Rep 3 Akutagawa x Atsushi [BEAST AU]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' A...'

' A...'

' Sao ngươi lại ở đây.' Cả hai đồng thanh cất tiếng.

Sự trùng hợp đến khó chịu. Cả anh lẫn hắn bỗng lại gặp nhau lần nữa.

Sau vụ long trời đất lở đấy cả hai chẳng mấy gặp nhau, cũng chẳng có lý do để gặp nhau. Và hiện tại đây họ đang đứng trước mặt kẻ mình từng muốn giết.

Tình huống này có thể nói là do duyên trời không.

Sau sự kiện trên sân thượng kia, Mori-sensei đã cứu sống cậu. Cậu cùng Kyouka sống ở trại mồ côi. Là một người lớn đúng nghĩa nên cậu đảm nhận trách nhiệm chăm lo. Đó là lý do cậu có mặt ở đây. Còn hắn, ai biết được...

' Ngươi đến đây làm gì?' Atsushi gằng giọng. Không phải hắn đến chỉ để trả thù đấy chứ.

' Đấy còn chẳng phải chuyện của ngươi.' Akutagawa đáp lại, sớm biết cậu ở đây hắn đã không đến rồi.

' Đây là nơi ta sống. Liệu hồn thì đừng làm loạn.' Atsushi gằn giọng. Việc gì có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không giở chứng mà đem lầu lủ trẻ ra cắt chứ. Người như hắn thì có thể lắm.

' Đừng lo, ta cũng chẳng phải kẻ giết người nhẫn tâm như ngươi.' Akutagawa đáp lời như thể hắn đã hiểu rõ cậu. Lời của hắn khiến cậu phải nhíu mày đôi chút. Tay bất giác lại động vào còng xích trên cổ.

' Cảm ơn và xin lỗi đã phiền cậu phải lăn lội đến tận đây, cậu Oda.'

' Không đâu, bác sĩ Mori. Đây là một phần vinh hạnh của tôi khi gặp người.'

Cửa căn phòng một bên mở ra. Oda Sakunosuke cùng Mori Ougai bước ra. Trông cả hai nói chuyện khá nhàn nhã. Rồi lại liếc mắt đến hắn và cậu- những người đang cố kìm hãm bản thân để không lao vào nhau.

' Kyouka này, đừng làm hại ai hết em nhé.' Bỗng Mori cất lời đầy kì lạ.

' Vâng.' Phía sau lưng Akutagawa phát lên âm thanh. Trầm đục từ cô gái tuổi mười lăm.

Con bé tính ám sát Akutagawa à?

' Dẫu cho đã rời Mafia rồi mà các ngươi vẫn vậy nhỉ. Chuyện giết người đấy.' Giọng Akutagawa đầy mỉa mai, châm chọc.

' Akutagawa, chú ý ngôn từ.' Oda nhắc nhở hắn. Phải rồi trước khi cậu điên lên.

' Atsushi-kun, nhóc giúp ta tiễn khách nhé.' Mori-sensei lại nhẹ giọng nhờ vả cậu.

' Vâng ạ.' Cậu cố kìm bản thân lại rồi đáp lời.

' Cảm ơn cậu Oda đã đến đây lần này. Sau này nhờ cậu giúp đỡ.' Mori-sensei quay sang cánh phải, đưa tay tỏ ý.

' Vâng, sau này giúp dỡ.' Odasaku đem tay ra bắt lại.

' Mời đi hướng này.' Atsushi mở cửa lớn, tay đưa tiễn khách.

' Vậy hẹn gặp lần sau, Mori-sensei.' Odasaku đơ mặt chào lại làn nữa.

' Lần sau gặp.'

Sau lời ngài Mori, cả Odasaku cùng Akutagawa rời khỏi cổng. Cùng Atsushi dẫn đường tiễn khách.

Trên đường đi rất may khi Odasaku đã giữ Akutagawa lại, nếu không thì cả hai đã sớm xông vào nhau rồi.

