Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'   Nashi này, cậu nói xem. Nếu như chúng ta đánh nhau, ai sẽ là người thắng.' Dazai vô tư hỏi bạn.

'   Chúng ta?' Bạn nhấn mạnh chữ trong câu kia. Vì bạn cần nhấn mạnh là chúng ta hay...

'   Hai ta.' Ò câu trả lời đấy.

'   Ai biết được.' Bạn cười nói, làm sao mà biết được.

'   Ừ nhỉ.' Dazai cũng cười theo luôn.

Cả hai cười và nhìn nhau. Cuộc trò chuyện này... có chút nhảm nhí.

Rồi cả hai đồng thời im bặt, nhìn nhau.

'   Ha...' Dazai thở một hơi mạnh. Ánh mắt chuyển xuống đất.

'   Cậu...' bạn có thể nghe thấy Dazai thì thầm gọi bạn. 'Còn bao nhiêu thời gian.'

'   ...' Bạn lặng thinh. Bạn thực sự không nghĩ đến câu hỏi này. Thật là, phá bầu không khí giỏi đấy, Osamu.

'   Chưa quá... 2 năm.' Bạn cũng nhỏ tiếng đáp lại. Có chút nghẹn ngào.

'   ...' bạn không rõ Dazai sẽ cảm thấy như thế nào. Nhưng ắt cũng chẳng vui nổi đâu.

'Cộp cộp cộp.' Bạn bước lại gần cậu ta hơn. Phát hiện đầu cậu ta vẫn cúi xuống, đôi bàn tay nắm chặt.

'   Nghe này Osamu.' Bạn lấy tay chạm má cậu ta, để bốn mắt đối nhau.

'   Ta không còn là kẻ địch của nhau nữa. Cậu biết mà.' Bạn nhỏ giọng, đầy âu yếm và quan tâm.

'   Tớ biết, chỉ là cái giá...' Dazai khó khăn cất tiếng... tại sao người đến chậm... luôn là anh.

'   Không đâu Osamu.' Bạn thả tay ra, ngồi hẳn xuống một bên Chuuya. 'Lũ rắn cùng lũ chuột sẽ sớm nhập cuộc thôi.'

'   Chuột?' Dazai ngiêng đầu. Cúi người một chút vì bạn đang ngồi thấp.

'   Phải, chúng sẽ đến, để trả ơn.' Bạn nhẹ nhàng nâng đầu Chuuya rồi để lên dùi.

'   Lũ rắn thì sao. Cậu tính làm gì với chúng nó.' Dazai cũng ngồi xuống cạnh bạn. Tay cậu ta chọc chọc vào người Chuuya.

'   Đối với lũ bò sát đó mà nói, chỉ cần còn cái đầu thì chúng sẽ tái sinh.' Bạn nhắm hờ mắt, lấy khăn tay lau đống bụi bẩn còn sot trên mặt Chuuya.

'   Vậy nên, tuyệt đối không để chúng tóm được. Osamu, có chết cũng không được liên minh cùng lũ rắn.' Bạn cảnh báo anh. Tay cũng dừng lại, quay sang anh nhắc nhở.

'   Chibi này thật sướng, được Nashi chăm sóc chu toàn như vậy.' Dazai chọc chọc vào người cậu ấy, tỏ vẻ hờn dỗi, ghen tuông. Nhưng là với bạn chứ không phải cậu ấy.

'   Dạo này cậu ấy đã rất khổ tâm rồi.' Bạn nhẹ nhàng vẩy tay trước mặt Chuuya.

'   Vậy ta dừng nói chuyện này nữa. Nói chuyện của hai ta đi.' Dazai trở mặt, thay đổi bầu không khí trong giây lát.

'   ...' bạn im lặng, chuẩn bị tiếp lời cậu ta. Trong đầu cũng phần nào đoán được chủ đề.

'   Năm ấy, ngay khi tớ vừa đi khỏi cả tòa nhà liền phát nổ.' Cậu ta nhìn bạn, ánh mắt bắt đầu quấy sâu. 'Cậu hiểu điều ấy không, Nashi. Có người đặt bom trong tòa nhà ấy. Nơi Odasaku nhã xuống.'

'   ...'

