Phiên Ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shouto

- Về sớm à? Lâu lắm rồi tôi mới lại được tan tầm đúng giờ như thế này. Cảm ơn mọi người.

Phải. Đã từ rất lâu rồi. Tôi tiếp tục quản lý công việc của bố sau khi ông ấy tuyên bố sẽ giải nghệ. Làm anh hùng có lẽ không còn là ưu tiên hàng đầu của ông nữa. Lũ trẻ, đám cháu nhỏ giờ lại chính là động lực để ông tiếp tục mỉm cười. Ông đã sống trong ân hận từ rất lâu trước kia, bản thân tôi chưa thật sự hiểu cho đến khi trận chiến cuối cùng nổ ra.

Lần đầu tiên ông cố gắng vun vén, bảo vệ mái ấm của chính mình. Không tư lợi. Không chút gì nghênh ngang. Từ trái tim ông, tôi cảm nhận được. Những gì ở hiện tại và quá khứ, có thể là cả tương lai nữa. Ông đã và đang cố gắng để sửa chữa lại tất cả những sai lầm đấy.

Thấy ông với niềm hạnh phúc nhỏ nhoi như hiện tại, ngồi dưới hiên nhà uống trà mỗi sáng. Được con cháu vây quanh, tôi lại thấy được nhiều hơn nụ cười của ông. Chắc hẳn ông đang rất hạnh phúc.

Về nhà thôi!

Về với em.

Trời vừa quá giữa trưa. Công việc hôm nay không có gì quá nhiều nên tôi đều giao cả lại cho mọi người ở đấy quán xuyến. Tôi đưa tay nhập mật khẩu rồi liền đi vào trong nhà.

Ánh sáng chan hòa từ ban công rọi vào sofa. Những hàng cây nhỏ của em, chúng đã trổ hoa cả rồi. Thu mình trên chiếc sofa, sàn nhà lúc này tứ tung các tờ ký âm, bút chì kể cả ghita. Đôi mắt em mơ màng nhắm lại giữa những gay gắt bên ngoài.

Thật dễ chịu! Rất yên bình.

Không muốn làm phiền em, tôi cố gắng im lặng nhất có thể bước vào trong phòng thay đồ. Sau đấy, không thể để cả nhà bừa bộn ra đấy được. Tôi liền chạy ra rón rén và khẽ đưa tay nhặt từng tờ ký âm lên, đem cây đàn để lại vào trong góc, bút chì tôi cũng đem chúng bỏ vào ống đựng trên bàn gọn gàng cùng sấp giấy bên cạnh.

Thật khó để kiềm chế bản thân. Tôi khẽ nâng đầu em lên cao một chút, tôi kê tay tôi vào rồi nhanh chóng thâu em vào lòng. Cảm nhận đâu đấy hơi ấm em tỏa ra, lòng tôi rộn lên như có cả một vườn hoa nở rộ. Tâm trạng không thể không vui vẻ.

Tranh thủ tôi cũng chợp mắt một chút. Cơ mà, chỉ được một lúc. Đôi bàn tay em từ lúc nào đã đặt lên ngực tôi. Mắt em nhìn tôi, có vẻ bất ngờ. Em nở nụ cười.

- Anh về sớm thế này, sao lại không nói em một tiếng? Anh đã ăn uống đầy đủ chưa?

- Anh chưa ăn. Buồn ngủ quá nên ngủ quên cả.

Tôi lắc đầu. Em thở dài.

- Thế anh đợi em chút. Em còn ít đồ vừa nấu hồi sáng. Anh vào phòng giặt xem em đã lấy đồ ra khỏi máy giặt chưa?

- Đợi anh chút nhé?

Em gật đầu, tôi liền đi vào phòng giặt kiểm tra. Nhìn vào trong máy giặt, tôi chẳng thấy gì cả. Đưa mắt nhìn vào máy sấy, có vẻ đồ đã sấy xong rồi. Thiết nghĩ, tôi nên lấy ra và bắt đầu phơi chúng.

Khi tôi vừa mới máng lên sào một hai cái áo sơ mi, chợt có tiếng đĩa vỡ.

Xoảng!

