Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tút... tút... tút...' bạn ngán ngẫm để chiếc điện thoại lên tai, ngiêng đầu sang để đảm bảo nó không bị rớt. Hai tay quay lại cầm lọ thủy tinh đầy dịch đỏ.

   'Nghe.' Giọng bạn lạnh thực sự. Nhờ ơn ai đó bạn đã hai ngày liền chưa ngủ. Ai đó mà bạn nói đến cũng chính là ai đó bên kia đầu dây.

   [Mọi chuyện thế nào rồi, Nashi.]

   'Đã phái Akutagawa cùng Kajii đi rồi.' Bạn ngáp dài một cái rồi lại chăm chú vào mấy lọ thủy tinh.

   [Vậy sao. Đã làm phiền cô rồi.]

   'Như cái cách ai đó gọi cho tôi hôm qua để lập kế hoạch đánh úp thống đốc bên kia ấy.' Bạn mệt mỏi, mắt thâm quầng. Hôm qua chưa kịp đi ngủ đã bị lôi đi lập kế hoạch. Cái lều gì đấy không biết nữa.

   [Thôi nào.]

   'Ông chặt đầu ra h...' bạn vừa nói vừa đổ dung dịch vào trong ống nghiệm.

'Bùm...'

Đống dịch bạn đổ ngay lập tức nổ tan tành. Bạn giật người một phát, sai ở đâu rồi. Nhờ cú nổ ấy mà điện thoại bạn rớt xuống đất, vừa chạm sàn liền vỡ tan tành. Khói đen cũng ngay lập tức bao trùm cả căn phòng.

   'Khục khục...' bạn ho khan vài tiếng, trong đống khói xuất hiện ánh đỏ rồi khói tan dần.

   'Con mẹ nó chứ... Ngày đ*o gì vậy?' Bạn tức giận, không nhịn được mà phát ngôn. Đống khói tan hết. Bạn đứng gần liền trúng đạn. Đầu bị thương, sắc đỏ liền chảy xuống một hàng. Mắt cũng mở chẳng ra. Cả người cứ là lạ.

   'Đống băng đâu rồi.' Mắt của bạn không mở được, người đi tứ phía, cố tìm đống băng gạc.

'Cốp!' Đ* má. Đã không thấy đường rồi còn đập phải cạnh tủ. Mẹ nó chứ.

   'Khốn thật.' Bạn loay hoay vài vòng cũng vớ được thứ cần tìm.

   'Cần giúp không!' Có một giọng trầm vang lên.

Bạn ngẫm nghĩ một chút. Dựa vào âm vọng thì là ở ngoài cửa, đã thế còn là nhân vật lớn.

   'Không cần!' Bạn thẳng thừng từ chối. Bạn không cần sự thương hại đấy.

Nhưng mắt thì không thấy, đầu óc lại choáng váng, bạn thực sự rất khó khăn. Và trong đầu bạn như biết rõ, người ấy vẫn đứng đấy. Ngay đấy. Bạn không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra ông ta vẫn đang khoanh tay, người đựa vào tường, ánh mắt chăm chăm nhìn bạn.

   'Muốn gì nữa.' Bạn thực sự khó chụi. Hẳn là rất khó chụi đi. Hắn vậy mà không  cút đi thậm chí còn đứng ngay đấy. Chọc điên bạn.

   'Để ta giúp.' Lần nữa, hắn đề nghị. Bạn cắn môi. Chúng ta đều là bác sĩ mà phải không. Mori-sensei!!!

*****

   'Ngiêm trọng đấy.' Lão đống hộp cứu thương lại, đứng đậy.

Bạn đưa tay lên chạm mắt. Mắt trái bị phỏng rồi, chắc vài ngày là ổn thôi. Mắt phải thì may ra còn nhìn được. Rồi lại đưa hai tay ra trước mặt. Hai tay cũng vì vụ nổ mà trầy xước. Dù đã được băng kĩ nhưng vẫn còn thấy vài hơn loan màu đỏ máu.

   'Sao ông ở đây nhanh vậy hả?' Bạn hỏi. Cuộc gọi kết thúc khi vụ nổ bắt đầu, chỉ trọn vẹn vài giây ngắn ngủi lão liền xuất hiện trước mặt bạn.

   'Hừm... ai biết.' Lão trầm ngâm.

Thực chất lão không hề nghĩ rằng bạn thực sự để cho lão trị thương cho. Dù cho bạn đã từ chối nhưng rồi cũng đồng ý.

   'Đây, của nhóc.' Lão để vào tay bạn một viên kẹo bạc hà.

Bạn nhìn đấy, máu bạn sôi sùng sục. Không trả lời nhưng ánh mắt ghim chặt lão.

   'Đừng nhìn vậy chứ?' Lão né ánh mắt của bạn. Làm hành động như thể các cô gái bé nhỏ bị ức hiếp vậy. Mắc ói!!

Bạn chẳng rằng, xé vỏ viên kẹo, đưa vào miệng. Ánh mắt nhẹ lại, nhìn vào cánh tay đầy băng.

Lão nhìn bạn, ánh mắt cũng dụi đi vài phần. "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" đúng không.