' Tôi chỉ có thể đưa hai người đến đây thôi. Phần còn lại hai người có thể tự đi được chứ.'

Dừng lại ở một bên đường lớn, cả ba lại tách nhau ra. Atsushi lại men theo đường nhỏ mà quay lại cô nhi viện. Odasaku cùng Akutagawa thì đi dọc đường lớn chờ gọi xe.

Bây giờ là 11 giờ đêm, việc gọi xe sẽ rất là khó khăn đấy.

' Này anh chưa nói với tôi lí do đấy.' Dọc đường yên lặng thì Akutagawa lại lên tiếng.

' Hử...Lí do gì?' Oda Sasunosuke.

' Tại sao lại đến nơi đấy cơ chứ.' Akutagawa gằn giọng. Nhắc nhở vị tiền bối đáng kính.

' Tôi tưởng tôi nói với cậu rồi.'

' Anh chỉ nói đi thăm vài đứa trẻ, còn chưa kể có cả cậu ta.

' ...' Đến đây Oda bỗng im lặng. Không nói nữa.

' Ý anh là sao?' Akutagawa dành phải tiếp lời.

' Không lẽ...' con ngươi hắn co lại. Gần như nhận thức được điều gì.

' Anh tính lôi cậu ta vào vụ lần này.'

Akutagawa bỗng gào lớn. Gần đây trụ sở có một đối thủ mới ở Đức. Địch có lực lượng đông đảo và cả chiến hạm nhiều vô kể.

Họ đang uy dọa cả Trụ sở thám tử vũ trang lẫn Mafia hải cảng- cái nơi mà Nakahara lên cầm quyền sau boss tiền nhiệm.

Tự hỏi Jinko đã mất công biết bao nhiêu để rời khỏi đấy. Bây giờ Oda lại có ý định đưa cậu ta lại. Đùa nhau à!!

' Tất nhiên là không.' Hắn còn đang mãi suy nghĩ thì anh cất tiếng. Cắt luôn dòng suy nghĩ lẫn sự thắc mắc của hắn.

' Hử...' Akutagawa có chút nhíu mày.

' Mục đính của ta là ngược lại.' Oda bước lên trước, bỏ lại Akutagawa phía sau.

' Tuyệt đối không thể để Nakajima quay lại Mafia. Đấy là nhiệm vụ khẩn của ta.' Ánh đèn pha phía trước soi bóng anh. Sáng đến chói mắt.

Thiệt tình, màu mè quá đấy...

Vậy không để cậu ta quay lại Mafia cảng là được phải không. Và hắn sẽ là người làm việc đó chăng. Hừm... có lẽ hắn sẽ cố vậy. Có lẽ...

*****

'RẦM!!!'

Một tiếng va chạm ồn đến choáng váng. Ở nơi ngoại ô đấy.

Khói bay ra khắp nơi từ tiếng ồn đấy. Và có cả cậu- người cố gồng mình rời khỏi hoàn cảnh hiện tại.

' Có chạy cũng vô ích thôi.' Ngưòi phía sau chẳng gấp gáp gì mà chạy theo. Từng bước nặng nề khiến mặt đất rã rời.

' Hự...' cậu chùi đi vết máu còn dọng trên khóe môi. Con hổ gào thét từng hồi trong tâm. Cậu cần nó, cậu sẽ cần nó.

' Dừng ở đây thôi Atsushi.' Nam hài tóc cam đầy uy lực lên tiếng. Trọng lực xung quanh trùm xuống. Đem cả cơ thể cậu nằm sát vào mặt đất.

' Mnp...' Cậu buộc rên lên một tiếng đầy khó khăn. Tại sao cơ chứ. 'Tại sao? Nói tôi nghe đi, Chuuya-san.' Dưới ánh trăng sáng nhẹ. Thân ảnh mảnh khảnh kia được khắc họa rõ nét.

