Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  'Sao cà phê hôm nay lại mặn vậy nhỉ.' Bạn nhẹ tay sờ lên quai cốc. Ánh mắt quan sát khung cảnh chiều tà ngoài kia.

Cốc cà phê đã chẳng còn hơi ấm, ánh nắng kia cũng đã ngả màu. Vậy mà bạn vẫn ngồi đây. Ánh mắt mê mang nhìn nơi vô định. Cậu ta đi rồi. Chỉ vừa mới đây thôi, và cuộc trò chuyện của họ cũng đã kết thúc lâu rồi. Nhưng bạn lạo chẳng thể ngừng nghĩ về nó.

Sau tất cả, quân cờ cũng chỉ là quân cờ.

   'Tách...'

******

   'Q đã bị bắt.'

Bạn nâng mày, quay sang người kia. Ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu. Cầm trong tay là một lọ hóa chất và chiếc thìa cóp quấy tan đống chất.

   'Ý ông là sao khi nói vậy?' Bạn hỏi ngược lại, điều này cần phải nói sao. 'Chẳng lẽ ông muốn tôi đi cứu nó.' Bạn ngán ngẫm kêu, tay không ngừng quấy đống hóa chất trong lọ.

   'Ôi, không đâu Nashi. Vậy thì nát hết.' Mori ngân dài âm.

   'Vả lại, sao ông ở đây.' Bạn càu nhàu, đây là địa bàng của bạn và lão đã cư trú ở đây cả buổi rồi. Mắc mệt á.

   'Ta tính thay băng cho cô...' Lão chống bàn đứng lên. 'Nhưng xem ra không cần rồi.'

Bạn chu môi, bạn cũng là một bác sĩ. Lần trước là do hóa chất vô mắt nên mới không thấy đường. Lần này bạn cư nhiên thay băng là dễ hiểu. Chưa kể làm riết cũng quen tay rồi.

   'Tiện thể, Nashi này.' Lão bước dần đến cửa phòng. Bỗng quay đầu lại gọi bạn. 'Giúp ta lên kế hoạch hạn chế thương vong nhé.'

Bạn nhíu mày, lão vẫn vậy. Vì Yokohama mà đánh đổi mọi thứ. Từ tâm hồn, tự do và cả tình cảm.

   'Tsk, ngu ngốc.' Bạn tặc lưỡi rồi chửi một câu.

Lão chẳng để tâm đến sự hỗn láo của bạn mà cười nhẹ rồi đi khỏi hẳn.

'Lạch cạnh... lạch cạch...' căn phòng còn mỗi bạn cùng đống hóa chất. Tiếng thìa nhựa va vào thành lọ vang lên inh ỏi.

   'Haiz...' bạn dừng tay, ngã người ra sau ngán ngẫm. 'Ngày mai sẽ mệt lắm đây.'

*****

Ngày hôm sau, cả thành phố trỡ nên hoảng loạn, cả hoang tàn. Q phát điên rồi và cả thành phố cũng vậy.

Bạn cắn răng, chạy quanh thành phố. Có nhiều người trúng lời nguyền hơn bạn nghĩ và bạn lại phải xóa sổ chúng nó trước khi quá muộn.

Và đó cũng là một phần lý do mà con ngươi của bạn chỉ giữ mãi huyết sắc không đổi.

Và việc sử dụng năng lực nhiều như thế này khiến bạn chóng mặt cực kì. Năng lực có hạn và bạn thì lại đang phải bỏ mạng để cứu cả thành phố.

   "Con mẹ nó chứ, Osamu đâu rồi. Nhanh lên trước khi tớ ngã quỵ."

Bạn rủa trong lòng. Sau bốn năm ai biết được bạn sẽ giữ được trạnh thái này bao lâu.

'ẦM!!!' Khu vực bên cạnh bỗng bạn phát nổ.

   'Ugh' Bạn gầm một tiếng. Liếc mắt sang khu vực vừa phát nổ kia.

   'Gah' Sau đống bụi đất là Atsushi, bạn còn có thể thấy con búp bê của Q rơi một bên cạnh cậu.

   'JINKO!!' Bạn gào lên, cố chạy về phía cậu ta.

'Pằng pằng pằng.'

Một pha nổ súng hoàng loạt sao. Bạn ngỡ ngàng, không hổ là The Giuld.

   'Chị là...' Atsushi cố vực dậy, nhìn bạn.

   'Tsk.' Bạn kéo dài âm khó chụi trong cổ họng.

Cố đẩy nhanh tốc độ, chạy lại phía cậu. Chạy qua con búp bê tiện tay liền chụp lấy, tay kia cô kéo lê cậu từ chỗ nả đạn kia tránh vào một khu tàn nát.

   'Ưm...' Bạn quét chút máu còn sót trên má. Lúc nãy không kích hoạt năng lực kịp. Chết tiệt, hết trụ nổi rồi sao.

