Atsushi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tại sao."

Atsushi ngồi trên ghế đá nơi nhà ga cùng đống giấy trên tay hay gọi là thông tin về nhiệm vụ sắp tới của cậu.

Bây giờ đống giấy đó gần như bị vò nát luôn.

Lý do?

Akutagawa kiêm kẻ từng cắt chân kiêm kẻ từng bị cậu hành sml kiêm cộng sự tạm thời của cậu đang ngồi một bên.

Thiên ơi, vì cớ gì.

Được rồi, cậu không hề biết được nhiệm vụ này là nhiệm vụ đôi đấy. Chẳng phải chỉ là đi lấy tài liệu ở sở cảnh sát vùng Kanto (tui bịa á) thôi mà. Có nhất thiết là cần hai người và có cần nhất thiết là hắn không chứ.

Dazai-san anh lại tính làm gì nữa vậy.

Atsushi tự hỏi trong lòng, không cậu không biết và cũng không muốn biết. Vì trực giác nói rằng nó chẳng dơn giản chút nào. Tốt hơn là không nên biết đến.

Cơ mà cậu có cảm giác hơi lạ. Hình như cậu đã quên cái gì đấy. Một thứ gì đấy khá là quan trọng.

Cậu nghĩ vậy, và cậu có cảm giác mọi người hôm nay có hơi lạ. Ừm... hơi khác thường.

Chả như con bé Kyouka bỗng nhiên rời nhà từ sớm và đến giờ cậu vẫn chưa gặp mặt ẻm. Hay việc bỗng Kunikida-san nhắc nhở về một số vấn đề và bắt cậu trở lại trụ sở ngay sau nhiệm vụ. Thì việc nhắc nhở là bình thường cơ mà hôm nay có vẻ dụi dàng hơn hẳn ngày thường.

Lý do, ai biết được. Hỏi Ranpo-san thì ảnh từ chối trả lời, Dazai-san thì thấy ảnh cười tủm tỉm nên thôi. Hỏi Yosano-sensei thì chị cười y lúc chị chẻ bảy cơ thể cậu vậy á. Cậu liền biết điều mà lui. Tanizaki-san cùng Naomi thì không thấy mặt mà Kenji-san thì lại chẳng biết gì. À, chắc chắc cậu ta là người bình thường nhất mà cậu biết trong ngày hôm nay.

' JINKO.'

Cậu đang triền miên cùng đống suy nghĩ bỗng có tiếng gọi lớn một bên. Liền định thần mà hỏi lại.

' Hả?'

' Hả cái gì, ta đã gọi ngươi gần chục lần rồi đấy.' Hắn ta cau mày, tỏ vẻ khó ở cực kì. Cơ mà ta hỏi sao ngươi gọi ta cơ.

' Tàu đến rồi đấy.' Hắn như đọc được suy nghĩ, liền nói ra câu trả lời.

' A...' lúc này cậu mới chú ý. Phía xa kia, con tàu đã gần vào ga và đang kêu inh ỏi cái tiếng động cơ của nó.

Cậu không nói gì nữa, lên tàu và hắn ta lên ngay sau lưng cậu. Cả hai chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Gió mắt thổi vài làm loạn cả mái tóc của cậu đem theo cả mùi hương cây cỏ mà vẫn thường thấy.

Khu vực nông thôn vùng Kanto đẹp cực, nhìn mát mẻ và rất thoải mái.

Cậu ngước mắt nhìn phía khing cửa, cả hai đã đi lâu đến mức rời khỏi khu thành thị và bắt đầu đến nơi quê xa. Cậu cũng chẳng rõ tại sao lại nhanh đến vậy. Chỉ là, tâm hồn cậu cũng đang men theo làn gió rồi.

Thực sự đẹp quá.

Akutagawa ngồi bên cậu, nhìn khuôn mặt hứng hởn kia và lòng bỗng nhẹ lại. Môi hơi cong lên và ánh mắt có phần dụi đi. Tay trái đem lên che miệng ho khan vài tiếng, tay phải còn nhém trong chiếc áo choàng đen. Nắm giữ trong lòng một chiếc hộp nhỏ. Là một hộp quà, được bọc lại bởi giấy gói xem xen kẻ trắng. Có chiếc nơ nhỏ đỏ màu và dòng chữ nhỏ "Sinh thần ngươi, Jinko."

Phải hôm nay chính là sinh nhật cậu. Và cậu đã hoàn toàn quên bén luôn chuyện này. Mọi người ở trụ sở khá thương cảm cho cậu vì khi ở cô nhi viện sẽ chẳng có một ngày sinh nhật tử tế. Vậy nên họ quyết định sẽ tạo một buổi tiệc bất ngờ.

Tanizaki, Naomi và Kyouka đi mua đồ. Vì ngoài họ ra thì chẳng còn ai nữa. Kenji thì đặc biệt không được biết đến. Vì có khả năng cậu sẽ nói thẳng ra ngay trước mặt Atsushi mất.