*****

Ở nơi hành lang vắng vẻ, bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái 10 tuổi, tóc đen tuyền còn chạy chân sáo trên hàng lang vui tươi. Miệng nhâm nhi câu hát.

   'Có gì vui sao? Nashi-chan.' Phía sau cô bé nhỏ lại có thêm một bóng người. Tà áo blouse trắng vẫn phấp phới trong gió nhẹ.

   'Vâng ạ, lúc nãy Kouyou-sama cho em một cuốn sách ạ' cô bé nhỏ lại lễ phép trả lời, cùng câu nói đó là nụ cười vui tươi. Như ánh bình minh rạng sáng.

   'Ồ...' người đàn ông kia kéo dài âm giọng một chút. 'Nó kể về cái gì vậy?'

   'Dạ nó kể về hoa mạn châu sa ạ.'

   'Mạn châu sa sao?'

   'Vâng. Ngài biết về nó không? Rintarou-sama.'

   'Đó là một câu chuyện về...'

Không gian bắt đầu vỡ vụn đi. Tan tành như một chiếc kính cũ. Đằng sau đống vỡ vụn đấy lại là một cô gái. Thân ảnh mười lăm nhỏ bé, mái tóc tím đen lòa xòa lên cả khuôn mặt. Dưới chân là cả một quân đội, không... đã từng là một quân đội. Bây giờ, thứ còn sót lại chỉ là máu, một dòng máu máu và xác chết.

Cô gái kia vẫn đứng đấy. Cùng đống xác chất thành núi. Một thân, một mình. Nụ cười kia đã tắt nắng. Chỉ vỏn vẹn khuôn mặt vô cảm, không cảm xúc, như một con rối bị giam lỏng.

Đống máu, không rõ từ đâu. Bắt đầu loan ra. Che lấp luôn cả thân ảnh đơn sơ một mình kia.

Đống máu đỏ tràn lan rồi dần úa lại. Chuyển sang màu đen ô uế.

'Tách...' ở đây đó trong nơi vô định này vang lên tiếng nước chảy. Từng giọt, từng giọt.

Không gian xung quanh lần nữa đổi màu. Lam sắc nhẹ nhàng cùng vài bọt nước nho nhỏ. Phía bên kia lại lần nữa xuất hiện thân ảnh ấy.

Mái tóc tím toàn chìm mình xuống nước. Cùng dòng hải lưu mà không rõ hướng đến.

Cứ chìm dần, xuống sâu đến tậ dáy. Cánh tay kia dem ra, rồi lại chẳng dám níu lấy. Âm thầm rút lại. Mặc cho bản thân dần chìm sâu hơn. Đôi mắt cũng dần khép. Thả người trôi vào hư vô.

Càng sâu xuống, mọi thứ càng tối đi. Cho đến khi chẳng còn thấy gì.

'Bùm...' một tiếng nổ lớn vang lên. Cùng với cái tạp âm xung quanh làm cho tắt cả trở nên hỗn loạn.

Phía kia, vẫn là thân ảnh đấy. Vẫn chẳng ai cạnh bên.

Khuôn mặt kia cúi gầm bỗng nâng lên. Ánh mắt đầy quyết tâm, sắt bén và kiên cường. Hay nên nói là ngu xuẩn.

Để rồi...

   'Phọc...' huyết sắt tràn lan. Một lần nữa, thân ảnh mang màu tím nhẹ hơn hẳn. Dù mới ho ra một ngụm máu lớn, đến cả đầu lẫn cơ thể đều bị trọng thương. Vậy mà vẫn kiên cường một cách ngu ngốc.

Aaaaaa... ánh mắt đấy đã đổi thay, trở nên bàng hoàng. Rối loạn.

Cùng lúc đấy, một vết thương lớn xuất hiện. Gần như là ngang người. Từ dưới ngực phải cho đến tận giữa eo. Một vết thương cực nghiêm trọng.

Đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho sự kiên cường kia. Ánh mắt sầm lại. Rồi nhắm hoàn toàn.

Thân ảnh kia vừa gục ngã, liền tan vào trong gió. Chỉ là, đến cuối vẫn nở một nụ cười. Tại sao lại ngu ngốc đến vậy.

Sao không từ bỏ đi, căn bản cũng chẳng thể làm gì cơ mà. Đồ ngu!

   'Tôi không hối hận!' Một giọng nói trong trẻo đến từ phía sau. Đó là từ cô bé nhỏ năm lên 10. Đầu của nó cúi xuống thấp.

   'Bởi sau tất cả.' Lần này một giọng khác lạnh lùng vang lên. Thân ảnh tím pha đen đứng một bên. Cái đầu cũng cúi thấp như vậy.

   'Tôi vẫn vậy.' Tiếp theo là tím sắc hoàn toàn.

   'Vẫn tồn tại ngay đây.' Sau một vòng tồn tại. Cô gái tuổi 18 kia lại giữ sự kiên định đấy. Khuôn mặt chẳng mấy gọn gàng nhưng ánh mắt đấy.

Không ánh mắt của tất cả đều giống nhau.

Kiên quyết đến ngu ngốc. Nhưng vẫn thành công một cách bất ngờ.

Vậy còn bạn thì sao. Ánh mắt của bạn như thế nào?

*****

Ngày viết:14-4-2020
Ngày đăng:14-4-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net