vất vả.

Thiệt tình, em gái anh hôm nay lên ti vi, nên hại anh bị phóng viên tụ tập bao vây phỏng vấn liên tục.

Toát cả mồ hôi.

"Không có gì, chỉ là, mẹ nhớ Galio."

Bà Kimie mỉm cười đáp.

Nỗi âu lo trên vầng trán bà hiện lên rõ rệt, ánh nhìn bà sâu xa, như thể, việc Đại Suy Vong lần hai diễn ra nhất thiết bà phải lại nhúng tay vào.

"Ngài ấy vẫn ổn chứ?"

Haruto lo lắng.

"Sau mười lăm năm, mẹ không biết ông ấy như thế nào nữa."

Kimie lắc đầu, giọng bà buồn thiu.

Và nói đến đây, bà Kimie thiết nghĩ.

Việc để Mizuki biết về Galio là hết sức quan trọng.

Vì ông ấy chính là chìa khoá cuối cùng để giúp con gái bà chiến thắng Đại Suy Vong lần này.

Từ thuở xưa, Galio được mệnh danh là pháo đài di động mạnh mẽ nhất của các Chiến binh Thiên Thực, ông cao đến 7 mét và thân hình đồ sộ, giáp sắt nên có thể nói là ông kiên cố chả khác gì một bức tường thành dày dặn, đầy mạnh mẽ.

Ông là vệ thần mạnh nhất của nhân loại từng xuất hiện trên Trái Đất, tuổi của ông là một con số kéo dài đến tận vô cực. Thần thoại ghi chép về ông như một vật thể linh thiêng của thánh thần.

Bởi trước khi có Kimie, thì ông đã có mặt trước đó trên Trái Đất.

Và không phải ai cũng sẽ triệu hồi, hợp tác được với ông.

Đối với Galio, chỉ có người có năng lực, có ý chí, và người đó phải xứng đáng, có một mục đích tốt đẹp thì mới có thể triệu hồi được ông.

"Mẹ nghĩ, chuyện này, ta cần Mizuki giúp."

Một ngôi sao trên trời sáng lên, ánh mắt bà phản chiếu nó, và con tim bà bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Và trang sách về Galio bị gió lật sang trang mới.

***

Giờ này mọi người đi ngủ hết rồi nhỉ?

Nhìn lên đồng hồ, giờ cũng đã quá chín giờ, phòng khách vắng tanh, ghế sofa lạnh ngắc không người ngồi, đèn đóm cũng chỉ còn một vài cái còn bật.

Và Mizuki thì vẫn ngủ say suốt đường về đến giờ.

Tình cờ, Todoroki chạy ra bếp lấy nước, cả chiều nay, tâm tình của cậu chẳng mấy ư là tốt đẹp.

Một phần là vì lo cho Mizuki, chẳng biết cô ra sao, phần còn lại là do ganh tị với Leo.

Chết tiệt, về đến nhà mà vẫn ngủ.

"Mizuki sao vậy?"

Đặt ly nước xuống bàn, đôi chân Todoroki tiến bước chạy đến chỗ Leo.

"Cậu ấy dùng quá sức, nên ngủ li bì từ lúc về đến giờ."

Đã thế, Mizuki lại còn nói mớ.

Mê man, nói toàn chuyện bậy bạ.

"Đừng, em không nói là em hỏi size quần lót của...."

Đến đó, mặt Todoroki đen kịt.

Sao lại hỏi kích cỡ quần lót con trai để làm gì?

Đừng nói, cả ngày hôm nay, hai người này đi Kyushu chỉ để đi mua những thứ đó thôi đó chứ?

Nhưng, rốt cuộc là mua cho ai.

Todoroki liền hỏi.

"Rốt cuộc, cậu có làm gì Mizuki không vậy?"

Tự dưng thấy lạnh gáy, lần đầu tiên, Leo cảm nhận được điều đó, chân cậu rung lẩy bẩy, mồ hôi hột rơi như mưa đá.