Dazai đảm nhiệm việc đuổi Atsushi đi tạm thời đồng thời anh ấy muốn nâng cao quan hệ của hai vị cấp dưới. Chỉ là cả hai đứa nào cũng là đồ ngốc khiến anh phải cất công cực kỳ.

Yosano cùng Ranpo liên hệ và tính toán cùng với cục cảnh sát để đảm bảo Atsushi sẽ về đến trụ sở đúng lúc mọi thứ hoàn thành.

Và Akutagawa hắn đây chính là người giám sát đề đảm vảo mọi thứ theo tiến triển của vị thám tử tài ba kia.

Tại sao lại là mộ Mafia cảng vụ như hắn á. Vì đây là nhiệm vụ Dazai-san giao. Vả lại, làm nhiệm vụ cùng cậu cũng chẳng phải điều gì tồi cho lắm.

Cả hai lúc hoàn thành nhiệm vụ là lúc trời đã xế chiều. Bộ cảnh sát vùng Kanto đã rất hợp tác để khéo dài thời gian. Bằng cách nhờ vả một vài việc lặt vặt không đáng kể. Cơ mà vì đó là cậu- Atsushi nên cậu chẳng hề từ chối họ. Liền nhiệt tình giúp dỡ.

Họ lại bắt đầu bắt tàu về lại Yokohama. Tính cả lúc đi lẫn lúc về cũng đã ngón mất 1 phần 3 thời gian làm nhiệm vụ rồi.

Vì đã quá mệt với rất nhiều việc ngày hôm nay nên Atsushi liền gục đi ngay trên khoang tàu. Chuyến này chưa phải chuyến cuối nên người cũng chẳng mấy dông đúc.

Akutagawa ngồi một bên. Hắn chưa có thời gian hay đúng hơn là thời điểm để tăng quà cho cái tên ngốc này. Và điều ấy khiến hắn cảm thấy khó chịu. Cực kì, chỉ vì hắn không có chọn được thời điểm thích hợp.

'Bộp!'

Mặt Akutagawa tức thì giãn ra. Cậu vậy mà lại ngủ gục ngay trên vai cậu. Cái vai gầy gò đầy xương cứng cỏi ấy. Ấy thế mà hắn lại chẳng di chuyển, chẳng giám di chuyển luôn.

Tay đưa lên chỉnh lại đầu cậu để chắc chắc nó sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Rồi hắn cũng thả lỏng người lại, đem hộp quà nhỏ để vào trong túi người kia. Nhẹ nhàng và im lặng hết sức để không vô tình đánh thức cậu.

'TÀU SẮP VÀO GA, XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG XEM LẠI HÀNH LÝ CỦA MÌNH, XIN CẢM ƠN.'

Tiếng loa phát thanh vang rõ bên tai. Hắn hơi nhướng mày, nhanh vậy đã đến rồi.

Liếc nhìn tên người hổ còn ngủ bên vai. Lúc câun ngủ mới bình yên hết sức. Khuôn mặt nhẹ nhàng không lắng đọng. Hơi thở dều dều phả ra. Có chút...  mê muội.

Hắn bắt đầu cúi người xuống, cố giữ khoảng cách với người kia và rồi lại gần hơn.

Khuôn mặt hai người chủ cách vỏn vẹn 3 cm nữa. Hắn nhắm mắt lại, ham muốn chiếm đoạt trong tâm như cao hơn hẳn mười bậc.

Dùng tay giữ lấy cằm cậu, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên dôi môi người còn say ngủ kia.

Một nụ hôn nhẹ như lướt qua, cùng câu chúc trong mê.

' Sinh nhật vui vẻ, Atsushi.'

*****

' Chà, ngày hôm nay mệt thật đấy.' Atsushi mở cửa nhà, sau lưng là con bé Kyouka cũng đi vào.

Họ vừa mới ở trụ sở về. Việc họ tổ chức sinh nhật bất ngờ khiến cậu gần như mất hồn.

Lúc về đến chỉ mới mở cửa liền

BÙM

Mọi người đột nhiên nhảy ồ ra và nói chúc mừng sinh nhật cậu.

Làm cậu một phe hú vía, nước mắt cũng chẳng biết mà trào ra. Giờ nghĩ lại có chút xấu hổ.

' Anh muốn đi tắm trước không ạ.' Con bé Kyouka hỏi, cậu quên mất. Tắm rồi ăn nữa.

Nhớ lúc nãy, con bé còn cầm trong tay chiếc bánh kem hai tầng mà bước đến chỗ cậu. Dazai-san còn thổi kèn đệm theo trong lúc đội chiếc mũ sinh nhật lên cho cậu. Đúng là bất ngờ thật.

Cậu bước ra từ phòng tắm. Tay còn cầm khăn bông phần nào lau đi mái tóc còn ướt. Trong lúc lấy đồ để giặc bỗng cậu phát hiện trong túi có thứ gì đấy. Cần lấy thì mới phát hiện, là một hộp quà nhỏ. Cậu tự hỏi là của ai, bởi quà của mọi người trong trụ sở cậu đều mở ra cả rồi mà.