Atsushi cố đẩy bạn ra. Bạn mất sức cũng nhiều nên chẳng giữ nổi thằng cứng đầu ấy. Tay buông ra, cậu ta liền nhảy sang một bên.

   'Chị còn muốn gì?'

Được rồi, em trai này. Sao không biết lựa thời điểm một chút đi hả.

Bạn sôi máu, tức sôi máu luôn. Lý ra bạn sẽ không đống vào cái vụ chó đẻ này đâu. Chỉ vì cái tâm tư mơ mộng của lão già kia thôi đấy.

   'Cầm lấy.' Bạn xách con búp bê đang còn cười điên dại kia ném cho cậu ta. 'Đi tìm Osamu nhanh.'

   'A...' Atsushi ôm con búp bê kia, rồi bỗng giật nhảy sang cánh phải.

'Pằng...' nơi cậu vừa đứng giây trước xuống hiện một con... ừm thú nhồi bông chăng. Có lẽ. Nó sáng mắt lên, ngẩng đầu nhìn Atsushi.

   'Tìm thấ...' con búp bê chưa ngắt lời liền tan biến

   'Ơ.' Atsushi bàng hoàng, chỉ vừa mới giây trước con búp bê của tên xạ thủ kia ở đấy. Trước mặt cậu liền biến mất. Tầm nhìn của cậu thay vì con gấu bông kia chuyển sang là đôi mắt đỏ rực của bạn.

   'Đi đi, nhanh lên.' Bạn kêu cậu ta. Chuyện này bắt đầu phiền rồi đấy.

   'A... cảm ơn.' Nói rồi cậu cũng quay người chạy tiếp.

   'Mình cũng phải nhan..' bạn cố đứng dậy, tay chống vào đống đổ nát bên tường. 'Hự...'

Bạn khụy xuống, cơ thể bạn không di chuyển được.

   'Ha... ha... ha...' bạn tựa vào một bên. Thở dốc...

Ánh mắt bắt đầu dò quanh. Trận chiến vẫn còn đấy. Còn rất nhiều người bị trúng lời nguyền ở ngay đấy. Bạn phải nhanh lên, phải ngăn chặn nó. Bây giờ mọi thứ chỉ trong tầm tay. Bạn không được để nó vụt mất.............

Không được...Vụt mất...Lần nữa.

*****

   'Hm...' bạn tỉnh giấc, phía trên sàn kia chỉ độc nhất một màu trắng toát.

Bạn phát hiện mình đang nằm giữa phòng bệnh thân quen của bạn. Một chai nước biển cùng một bịch máu đang truyền cho bạn, cánh tay có phần sưng lên. Có lẽ bạn đã bị truyền không ít nước. Cả cơ thể vẫn cứng đờ và khó chụi.

Bạn cố cử động, a... bạn còn đang phải thở ống oxi. Như thể bạn gần chết trong trận chiến vậy.

Khoan... Bạn đã bất tỉnh giữa trận chiến sao. Thật không thể chấp nhận.

   'Tỉnh rồi sao?' Giọng nói hết sức quen thuộc vang lên một bên giường.

Bạn chẳng màn quay qua, hiện đang cảm thấy bức rức tận dáy lòng.

   'Bao nhiêu?' Bạn nhỏ giọng hỏi Chuuya.

   'Hử?' Chuuya chưa rõ câu hỏi, đáp lại cọc lóc.

   'Thương vong bao nhiêu.' Giọng của bạn có phần ấm ức, như thể lỗi là của bạn vậy.

   'Cả thành phố thương vong chưa đến 3 con số.' Chuuya khẽ cười rồi đáp lại bạn.

Bạn sững sờ, chưa tới ba con số. Chưa đến 100 người. Đùa sao!

   'Nhờ ơn của cậu đã giúp giảm đi phần nào đáng kể.' Chuuya gọt quả táo trên tay, đồng thời khen ngợi bạn.

   'Ha...' bạn thở hắc ra một hơi dài như trút đi sầu muộn.

   'Nashi, không lẽ cậu còn ám ảnh năm ấy.' Chuuya đột ngột hỏi. Bầu không khí thay đổi đần. Nhưng Chuuya không hối hận. Vì câu hỏi này đã nghẹn ứ trong lòng cậu rất lâu rồi.

   'Năm ấy... là lỗi của tớ.' Bạn nhỏ giọng, đầy sự tội lỗi. 'Nếu tớ nhanh hơn, chỉ một chút thôi.'

   'Nashi, năm ấy tớ đánh cậu. Cậu còn nhớ không.' Chuya hỏi, trái táo đã gọt xong bắt đầu chẽ ra.