"Không có, bọn tớ không có làm gì đâu."

Leo lúng túng khua tay múa chân.

Thôi chết, Mizuki, sao cô vạ miệng không đúng lúc vậy chứ?

Đứng đây như trời trồng mãi cũng không hay, Todoroki bế Mizuki theo kiểu công chúa rồi nói với Leo.

"Dù gì cũng muộn rồi, cậu mau về phòng đi, Mizuki thì tớ lo được."

Lo sao? Cậu lo thật chứ?

Cái này mình cậu biết thôi.

"Ừm, vậy tớ về phòng trước."

Leo nuốt nước miếng, tiếng ực rõ to cho thấy cậu đang sợ thế nào.

Người ta khi yêu sẽ đều đáng sợ như vậy sao?

***

Lưu ý: tiếp tục lại là một cảnh 16+

Căn phòng lạnh tanh, Mizuki mở hờ mắt, thấy mình đã ở trong phòng từ lúc nào, không gian im lặng một cách thất thường.

"Em dậy rồi sao?"

Với một chậu nước trên tay, Todoroki bước vào.

"Ể, em ngủ từ lúc nào vậy?"

Mizuki lúng túng, thôi chết, lúc ngủ cô có nói gì bậy bạ không vậy.

Chán thật, sao lại ngủ kia chứ?

Lỡ nói gì bậy bạ là cô hết đường sống luôn đó.

"Em ngồi yên đó, để anh lau mặt."

Ngồi xuống bên cạnh chiếc giường ấm, Todoroki đặt chậu nước ấm mình vừa pha lên tủ để giường, vắt khăn rồi dùng bàn tay âu yếm lau lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mizuki.

Đừng có nói đây là công đoạn sơ chế trước khi ăn nha?

Thấy Todoroki có vẻ lạ, Mizuki thắc mắc.

"Hôm nay, anh ốm à?"

Không, cô mới ốm ấy.

"Không, anh ổn."

Todoroki điềm tĩnh trả lời.

Đặt lại chiếc khăn vào chậu nước, bỗng nhiên, Todoroki nắm lấy bàn tay của Mizuki, cho một ngón tay của cô vào miệng rồi nhá lên đó một cái cắn.

Rụt tay lại nhưng không được, Mizuki biết chắc một chuyện, đảm bảo mình đã nói bậy rồi.

Đứng dậy, đưa tay đặt lên mép áo, cái áo phông trắng từ từ qua khỏi đầu Todoroki để lộ thân hình rắn rỏi.

Như một con mãnh thú bị bỏ đói, Todoroki cố định hai cổ tay Mizuki lại bằng tay mình, đặt môi mình dán lên môi cô.

Lưu manh, còn hơn cả lưu manh.

Đưa bàn tay nhỏ bé chạm lên từng thớ cơ bụng rắn chắc, từng đường nét ấy như những con dốc nhỏ nhấp nhô, bàn tay ấy dừng lại đặt ngay ngực trái, Mizuki cảm nhận được nhịp tim đang hỗn loạn của Todoroki.

Trong thoáng chốc, đầu lưỡi Mizuki bị tê dại, không gian trở nên ái muội.

Muốn thoát ra, nhưng sức Mizuki chỉ như muỗi đốt inox.

Có một điều cô nên biết, Mizuki à, đàn ông con trai sẽ mạnh nhất, sung sức nhất những lúc họ hứng tình.

Và Todoroki cũng thế.

Chuyện giao hoan ư? Todoroki không muốn nghĩ đến, cậu chỉ muốn trừng phạt con cừu non nhỏ của cậu vì đã dám cả gan hỏi một câu mà không phải đứa con gái nào cũng dám hỏi.

Môi Todoroki cứ thế thành thục chạy xuống vành tai, từ vành tai lại chạy xuống cổ, sau đó là xương quai xanh.