Xoay xoay hộp quà nhỏ trong tay. Hàng chữ ghi trên đấy lập tức đập vào mắt cậu.

"Sinh thần người, Jinko."

Hộp quà này, sẽ không phải là của hắn chứ.

Cậu ngồi xuống đất, loay hoay mở hộp quà ra. Bên trong chẳng có gì nhiều ngoài một mảnh giấy khác. Cậu liền cầm lên và rồi đánh rơi cả hộp quà.

' Anh ăn cơm không ạ.' Có bé Kyouka gọi cậu từ phía phòng khách.

Cậu gần như bỏ lời con bé sang một bên.

Vớ đại lấy một chiếc áo khoát ngoài trong tủ rồi lật đật deo giày.

' Em ăn trước đi, anh có việc đi đây một chút.' Cậu loay hoay mặc áo cùng đeo giày bên cửa. Dặn dò con bé xong rồi cũng rời đi.

Kyouka đứng nơi hành lanh. Nhìn cậu anh trai nuôi kia vừa mới rời khỏi liền câgm lấy chiếc điện thoại trên cổ. Bấm máy.

' Anh ấy đang trên đường đi đấy.'

[ Ta biết rồi, cảm ơn ngươi Kyouka.]

Giọng nói bên đàu dây hơi khàn. Nhưng lại là giọng nói quen thuộc đến milimet. Là hắn- Akutagawa chứ chẳng ai khác.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi liền bị ngắt đi. Kyouka tắt máy, nhìn về phái cửa. Môi nở nụ cười.

" Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Atsushi-nii"

*****

' Hộc hộc...'

Cậu thở dốc, chạy nhanh xen vào giữa phố đông người. Khuôn mặt vội vàng thở ra nhưng hơi thở gấp gáp. Nhưng lại cư nhiên vẻ lên nụ cười tươi tắn. Đầy mong chờ.

Cậu chạy mãi, chạy qua cả đoàn người đông đúc về đêm kia. Chạy đến nơi cậu có thể thấy bõng dáng biển cùng trăng tím kia. Trước khung cảnh ấy lại bị che đi bởi bóng người mảnh khảnh. Chữ vui tươi như viết lên trên mặt cậu.

' Ryuunosuke.' Cậu chẳng ngần ngại mà gọi thẳng tên hắn. Mặc cho có bị đem xiên ba hay xẻ bảy.

Như thành công đem hắn quay đầu, cậu thầm cảm thán vì hắn chẳng có vẻ gì là tức giận sau khi cậu gọi thẳng tên hắn. Mà còn có vẻ là ngược lại.

' Ngươi đến rồi à.' Akutagawa nhẹ giọng, trên môi cũng vẽ ra nụ cười đẹp đến yên bình.

' Ha ha...' Atsushi thở thêm vài hơi để lấy sức. Nụ cười trên môi có phần đẹp hơn cả nắng.

' Ta cũng yêu ngươi rất nhiều.' Cậu nói, ánh mắt bắt đầu dụi đi. Câu nói nhỏ nhẹ mà lại như mang đến cả một chân trời mới cho hắn.

Hắn lúc đầu hơi bỡ ngỡ, rồi cũng nhẹ lòng nhẹ dạ. Giang hai tay ra và nói:

' Sinh nhật vui vẻ, Atsushi.'

Atsushi vẫn cười, chân lại bắt đầu di chuyển. Nhảy bổ vào lòng người kia. Thuận tay mà đem vòng lại phía sau lưng. Akutagawa cười yen bình. Đem cả cánh tay ôm lấy người thương vào lòng.

Ít nhất chỉ cần lúc này thôi, cho họ bình yên sau cơn bão.

Tờ giấy tròn hộp quà kia vốn dĩ yên vị trong túi áo của câu liền vì chậy chạy quá nhanh mà bay ra cùng gió. Phất phơ trên không rồi mới rơi xuống. Trên đấy lại chỉ có một dòng chữ duy nhất.

愛してる
(Anh yêu em)

*****

Chúc mừng sinh nhật em Atsushi. Dù có hơi muộn, nói ra thì phải đến 17h hôm qua tui mới biết sinh nhật ẻm. Cố viết cho xong cơ mà hông nổi thành ra lại để qua ngày.

Dù gì cũng chúc mừng sinh nhật Atsushi!

https://pin.it/3MFD8WV

https://pin.it/3IUK8TJ

E hèm, về câu truyện trên hông biểu sao trong đầu một kiểu ghi ra một kiểu á. Mà đây coi như an ủi tinh thần những bạn đang phải học sml như tui đi. Tui khổ qué mờ.

Chưa chỉnh lỗi chính tả nên có sai thì nhắc với nha mn. Thanks nạ.

6-5-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net