'   Là cậu phải không. Cậu cho cả tòa nhà phát nổ khi tớ vừa rời khỏi. Mục đính của cậu là gì, Nashi.'

'   ...' Vì lí do gì đó môi bạn tự động cong lên.

'   Quả nhiên, anh ta còn sống. Và còn có cả Ango cũng liên quan vào vụ này nữa phải không. À không, cậu ta ắt cũng chỉ là vật chứa. Cũng chẳng hay chuyện gì.'

'Lạch cạnh'

Bên trán bạn có cảm giác lành lạnh, Osamu vậy mà lại chĩa súng vào bạn.

'   Thôi nào, Nashi. Trả lời đi. Tớ đã thấy cái tên 'Oda Sakunokuke' trên người Ango rồi. Là năng lực của ai? Chắc cậu không ngu đến nỗi biến mình thành vật thí nghiệm đâu.'

'   Ôi chao, làm sao để phản kháng đây. Cậu đã nghi ngờ từ lúc ấy rồi sao.' Bạn nâng môi, xoay sang hỏi Dazai.

Gần như vài phút trước họ còn là những người bạn quan tâm đến tính mạng của nhau thì bây giờ lại kè đầu cưỡi cổ thế này đây.

'   Không hẳn, ắt là từ hôm qua.'

Anh nhớ lại, hôm qua tại buổi gặp mặt, lúc chỉa súng vào đầu Ango anh tình cờ thấy cái tên của người bạn cũ sau gáy cậu ta.

Tuy năm ấy chính cậu đã xác nhận Oda đã chết cơ mà trong lũ rắn lại có kẻ hồi sinh người chết nên không loại bỏ được. Chưa kể người lãnh đạo lũ rắn trước kia là Nashi. Nên nguy cơ kia gần như tăng vọt.

'   Phải a~~~.' Bạn ngân âm cuối, bình thản đáp lại. Mặc cho nòng súng kề bên vẫn tỉnh như ruồi.

'   Anh ta còn sống, nhưng ở đâu thì không biết.' Bạn xoa đầu Chuuya, đồng thời tay tạo gió làm mát.

'   Hừm...' Dazai cười, thu lại khẩu súng. Rồi đứng dậy.

'   Trả lại khẩu súng nếu cậu không muốn gặp chuyện, Osamu.' Bạn cảnh báo. Dazai gần đi khỏi khu rừng quay người lại.

'   Ồ, cái này sao.' Dazai cầm khẩu súng trên tay, chỉnh lại.

'Pằng!' Một viên đạn nã ra. Nhưng lại chẳng có địa điểm.

Chính xác hơn là đã biến mất. Bởi năng lực của bạn.

'   Đây.' Dazai cười xuề rồi ném khẩu súng xuống đất.

'   Hẹn gặp lại, Nashi.' Cậu ta quay người, tay đem ra vẩy vẩy chào.

Bạn không đáp lại, ánh mắt dịu đi. Vẫn ngồi đấy cùng Chuuya nằm trên dùi. Tay bạn vẩy nhẹ tạo gió. Bất đầu cất giọng hát nhẹ.

Tại sao lại bỏ đi.
Tại sao lại quay lại.
Bên người ta từng rời.
Tại sao cố níu lấy.
Tại sao vẫn điên cuồng.
Dẫu có thành hư vô.
Liệu có thể đổi thay.
Liệu có thể buông bỏ.
Hay vẫn điên loạn tiến tới.
Liệu có còn gặp nhau.
Liệu có muốn lần nữa.
Hay cũng hóa người dưng.

Bạn cất giọng hát. Bạn hát rất hay, lời nhạc cứ vang vọng cả khu rừng. Gió thổi qua nhẹ thêm lá xòa xạc.

Liệu chăng ta sẽ buông tay. Hay vẫn cố nắm lấy. Để rồi cũng thành người đưng. Liệu rằng các câu hỏi kia sẽ có kẻ đáp lại. Hay chỉ là những thắc mắc mãi không hồi đáp.

*****

'   Hm...' Chuuya mở mắt. Bầu trời đêm hiện lên trước mắt cậu. Tên khốn kia, lại bỏ cậu rồi. Vả lại có cảm giác thanh thản. Giọng hát này...

