Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Silver rũ mắt, tóc xám dài che khuất sườn mặt, không rõ tâm tình.

Bọn tội phạm nằm trên đất dường như vừa trải qua điều gì khủng khiếp lắm, bộ dáng chết không hối tiếc. Giờ chỉ còn hơi tàn, chờ đợi thiếu nữ kia ra lời quyết định.

Hối hận không? Đương nhiên có. Nếu cho bọn chúng cơ hội lần nữa, cho dù liên minh tội phạm có giết chúng đi nữa, cũng không đến.

Đối đầu với người trước mặt này, còn đáng sợ hơn cái chết gấp trăm lần.

Silver trầm mặc cả nửa ngày, lúc này mới ngẩng đầu, ngoại trừ gương mặt tinh xảo thì không biểu tình gì đặc biệt.

"Các người có bị đần không?" Sao lại nghĩ ra kế hoạch như vậy chứ? Cuộc phục kích này hết tám phần mười là thất bại rồi.

Silver nhìn vẻ mặt không hiểu của bọn chúng, cũng lười nói nhiều. Đều là tốt thí với nhau nha, không nên so đo làm gì.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, chắc rằng không có ai mới chậm rãi đứng dậy, rời đi.

Điều muốn biết cũng biết được rồi, cô muốn quay lại sảnh chính, nơi này bụi bặm nhiều quá. Không nói chỗ kia đã xảy ra bao nhiêu trò náo nhiệt đâu.

Silver mới đi được vài bước, thú nhỏ từ không trung xuất hiện, đáp thẳng xuống đầu cô.

Thế chưa là gì, nó còn không ngừng dùng mấy cái chân nhỏ liều mạng chùi vào tóc cô. Cứ như vừa chạm phải thứ gì ghê gớm lắm.

Silver: "..." A, vẫn nên cắt phần ăn của ngươi đi.

'Con sen! Con sen! Ngươi phải đòi lại công bằng cho ta, người đàn bà kia dám khinh bạc ta!'

Chưa để Silver nói, thú nhỏ đã lập tức cáo trạng. Bộ lông đen xù lên, đệm thịt dưới chân vò rối tóc của cô.

Silver hơi nhăn mày, có thể để nó lộ ra vẻ ủy khuất này, không nhiều người có thể nha.

"Ngươi chọc giận Dilla?" Cô cũng không để nó tiếp tục làm loạn, liền vươn ta xách thú nhỏ trên đầu mình xuống.

'Ta mới không thèm đâu!' Thú nhỏ như bị giẫm phải đuôi, ờ, mặc dù nó không có đuôi.

"A, vậy tại sao?"

Silver hỏi đúng câu nó muốn nghe, thú nhỏ liền ba ba kể tội. Nếu không phải cô đang xách nó, không chừng có thể mở một màn hí khúc ngay đây luôn.

'Người đàn bà kia dám nói ngươi là của cô ta. Bây giờ không phải, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ. Ta nói cô ta mộng tưởng, cô ta liền muốn nổi giận, muốn giết ta! Còn nói chỉ cần ta chết, ngươi sẽ là của cô ta!'

Silver nghe xong biểu tình vẫn đạm mạc như thường, phảng phất như đã quá quen thuộc.

Thú nhỏ kể xong cũng không cần dừng lại lấy hơi, trực tiếp ôm lấy tay cô.

'Con sen, ngươi không thích người đàn bà đó đúng không?'

"Ừ. Không thích." Silver còn chưa nghĩ quá vài giây đã đáp lời. Dù sao cũng là sự thật.

'Hừ hừ, ta biết mà.'

Silver không để tâm đến bộ dạng đắc ý của nó. Chỉ đơn giản nói vài câu, chủ yếu nhắc nhở nó không nên đi chọc người lung tung. Mang phiền toái về sẽ giảm phần ăn của nó.

Đối với thú nhỏ mà nói, ngoại trừ Silver, thì đồ ăn là mạng. Mặc dù rất tức giận, nhưng nó phải hậm hực chấp nhận.

Ở với nhau lâu như vậy, nó hiểu rõ. Silver không sợ phiền, cô chỉ ngại xử lí phiền phức.

Chậm rãi cho một cục đường vào miệng, Silver chụp lấy thú nhỏ ném lên cao, mặc kệ nó kịch liệt kháng nghị, nhàn nhạt nói:

"Đi sảnh chính, ta muốn xem náo nhiệt."

