Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồng ý làm chi không biết..."

Silver rầm rì, chán nản nhìn ra cửa sổ.

Trận chiến kết thúc, All Might mặc dù thắng, nhưng tình trạng thân thể lại khó nói được.

Số bạn học của cô hình như cũng bị đả kích không nhẹ đâu. Thời gian này vẫn còn quá sớm mà. Hơn nữa, lần đầu đối mặt với tội phạm lại có quy mô lớn như vậy.

Nhưng không đến nổi quá tệ, kinh nghiệm đều là tích lũy dần mới có.

Ít nhất thì mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Còn hội bốn người bị cô thẳng thừng chê yếu?

Ha ha. Khỏi đi, Silver thấy mình chưa bị lột một tầng da thì còn tốt lắm.

Nhưng dẫu có quay ngược trở lại thì cô vẫn sẽ nói.

Một lúc nào đó, cái sự kiêu ngạo tuyệt đối về sức mạnh của bản thân sẽ giết chết họ chăng?

Ai mà biết được.

Nói đi cũng phải nói lại. Đã xong việc từ lâu, lúc này Silver đáng ra phải ở nhà của mình. Nằm vật trên giường hoặc cắm mắt vào máy tính mới đúng.

Nhưng hiện tại cô đang chết dí trong phòng y tế của trường.

Nghĩ đến vừa nãy mà Silver cả người đều yểu xìu, nhịn không được đưa tay chọc chọc cái chân quấn không dưới một lớp băng trắng của mình.

"Làm quá lên." Cô chỉ gãy có một cái chân thôi mà.

Đều sẽ lành ngay.

Cứ như có người sắp chết vậy. Ai chứ không phải cô đâu.

Ngẫm lại hôm nay, Silver cảm thấy khá hài lòng. Xem ra việc hòa nhập vào môi trường này không khó như cô nghĩ.

Nhưng mà đôi lúc như sắp phát điên tới nơi. Kể cả khi đối diện với lũ mọi đại gia tộc cũng chưa tới mức đó.

Tội phạm gây chuyện không ngừng, giám sát từ phía nhà trường, suy nghĩ non nớt, rồi cả trăm thứ khác.

Silver thở dài, sao cô phải tự ôm một đống phiền phức vào người vậy nè.

Đưa tay chặn ánh sáng chiếu lên gương mặt, nhẹ giọng tỉ tê: “Xem này, tớ đang rất cố gắng đó…”

Silver còn thấy bản thân sẽ phải ngồi tự kỉ thêm một lúc, thì có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Thân ảnh cao lớn từ ngoài bước vào, nhưng cái điệu bộ bình thường này, không phải là người cô đang đợi. Vẫn cần thời gian để hồi phục sao?

“Xin lỗi đã làm phiền em nghĩ ngơi. Tôi là Tsukauchi Naomasa, một sĩ quan cảnh sát phụ trách điều tra vụ tấn công này.”

Mi tâm Silver hơi nhăn lại, dĩ nhiên cô biết trước sẽ có người đến xử lí mớ này, nhưng tại sao nhất định phải là anh ta.

“Anh muốn lời khai về bọn tội phạm?” Đừng có hỏi mấy thứ linh tinh đấy.

Tsukauchi cười gật đầu. Anh ta chỉ nói thêm vài câu xả giao rồi trực tiếp vào vấn đề chính. Sau cùng thì là mấy câu liên quan đến năng lực và ngoại hình của bọn tội phạm.

“Nghe nói em đã đánh với Noumu rồi, em có suy nghĩ gì về nó?”

Silver im lặng một lát rồi mới trả lời: “Thứ đó đã từng là con người.”

Tsukauchi rõ bất ngờ với lời nhận định này, hai chữ kinh ngạc thiếu nước in lên mặt: “Lý do gì khiến em nghĩ vậy?”

“Không rõ, tôi chỉ cảm thấy thế thôi.” Ý tứ cũng rất rõ, tin hay không thì tùy anh.

“Nhưng khi được phát hiện, hắn không có vết thương nào trên người, cũng không chống cự hay nói năng gì.”

“Vì nó đã chết rồi.” Silver đáp ngay.

Anh ta thắc mắc nhiều như vậy cũng không sai. Một sinh vật ngay cả tư duy bình thường cũng không có, lại còn có khả năng hồi phục khủng bố kia.

Có thể xem là con người sao?

Tsukauchi trầm mặc, dường như thật sự suy xét đến khả năng này. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “Cảm ơn về lời khai của em. Tôi có thể hỏi em thêm một vấn đề chứ?”

Silver gật đầu, ra hiệu cho anh ta cứ hỏi.

“Tôi cũng có một người đồng nghiệp mang họ Viragcre, em có quan hệ gì với anh ấy không?”

Xong câu này, căn phòng liền rơi vào yên tĩnh.

Tsukauchi nhìn nữ sinh vừa nãy vẫn còn nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của hắn.

Chỉ thấy gương mặt bình tĩnh lạ thường kia, nhưng giọng nói đã lộ ra sự mất kiên nhẫn: “Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này.”

“…Tôi hiểu. Cảm ơn em một lần nữa. Tôi xin phép.” Anh ta không quá ngoài ý muốn hoặc đã đoán trước được, nói xong liền đi ra ngoài.

Silver không hề kiên kị nhìn chòng chọc vào bóng lưng anh ta, như muốn đục một cái lỗ lên đó. Mãi đến khi khuất sau cánh cửa.

“Silver – san, tớ vào được không?”

“…” Silver nghe thấy nội tâm đang tích cực kêu gào bản thân phải thật bình tĩnh.

Cô gật đầu: “Ừ.”

Midoriya chậm chạm đi vào. Từng động tác đều cẩn thận như ra mắt phụ huynh. Biết làm sao được, cậu ta thật sự khá sợ cô bạn này.

Còn chưa nói gì, lực chú ý của Midoriya đã hoàn toàn bị thứ bên cạnh thu hút.
Silver nhìn theo tầm mắt của cậu ta, chỉ thấy một cục lông đen xì đang lăn qua lại, trên đệm trắng lại càng nổi bật.

“Cái đó--?!”

“Đừng qua tâm tới nó. Cậu có chuyện gì sao?”

Midoriya vẫn muốn hỏi, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh như băng kia đành thôi. Chỉ đành nổ lực dời tầm mắt khỏi sinh vật lạ lùng đen xì kia.

Sinh vật lạ lùng đen xì – thú nhỏ: Ta không đen! Cả nhà ngươi mới đen!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net