Cơ thể nhỏ bé cùng chiều cao có hạn. Chiếc mũ kia vẫn đậu trên đầu anh. Còn có bộ vest đen đỏ như lần gặp mặt cuối. Khuôn mặt chẳng mảy may một chút vết thương sau trận chiến đầy khó nhọc ấy. Hờ hững trên môi là điếu thuốc còn cháy. Phả ra làn khói trắng, anh lại đưa tay cầm lấy.

' Lý do sao... Chú mày rất quan trọng. Cho Mafia hải cảng.' Anh hờ hững đáp lời cậu.

' Anh thực sự đã trở thành boss rồi sao.' Dưới trọng lực nghìn tấn sự linh hoạt như bị kiềm nén. Đến từng câu chữ nói ra cũng khiến cả cơ thể rung chuyển.

' Sau khi tên cá thu khốn khiếp kia chết đi. Đúng vậy.' Đạp đi điếu thuốc còn lửa kia dưới chân. Anh chẳng mảy may mà bước lên phía trước cậu.

' Hump...' Cậu gồng mình, cố rời khỏi cái trọng lượng kia. Bằng miền tin...

' Chạy sao? Ai sẽ giúp cậu bây giờ...' Chuuya mỉa mai khi thấy cậu cố vùng vẩy. Đồng thời tăng phần nào áp lực.

Cậu không làm gì được. Tiếng gào thét của con hổ dần mất kiểm soát. Dưới ánh trăng.

Cậu đau quá. Vùng cổ bắt đầu rỉ máu. Từng chiếc gai đâm vào cổ cậu. Đau... đau quá.

' Rashoumon!'

'Vút'

Tiếng xé gió vang lên trong đêm. Dưới áp lực của Chuuya. Một con quái thú đen vào vào vùng trọng lực và rất nhanh chóng kéo người kia ra.

' Ôi...' Chuuya kêu một tiếng. Bất ngờ thật. ' Vậy là cậu đã quay lại sao Akutagawa-kun.'

Từ bóng râm một bên, hắn bước ra. Con quái thú đen đưa cơ thể y đến tay. Ôm cả người cậu vào lòng theo kiểu bế công chúa và rồi rashoumon biến mất.

' Ngươi...' với chút nhận thức còn sót lại. Atsushi đủ sức để mở một mắt nhìn hắn.

' Anh nghĩ anh đang làm gì vậy hả. Chuuya-san.' Akutagawa cố giữ sự bình tĩnh. Mặc người nằm trong lòng. Nói.

' Đến đón người thôi, còn chẳng phải là việc của cậu.' Chuuya dứng dậy. Cho hai tay vào rúi nhìn cả hai.

' Anh thực sự muốn cậu ta quay lại.'

Atsushi lờ dờ cố giữ tỉnh táo. Dẫu cho hiện tại cậu có nằm trong vòng tay hắn cũng chẳng là gì. Chưa kể cậu cũng chẳng có sức mà vùng vẩy nữa. Cậu dưa mất về phái Chuuya. Anh ta nói gì đấy, cậu không nghe rõ. Mọi thứ trở nên ong ong. Đầu lại choáng váng. Hình như cậu mất hơi nhiều máu rồi. Có lẽ là vậy. Họ đang nói gì vậy. Liệu có phải chuyện của cậu không. Cậu nữa muốn nghe, nữa không. Cậu không muốn quay lại Mafia cảng. Dazai-san đã chết chỉ để cậu bình yên hôm nay. Cậu không muốn quay lại Mafia. Không...

*****

' Nhóc tỉnh rồi hử?.' Atsushi mở mắt. Tầm nhìn hiện tại bị giới hạn. Chỉ có trần nhà trắng và ai đó.

' Chị là...' Giọng cậu khàn khàn thiếu nước hỏi người phụ nữ kia.

Cô gái với mái tóc ngang vai được cột sơ sài. Cò có một chiếc kẹp tóc hình con bướm vàng. Sơmi trắng cùng váy đen. A áo blouse trắng kìa. Là bác sĩ sao?

