Phần 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   'Ổn hơn chưa.' Từ ngoài cửa, Chuuya nhó đầu vào.

   'Rồi, rất ổn là đằng khác.' Bạn ngồi trên giường bệnh. Ngủ nhiểu quá nên bây giờ cảm thấy khỏe hơn. Số băng gạc ở mắt do vụ nổ hôm bữa cũng đã được tháo ra. Chỉ cần truyền thêm vài bình nước biển nữa là có thể ra ngoài rồi.

   'Nghe nói Ane-san mới đến đây.' Chuya tay dút túi, bước vào còn tranh thủ nhìn xung quanh một lượt.

   'Phải, tớ vừa nghe mắng một lượt luôn.' Bạn u sầu, Ane-san đã quay lại. Và chị ấy vừa đến thăm đồng thời giáo huấn bạn.

   'Trận chiến sao rồi.' Bạn hỏi khi cậu ấy vừa ngồi xuống ghế một bên.

   'Chẳng có tiến triển gì.' Chuuya thì ngán ngẫm trả lời. Vụ lúc sáng đã được sử lý ổn thỏa rồi nên giờ cũng chẳng phải lo lắng làm gì.

   'Khoan đã, cậu chơi điện thoại đấy à.' Chuuya bắt gặp chiếc điện thoại vẫn còn sáng trên chăn bạn liền cau có hỏi.

   'Thôi nào, chán quá mà.' Bạn xua tay, cố tránh ánh mắt sát thủ kia.

   'Cậu đấy, lo cho bản thân một chút đi.' Chuuya tiện tay lấy một miếng táo trên bàn cho vào mồn.

'Reng reng reng.' Chuộng điên thoại vang lên, không phải của bạn mà là của Chuuya.

Cậu ấy hơi giật mình, đang ăn miếng táo liền bị nghẹn. Lấy tay vỗ ngực vài phát liền hối hả tìm chiếc điện thoại trong túi.

   'Tôi nghe...' cậu ấy xoay người sang một bên để giữ phép lịch sự với bạn.

   [...] bên đầu dây bên kia nói gì đó, bạn không nghe được. Nhưng cũng chẳng có vẻ gấp gáp gì cho mấy.

   'Rõ rồi, tôi sẽ đến đấy ngay.' Giọng Chuuya trở nên nghiêm trọng hơn. Bạn cũng biết điều mà ăn nốt miếng táo cuối trên dĩa.

'Tút....'

   'Cậu phải đi rồi à.' Bạn nói điều như là hiển nhiên.

   'Phải. Boss gọi.' Cậu ấy đứng dậy, vớ lấy chiếc mũ kia. Mới được mấy phút liền có nhiệm vụ mới rồi.

   '...Chuuya này, đừng làm gì dại đột đấy.' Bạn đột ngột cất lời, khiến cho não tàn của Chuuya chạy không kịp. Thật đấy, ý của bạn là gì, Chuuya nghe không hiểu.

Cậu lúc đầu không hiểu được, cho đến khi cậu được sai đi giải cứu Q. Và gần 100% là cậu biết ai là người đi cùng. Giờ thì cậu hiểu ý của Nashi rồi. Chỉ là, quay lại được không. Haha cần hỏi à?

   'Để ta nói cho mà nghe. Ngay sau khi tao đây sử lý xong lũ này, thì mày sẽ là thằng tiếp theo đấy.'

Chuuya trong lòng đầy khinh bỉ. Kệ mẹ nó luôn đi. Tính toán cái mẹ gì nữa.

*****

   'Xem ra ta phải dùng chiêu cuối rồi nhỉ, Chuuya.' Dazai cười khẩy, liếc mắt sang cậu cựu cộng sự kia.

   'Phải dùng đến nó sao.' Chuuya hơi nhướng mày, mấy cái kế hoạch chó chết của lũ thiên tài này khiến cậu mệt mỏi hết sức.

   'Sao không nhỉ.' Đáp lại cậu là cái bản mặt nhởn nhơ của thằng kia. Biết vậy khỏi hỏi cho rồi.

   'Tsk... lời Nashi chẳng sai gì cả.' Chuuya càu nhàu thêm vài tiếng khi cố tháo chiếc găng tay đen kia. 'Hỡi lãnh chúa của sự ô uế. Không cần đánh thức ta nữa đâu.'

*****

'Rầm... Uỳnh...' bạn ở phía bên kia rừng cũng có thể nghe rõ chấn động kinh khủng kia. Xem ra lời bạn nói là nước chảy rồi.

Hiện tại đây là bạn đang trốn viện đấy. Bạn giật phang đống tiêm và kéo đi chiếc áo choàng còn dính bụi trên tường và rồi nhảy qua cửa sổ.

Vì buổi sáng hầu hết mọi người đều mệt mỏi nên buổi tối có ít người canh gác hơn hẳn.

Đó cũng là lí do mà bạn đang lạc trôi tại khi rừng đấy đây.

Bạn xay ngưòi, cất bước về phía ồn kia. Sân chơi của Soukoku không có tiếp người đâu. Vậy nên bạn cũng chẳng muốn chen chân vào. Ít nhất cũng cho họ xử lý xong cái đã.

'BÙNG...' Một tiếng nổ lớn vang lên, đi kèm cùng chục cái tạp âm khó nghe đến chói tai.