'Con sen--!' Giận! Vừa nãy còn thâm tình với nó. Đồ phụ bạc!

Silver mới lười để ý.

Khung cảnh trước mắt cô bỗng thay đổi. Không là bãi đổ nát hoang tàn nữa, thay vào đó, là Aizawa bị cục thịt tội phạm ấn trên đất.

Mày liễu khẽ nhăn, có thể đem anh hùng chuyên nghiệp như anh ta bức tới mức này, xem ra át chủ bài của đối phương không phải hạng dễ chơi.

Ngẫm lại cũng đúng, dùng để giết All Might cơ mà.

Vì cái giao tình mua túi ngủ lần trước, Silver không định để Aizawa cứ thế mà nghẻo luôn. Cô chẳng suy nghĩ gì nhiều, không kế hoạch lao thẳng vào phía đó.

Nói Silver tự phụ cũng không sai. Bản tính cô vốn dĩ là như vậy.

Cô không che giấu hành động, đương nhiên bên này bọn tội phạm sẽ nhận ra có kẻ đang tới gần.

Cái bóng đen, theo Silver là cổng-không-gian-di-động chắn trước không cho cô lại gần.

"Cô nhóc đang định làm gì thế?"

Silver cười nhạt, chính bọn này dám xem cô như tốt thí cho kế hoạch.

"Xiên chết bọn mày?"

Trong tay nhanh chóng hình thành kiếm dài màu bạc, ánh sáng từ lưỡi kiếm đủ khiến người ta rợn người. Chỉ nhìn thôi đã hiểu thứ đó nguy hiểm cỡ nào.

Kurogiri ấn tượng khá sâu với nữ sinh này. Một phần là cô đã đoán được năng lực của hắn, phần còn lại...thanh kiếm kia không ngừng nhằm vào thực thể.

Không phải chứ.

Khả năng quan sát phải tốt đến mức nào mới có thể phân tích toàn bộ năng lực của hắn sau vài phút chạm mặt ngắn ngủi.

Biết bản thân đang rơi vào bất lợi, Kurogiri đành lui về phía sau. Cái thứ kia một tay giữ Aizawa, tay còn lại vung đấm về phía này.

Silver dùng kiếm chặn, nhăn mày, chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Đánh không lại nên làm rùa rút đầu à?

Vứt thanh kiếm đã gãy đôi ra một bên, Silver chậm chạp xoa cổ tay đang tê rần.

Thứ quái gì vậy chứ?

Nếu không phải năng lực của cô bắt buộc phải rèn luyện thêm thể lực, không chừng chặn xong đấm kia xương cánh tay cũng nát luôn mất.

Dường như đoán ra Silver đang nghĩ gì, gã bên cạnh lên tiếng. Nghe giọng thôi là biết hắn tự hào thế nào.

"Vô dụng thôi. Con Noumu này được tạo ra để trở thành bao cát có thể chịu mọi tấn công của All Might."

"Đúng không?" Đối với lời này, Silver chỉ cười nhạt.

Trong tay cô lần nữa xuất hiện thanh kiếm. Để ý kỹ, sẽ thấy lần này khác biệt.

Người có tìm hiểu nhìn sơ qua sẽ rõ. Thanh bị vừa bị gãy là katana. Còn thanh cô đang cầm là tachi.

Kiếm nặng, cũng dài hơn. Sao thì katana cũng là biến thể từ nó mà ra.

Kurogiri không hiểu sao lại có linh cảm không tốt. Hắn định nhắc Tomura cẩn thận.

Đáng tiếc, quá trễ.

Hai tay Noumu bị chém lìa, lịch bịch rơi xuống đất. Nó hơi nghiêng người sang bên, phần não trái cũng bị mất một mảng lớn, đang ngo ngoe hồi phục.

Thiếu nữ vài giây trước vẫn còn đứng trước nó, giờ đang ở một khoảng xa. Trong tay là thanh kiếm vẫn còn dính máu, tay còn lại đỡ lấy Aizawa không thể cử động.

Không gian cứ như bị đóng băng tại chỗ, tiếng nói vang lên cũng phá lệ chói tai.

"Nhìn thầy tàn tạ quá, thầy Aizawa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net