'   Tỉnh rồi.' Bạn ngừng hát, ngó đầu vào tầm nhìn của cậu.

'   Nashi.' Chuuya dần nhân thức được tình hình. Gọi tên bạn.

'   Hử?' Bạn ngơ lơ đáp lại.

'   Sao cậu lại ở đây. Vết thương...' Chuuya chống khủy tay, cố ngồi dậy.

'   Đừng lo, tớ ổn.' Bạn nhìn cậu ngồi lên cũng chẳng cản lại. Chỉ âm thầm hướng mắt dõi theo.

'   Ưm, khốn thật.' Chuuya đem tay xoa nhẹ thái dương. Đầu hơi choáng và đau.

'   Được rồi, ta về thôi.' Bạn đứng dậy. Nhờ khóa học của Ane-san mà việc ngồi cả tiếng trời vẫn không sao.

'   Khoan...' Chuuya vẫn còn ngồi đấy, gọi bạn lại.

'   Dazai, cậu và hắn có nói chuyện gì sao.' Chuuya hỏi, cậu không thể nhớ nhưng cậu mơ hồ nghe giọng hai người họ.

'   Phải, một cuộc trò chuyện hết sức nhảm nhí.' Bạn cất bước về tòa nhà nơi Q còn đang say ngủ.

Nhẹ nhàng bế cả thằng bé trong lòng bạn lại đi ra chỗ Chuuya.

'   Tớ tính gọi hỗ trợ cơ mà điện thoại bị Osamu giật mất rồi. Nên giờ ta đi thôi.' Bạn nói, câu nói nữa thật nữa giả. Chuyện Osamu lấy điện thoại bạn là thật. Mục đính thì bạn chịu, cơ mà chuyện gọi hỗ trợ lại là giả. Bạn vốn chẳng cần hỗ trợ đến.

'   Trời cũng sáng rồi sao.' Chuuya đứng lên, nhặt lại chiếc mũ cùng chiếc áo choàng được sắp xếp một bên.

'   Phải, tớ muốn ăn cà ri.' Bạn cũng nhìn lên bầu trời. Vô thức liền nói vậy.

'   Cho buổi sáng sao. Lạ đấy.' Chuuya nhìn bạn, có chút cáu kỉnh.

'   Đúng lạ ghê á. Cơ mà muốn ăn. Loại cay.' Bạn có chút nghẹn ngào trong họng. Cà ri loại cay.

'   Vậy đi thôi.' Chuuya đến gần xuống ôm lấy Q trong tay bạn.

'   Ừm...' Bạn đáp nhẹ, lòng bàn tay trống trãi để ra sau lưng.

*****

Cả ba người bọn cô từng bước rời khỏi khu rừng. Bây giờ ắt là 5 giờ hơn. Vì phía đông kia đang bắt đầu sáng nhẹ lên ánh đỏ cam. Như mái tóc ai đó.

'   Chuuya này.' Bạn đột ngột cất lời, khiến Chuuya liếc sang nhìn.

'   Hử?'

'   Sao tớ không biết gì về vụ liên minh giữa bên ta và trụ sở vậy.'

'   Boss nói không nhưng ắt không từ chối.' Chuuya nhớ lại lúc chiều. Khi buổi gặp mặt kia xảy ra, Nashi lúc ấy còn bất tỉnh.

'   Cuộc liên minh này rất cần thiết.' Bạn hướng mắt phía xa, cất tiếng.

'   ...' Chuuya có quay qua nhìn bạn, nhưng bạn lại nhìn ra phía xa ngoài kia nên cậu cũng nhanh chóng quay đầu lại.

'   Bằng mọi giá phải hàn cái khoảng cách này lại.' Giọng bạn như dục đi. Dần trở nên thâm trầm.

'   Cậu...' Chuuya một bên hơi e ngại. Bạn có vẻ rất để ý vụ này.

'   Tớ cần liên mình này hoàn thành. Bằng mọi giá.' Bạn cất đoán. Liên minh này, sẽ là nút thắt thứ hai.

*****

Viết thêm chap này nữa thôi. Mai phải đi học lại rồi. Nỗi đau ai thấu.

.˚‧º·(இωஇ)‧º·˚.

*****

26-4-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net