Trong đống tạp âm đấy bạn nghe được tiếng gào thét của Arahabaki. Nó lấn áp hẳn và vang vọng cả khu rừng.

'Uỳnh...' Lần nữa, đi kèm với tiếng nổ lớn là gió cùng cái bụi bị thổi bay.

Bạn đưa hai tay lên chéo ngang để che mặt tạm thời. Xem ra bạn chẳng còn xa nơi ấy là mấy đâu.

Sau đấy có thêm vài tiếng nổ nhỏ rồi lại lặng đi hẳn. Bạn đẩy nhanh tốc độ, lao đến phía từng là trận chiến kia.

Và thứ còn sót lại khi đến nơi là đống xác chết của lũ The Giuld. Bọn chúng cũng chẳng quan trọng gì cho lắm nên kệ đi. Bạn lướt qua đống xác chết chất đống mà chẳng biểu lộ bất kì cảm xúc gì.

Sao cũng được, điểm đến của bạn là căn nhà gỗ nhỏ ở giữa khu rừng. Bạn cứ bước tiếp cho đến khi trước mắt là Chuuya bất tỉnh nằm giữa đất, cùng Dazai đứng đấy. Tay để trong túi, anh mắt nhìn bạn như đã chờ sẵn.

   'Yo, Nashi...' Cậu ta cất lời. Đồng thời đưa tay lên vẩy vẩy.

   'Dẹp mẹ đi, Osamu. Muốn gì.' Bạn gắt lời cậu, thái độ có vẻ cáu gắt. Bắt đầu vào luôn vấn đề chính.

   '...' Dazai chưa trả lời, tay cậu được cho lại vào túi. 'Tớ lôi chính phủ vào rồi, giải thích đi chứ.'

Bạn dương nhiên biết rõ là gì. Dễ hiểu hơn là thứ bạn đã để lại cho cậu ấy hôm ở ga. Ít nhất thì cũng là sự thấu hiểu của người bạn 10 năm. Nhể?

Bạn hà hơi qua khung cửa sổ toa tàu, ngón tay đem lên viết trên đống hơi vài đường. Ánh mắt chuyển đi khi nét viết cuối dừng lại. Nhìn xuống sân ga còn đang náo động, ánh mắt hai người giao nhau một khắc.

   'Osamu à, nhanh lên nhé. Tớ chơi chán rồi.' Bạn chống cằm, lầm bầm vài chữ trong họng.

Thực sự á, bạn chán lắm luôn rồi. Nếu không xử lý nhanh có khi bạn còn phá lệnh mà can thiệp vào á.

'Xình xịch xình xịch...' Toa tàu bắt đầu chuyển bánh. Bạn kéo tay áo lên, lau đi dòng hơi còn sót lại. Ít nhất thì thêm vài thú vui cũng chẳng sao cả. Phải không, Sakunosuke?

   'Thế cậu muốn biết gì nào?' Bạn nhếch mép, chất ngược lại cậu ta.

   'Ý của cậu là gì? Có lý do gì cho chữ số 5 (五) ấy.' Dazai cúi đầu xuống, tóc máu theo đó mà che đi đôi mắt.

Dù đã bị che nhưng bạn gần như biết rõ nó như thế nào. Đầy ừm... sự nghi hoặc đi. Có lẽ sẽ có cả sát khí.

   'Ai mà biết được.' Bạn cười nói, số 5 kia nghĩa là gì, bạn có biết đâu. Có hoặc không. Dẫu sao, người viết cũng là bạn mà.

   'Hừm...' Bạn nghe rõ tiếng gầm gừ từ người kia. Ây da, bây giờ là ánh mắt tràn đầy sự tức giận ha.

   'Cậu rốt cuộc muốn gì?' Cậu này bạn cũng muốn hỏi chính bạn nga~~~. Điều bạn mong muốn là gì ấy nhỉ.

Bạn chu môi, tay đưa lên chạm nhẹ. Trong đầu cũng cố tìm ra câu trả lời.

   'Mà... chẳng quan trọng lắm đâu.' Dazai cất tiếng gắt đi suy nghĩ của bạn. Bạn cũng ngừng suy nghĩ. Tay đem ra sau lưng, trên môi giữ cười nhẹ.

   'Dẫu cho cậu có kế hoạch gì đi chăng nữa, chỉ cần nó gây hại đến nơi này, tôi đây nhất định cho nó ra tro ra bã.'

Ôi chao, tôi luôn cơ đấy. Bạn lại sợ quá cơ. Thật á.

   'Cả cậu và cả lũ rắn, Nashi. Chúng ta còn chưa hết nợ đâu.'

Đến đây, môi bạn không tự chủ mà nâng cao lên. Mang nụ cười quỷ dị đầy đáng sợ. Ôi lũ rắn...

   'Xin kính mời... Osamu.'

*****

Một thông báo nhỏ đến mọi người là tôi bị lag các bạn ạ. Hôm bữa viết sao mà cho Soukoku tái hợp luôn mà quên mất vụ bé Q bị bắt. Nên nay phải cấp tốc viết và sửa lại đó. Cực lắm luôn.

Thôi thì chap mới của các cô đó. Tui mốt à không mai là phải đi học rồi nên đang bùn thúi ruột đây.

Tui chưa mún đi học. (இдஇ'。)

*****
23-4-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net