   'Sao quên được, năm ấy tớ bị gãy 5 cái xương sườn. Gãy tay trái cùng chân phải. Trấn thương não cấp 3 và mất máu nặng. Và rồi hôn mê 2 tuần và nằm liệt giường 2 tháng. Chưa kể sau vụ đấy còn phải đi xe lăn nửa năm. Trong khi cậu còn chẳng có đến một vết xước. ' Bạn kể lại quá khứ cùng cái giọng thờ ơ như không.

  'Năm ấy tớ bị giam trong phòng giam đặc biệt 2 tháng trời cho đến khi cậu tỉnh mới được thả cậu nhớ không.

   'Lúc ấy Ane-san cùng lão Mori đúng gắt thật. Nghe Osamu nói họ còn chuẩn bị cắt đầu cậu nếu cậu ấy không cản kịp chứ.'

   'Phải, chỉ một chút nữa thôi là tớ đã chầu trời rồi.'

   '...' Bạn im lặng, và cả không gian cũng vậy.

   'Tớ không ngờ được.' Bạn thều thào. 'Bọn nó lại quay lại... lần nữa.'

   'Tớ đã nói chuyện với Hirotsu-san.' Chuuya đặt quả táo hoàn chỉnh xuống dĩa. Để lên bàn bệnh. 'Cậu đang truy tìm thông tin về lũ rắn phải không.'

   'Phải, tớ không muốn lại đến trễ thêm một lần nào nữa.'

   'Tớ đã gặp họ, hai trong số mấy người bọn họ.' Chuuya lấy tiếp trái lê.

   'Hai...' Bạn hỏi, cố chống tay ngồi đậy.

   'Phải là Nicen cùng Firen. Ít nhất là vậy.' Chuuya bắt đầu lọt vỏ. Dị năng kích hoạt giúp cơ thể bạn dễ di chuyển hơn và lần nữa để chiếc gối sau lưng bạn.

   'Cậu có nhớ họ không.' Bạn sau khi ngồi hẳn đậy lại hỏi cậu ấy.

   'Rất quen, nhưng lại chẳng quen.' Chuuya thì thầm. Như thể đã gặp, nhưng lại chẳng có bất kì kí ức nào.

   'Cậu bị năng lực của Dinoki tác động rồi. Không nhớ được gì đâu.' Bạn vớ lấy một miếng táo đã được cắt gọn gàng cho vào miệng.

   'Khoan, ai cơ.' Chuuya dừng tay lại, nhíu mày hỏi bạn.

   'Dinoki!'

   'Cái gì.' Chuuya lần nữa hỏi bạn. Bạn vừa nói gì, Chuuya nghe không rõ.

   'Tớ có nói cậu không thể nhớ được đâu. Nghe còn không được đừng nói đến nhớ.' Bạn nuốt miếng táo, thản nhiên tiếp lời.

   'Là tác động của năng lực sao.' Chuuya không nói được tên của người kia nhưng bạn biết cậu ấy nói ai.

   'Ừ, năng lực ấy phiền lắm luôn. Tất cả là lỗi của tớ.' Bạn cười buồn, lại nhét thêm miếng táo để cố trôi đi nỗi buồn.

   'Phải rồi, quên mất. Tớ còn phải xuống làm việc cùng thông báo cho Boss.' Chuuya đứng dậy, lấy chiếc mũ đã để từ đầu trên giường.

   'Tớ cũng đ... ưm.' Bạn nắm chặt tay. Hoạt động mạnh quá làm cơ thể chưa kịp thích ứng. Máy thở đã bị tháo ra. Nó không ảnh hưởng cho lắm, ắt lão Mori chỉ muốn bạn an toàn hơn thôi.

   'Không, Nashi.' Chuuya quay lại, cố dỡ bạn nằm lại trên giường. 'Trông cậu kia.'

   'Không sao, tớ ổn.' Bạn cố trấn an cậu bạn, tay dặt nhẹ trên tay cậu.

   'Ổn cái đầu cậu ấy. Nằm nghĩ đi.' Chuuya không nhân từ mắng bạn một vố.

Được rồi, dẫu cho bạn có thế nào đi chăng nữa cũng là bạn của cậu. Ít nhất thì cũng biết chăm sóc bản thân một chút đi chứ. Hành hạ cơ thể như vậy cũng khiến cậu đau lây.

   'Chuuya à...' bạn cố gắng nài nỉ.

   'Không!' Chuuya cành khiên quyết. Để bạn xuống chắc mạng cậu cũng chẳng còn.

   'Chuu...'

'Bốp!'

Không nói nhiều, Chuuya liền cho bạn một phát sau gáy, bất tỉnh nhân sự.

Tay đưa ra đồng thời dỡ lấy bạn. Sắp xếp cho bạn nằm ngay trên giường cậu mới thu gọn rồi rời đi.

Bài học rút ra: Phải nghe lời Chuuya nếu không muốn cạp đất ăn.

*****
26-4-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net