Mỗi nơi môi Todoroki đi qua, cậu đều để lại những dấu hôn đỏ lửng trên da thịt Mizuki.

Tiếng Mizuki khẽ rên lên càng làm Todoroki được nước lấn tới.

Đưa tay vào trong áo Mizuki, Todoroki tinh tế chạm vào cảnh xuân của cô, xoa nắn rồi bắt đầu kéo cả chân váy cô xuống.

"Ưm, Shouto-kun, đừng mà..."

Vô vọng, Mizuki cầu xin.

"Em hỏi kích cỡ quần lót của đàn ông làm gì?"

Đã là quá muộn.

Bàn tay hư hỏng của Todoroki đã chạm xuống nơi cơ mật của Mizuki, khẽ đưa từng ngón vào thăm dò, Mizuki đau điếng rên lên, cô không nói gì thêm được, mắt ngấn nước vì đau, sóng mũi cô cay xè.

"Shouto-kun...., đừng làm thế."

Lời cầu xin nỉ non ấy đã lọt tai Todoroki, cậu ngẩng mặt lên nhìn cô, Mizuki sắp khóc, và cậu ghét nhìn thấy điều đó.

Đưa bàn tay ra khỏi nơi tư mật ẩm ướt đó, bàn tay Todoroki áp lên mặt Mizuki, giọng trầm khàn vẫn thoang thoảng mùi bạc hà.

"Em mà lén phén với ai, anh sẽ không để yên đâu."

Thế nhưng, chính lần này, Mizuki lại chủ động, vòng tay qua cổ Todoroki, cô hôn cậu, cái hôn sâu khác khiến cho vạn vật như quay cuồng.

"Em xin lỗi."

Mặt Mizuki đỏ lựng, nước mắt rơi từng giọt, đều đặn như thế mà từng giọt lăn dài trên đôi má của cô.

"Đừng khóc, anh xin lỗi."

Từ con sói già lưu manh, Todoroki trở nên lúng túng, miệng liên tục xin lỗi còn tay thì liên tục lau nước mắt cho Mizuki.

"Hãy ngủ lại với em hôm nay đi, chỉ một đêm nữa thôi."

Van nài, van xin, không, Mizuki đề nghị.

Khẽ hít hà mái tóc hồng thơm hương tử đằng ấy, Todoroki gật đầu.

"Được."

Không gian ái muội bỗng trở nên ngọt ngào, chăn gối giờ đây đã ấm hơi người.

***

"Vệ thần Galio? Nhưng chẳng phải chỉ có mẹ mới thân thiết với ông ấy hay sao, con sợ..."

Giờ ra chơi, trước giờ thi đấu với lớp B trong buổi học Huấn luyện cơ bản về anh hùng, Mizuki nói chuyện với bà Kimie.

"Con bé ngốc, mẹ không thể cầm quyền trượng Thiên Thực nữa, bây giờ, con là người cầm được nó. Người cầm quyền trượng thì phải thực hiện nghi thức này."

Bà Kimie chóng hai tay hai bên hông, bà lắc đầu cười khổ.

Nhưng, đây là điều cần thiết. Nếu có Galio giúp sức, thì trận chiến với cả trăm ngàn người kia sẽ bớt khó khăn hơn.

Và Midoriya sẽ không bỏ Yuuei.

Giác ngộ, nhận ra mục đích của việc triệu hồi được Galio, Mizuki đồng ý.

"A, Mizuki-chan, cậu mau vào thay đồ đi, chúng ta sắp đấu với B rồi đó, mau lên nào."

Uraraka chạy đến, khoác tay Mizuki.

"Ừm, mình cùng đi. Chào mẹ."

Cúi đầu, Mizuki đi cùng Uraraka đến phòng thay đồ.

Vệ thần Galio, gánh nặng của Mizuki hay sự giúp sức cần thiết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net