Ném mấy cái móc treo quần áo xuống đất. Tôi chạy nhanh ra phòng khách, trước mắt tôi. Điều làm tôi kinh sợ không phải là dĩa đồ ăn đã vỡ. Hơi thở tôi bắt đầu gấp gáp, tim tôi như muốn nhảy thỏm ra ngoài.

Mizuki đã bất tỉnh.

- Này! Vợ ơi! Mizuki! Em nghe anh nói gì không? Em sao thế?

Không thấy em trả lời, đưa tay áp lên trán. Tôi giật mình vì tại sao trán em lại mướt mồ hôi. Tay chân đều lạnh cả. Đến hô hấp của em cũng không đều đặn. Em khó chịu, không thể nói nổi một câu.

Nhấc điện thoại lên, tôi liền gọi cho bên cấp cứu. Gác máy, tôi cất điện thoại vào túi. Hai tay tôi bế em ôm vào lòng. Chân tôi xỏ nhanh đôi dép và bắt đầu chạy nhanh đến chỗ thang máy.

Vừa kịp lúc khi tôi vừa xuống khỏi chung cư, xe cấp cứu vừa kịp đến. Các y tá hỗ trợ tôi đặt em lên băng ca. Sắc mặt em đã khá hơn, nhưng tình trạng khó thở chẳng cải thiện hơn chút nào. Em khó chịu, nhưng lại chẳng thể nói được.

Lo lắng, tôi sốt sắng nắm lấy tay em. Bàn tay em vẫn lạnh buốt, mắt em cố mở ra nhìn lấy tôi. Tôi cố trấn tĩnh bản thân.

- Em sẽ không sao đâu.

Xe cấp cứu vào trong bệnh viện, đứng trước cửa phòng cấp cứu nhìn em được đẩy vào trên băng ca. Dù nói là không sao, nhưng lòng tôi như lửa đốt vậy. Âm ỉ, khó chịu đến phát ớn.

Sau đấy, tôi gọi về báo cho bố và mẹ. Gọi về nói về tình trạng của Mizuki, họ có vẻ lo lắng. Bên nhà vợ cũng không khá hơn, anh Haruto bảo sẽ tới ngay cùng với mẹ.

Tay cầm điện thoại, tôi nghĩ dường như mình nắm chặt đến mức nó muốn móp cả vào. Cánh cửa bệnh viện này, không hiểu tôi sao nhưng tôi sợ khi phải nhìn thấy nó.

Anh Haruto và mẹ đến trước. Đâu đấy không phải quá trễ, mẹ và bố của tôi đã đến. Anh Haruto lo lắng.

- Con bé sao đột ngột lịm đi như thế?

- Em cũng không biết, anh à.

Hoàn toàn, chỉ mới vừa ở nhà thôi mà. Sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này. Thậm chí, nó lại rất nghiêm trọng. Đợi mãi, đến giờ đón lũ trẻ. Anh Haruto bảo tôi cứ ở lại nhìn ngó tin tức trong lúc anh đi đón bọn nhỏ.

Đã là tan tầm, bên ngoài đã ngà ngà sắc cam của cuối ngày. Hai đứa nhỏ lo lắng chạy đến chỗ tôi. Ôm lấy chân tôi, hai đứa nhỏ hỏi.

- Mẹ sao thế ạ? Mẹ có sao không bố?

- Bố không biết nữa.

Cánh cửa đấy mở ra, bác sĩ bước ra khiến cả nhà tôi đồng loạt đứng dậy. Lo lắng, mẹ Kimie hỏi.

- Con gái tôi nó sao thế ạ? Có nghiêm trọng không?

Sau đấy, bác sĩ hỏi một câu khá kỳ lạ.

- Ở đây có chồng của bệnh nhân Mizuki không ạ?

- Có cháu đây, bác sĩ! Có chuyện gì sao?

Bác sĩ đang lo lắng đột nhiên mỉm cười, ông hiền từ nhìn tôi rồi bảo.

- Chúc mừng cháu nhé! Vợ cháu đang mang thai, được hơn hai tháng rồi đấy. Tôi chúc mừng cả nhà nhé!

Lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơn hết. Trái tim tôi hân hoan chào đón một niềm vui vượt ngoài sức tưởng tượng của mình.

Em mang thai. Một lần nữa.

Nghe tin này, bố và mẹ tôi vui lắm. Mẹ Kimie đưa tay đặt lên ngực mà mắt ươn ướt. Anh Haruto thì cứ ôm nằng nặc hai đứa nhỏ vào lòng vào luôn miệng nói to thật sung sướng.

- Hai đứa sắp có em rồi đấy!

Bác sĩ bảo giờ gia đình của chúng tôi có thể vào trong thăm em. Bước vào bên trong, nhìn em hồng hào trở lại nằm trên băng ca, lòng ngực tôi không khỏi vui mừng. Ngồi bên cạnh em, tôi nắm lấy bàn tay đang phải truyền nước của em và hôn lấy nó.

- Em lại vất vả rồi, vợ à! Anh cảm ơn em.

- Anh đừng lo. Đây đâu phải lần đầu em mang thai đâu chứ. Nào! Shousuke, Miyuki! Hai đứa lại đây với mẹ nào.

Gia đình chúng tôi quây quần vui vẻ bên giường bệnh của em. Không sao có thể nghĩ ra được một viễn cảnh tuyệt vời như thế này.

Vài tháng sau, tôi vẫn luôn đều đặn sắp xếp công việc để đưa em đi khám định kỳ mỗi tháng. Lần này, bác sĩ bảo thai kỳ của em rất khỏe mạnh, không có gì xấu xảy ra cả.

- Ồ! Hai vợ chồng xem này! Một bé trai đấy.

Nhìn thấy đôi chân con cựa quậy trong bụng em qua màn hình của máy siêu âm. Chúng tôi hạnh phúc bật cười.

Chỉ còn đâu đấy vài tháng nữa, con sẽ được mở mắt chào đón thế giới này. Tôi không giấu được cảm giác của mình. Đương nhiên, tôi hạnh phúc.

Nhưng, tôi cũng rất sợ.

Lần đầu tiên ở bên cạnh em bên phòng sinh, khi đấy tôi mới hiểu cảm giác của mẹ như thế nào. Khi đấy, mẹ tôi đã nói với tôi vào trước ngày dự sinh lần đầu của em hẳn ba tháng liền.

- Mỗi một bà mẹ khi nằm lên giường để sinh con, là mỗi một lần họ nhìn thấy Quỷ Môn Quan trước mặt. Thứ cảm giác đấy đau đớn vô cùng, nó dày xéo cơ thể người phụ nữ rất kinh khủng từ bên trong. Nên hãy cố gắng ở bên cạnh vợ con những lúc đấy, để con có thể hiểu việc mang nặng đẻ đau của vợ con không hề đơn giản. Và con sẽ trân trọng con bé. Mizuki dù sao cũng là một cô bé dễ thương. Và con bé giờ đây không chỉ cần một người chồng. Mà còn cần cả một người cha đầy trách nhiệm nữa.

Từ giây phút đấy, tôi luôn khao khát được về nhà. Ở bên cạnh các con, được chia sẻ những câu chuyện ngoài kia cho hai đứa. Ngoài ra, là để được ở bên cạnh em.

Từng phút từng giây trôi qua, có em bên cạnh tất cả bỗng chốc nhẹ tựa như lông. Hất cái là bay. Ngoài kia, dẫu mệt mỏi thế nào, về nhà được thấy hai con, thấy em trong nhà bên nồi canh nóng trong bếp. Tôi tự khắc trong mình nên một bức tranh mà cả đời nó sẽ ở đấy.

Trong tim tôi. Cả đời.

Cảm ơn em, Mizuki.

Vì anh, và vì các con.

Đôi lời lúc này trong anh không thể nào diễn tả nổi tất thảy những gì anh đang muốn diễn đạt đến em. Nhưng, lần sắp tới đây. Anh hứa, sẽ cùng em một lần nữa chào đón con của chúng ta lần đầu chạm tay đến ánh sáng của chúng ta.

Cũng như cách lần đầu em đến với anh.

Ánh sáng đẹp nhất của đời anh.

Mizuki....

Anh yêu em!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net