' Tôi là Yosano, bác sĩ tư nhân của Trụ sở thám tử.' Yosano nhẹ nhàng trả lời. Di chuyển lấy một cốc nước mang đến cho cậu.

' Trụ sở thám tử...' nhận ly nước trên tay, cậu ngẫm nghĩ một chút. Trụ sở thám tử... A là nơi hắn làm việc.

' Khoan... tại sao tôi ở đây.' Cậu sững sờ. Bây giờ mới bắt đầu vào chủ đề chính.

' Tôi cũng rất lấy làm ngạc nhiên đấy. Khi thằng cứng đầu nhà tôi lại cầu tôi cứu giúp người từng là kẻ thù.' Chị ta nói như thể đang nói về đứa con trai mới lớn của chỉ vậy. Rồi sau lại chốt một câu. ' Là Akutagawa cứu cậu đấy.'

' Hả...' không dấu được sự kinh ngạc. Cậu mở môi thốt lên một tiếng.

' Tôi biết là hai cậu có thù nhau cơ mà... ít nhất cũng cảm ơn nó một tiếng đi nhé.' Chị ấy đi về phía của phòng. Trước khi ra khỏi còn quay lại bồi thêm cậu. 'Chúc may mắn, chàng trai.'

Cậu chẳng thể hiểu nổi cô ta nghĩ gì nữa. Mà chẳng sao cả.

Uống một ngụm nước, rồi lại thở dài. Bất chấp cưỡng ép cơ thể ngồi dậy. Hình ra khung cửa sổ một bên kia.

A... Yokohama vẫn luôn yên bình như thế này sao.

'Cạnh...'

Tiếng động nhẹ khiến cậu di dời sự chú ý.

' Trông ngươi có vẻ thanh thản phết.' Hắn bước vào. Trên tay là một giỏ hoa quả. Có lẽ vậy... mong là nó sẽ không có độc.

' Đó là trước khi ngươi bước vào.' Cậu lạnh nhạt tiếp lời. Hắn thì chẳng mấy để tâm. Ngồi xuống ghế một bên. Rồi đặt cái giỏ pên bàn.

' Thấy sao rồi.' Hắn lần nữa hỏi thăm. Có gì đó hơi lạ đấy.

' Ổn, rất ổn.' Cậu trả lời hắn. Bây giờ mọi nỗi đau như đã biến mất. Bác sĩ ở trụ sở này tốt vậy sao.

' Vậy thì tốt.'

Lạ... thật lạ... hắn sẽ không nói như thế. Nhât là với cậu. Không bao giờ...

' Đã có chuyện gì?' Cậu bất giác hỏi. Con hổ kia luôn gào thét nay im bặt.

' ...' hắn không trả lời. Chú ý đến từng nét gọt táo.

' Này Akut... khoan... hôm nay thứ mấy?' Cậu hỏi ngu thực sự.

Ngày Oda cùng Akutagawa đến cô nhi viện là ngày 27. Cậu bị tấn công trong đêm vậy tức bây giờ chỉ mới là ngày 28 hay 29 thôi. Phải không..

Và hiện thực đã chúng minh cậu sai... Hôm nay là ngày 29. Chẳng phải 2 ngày sau mà là ngày 29 của hai tháng sau.

Cậu đã bất tỉnh trong tận hai tháng sao. Chuyện quái quỷ dì đã xảy ra.

' Ngươi có muốn nhớ lại không. Những điều ngươi đã cố quên.'

Tại sao? Tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy Akutagawa. Tại......























*****

THE END.

Nay cho mọi người cái kết mở. Muốn thì comment và tui sẽ thử viết tiếp.

Bỗng thất ngôn từ thật lạc lõng nga~~~~~.

Không biết qua nổi môn ngữ văn thứ 2 không nữa. Mọi người thi chưa. Tui tuần sau thi rồi á. Mà hổng có gid trong đầu hết.

OnO

Mọi người thấy lỗi chính tả thì nhắc tui với. Tui kiểm nhiều rồi mà đọc riết chán luôn á.

*****
30-5-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net