Rep 4: Yosano Akiko x TB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' Muộn chuyến cuối rồi...' Đứng bên nhà ga trống vắng, chỉ còn xót lại ánh đèn. Yosano ngám ngẫm thở dài.

Cô đi loay hoay vài chỗ. Xung quanh xem ra chẳng còn mấy xe qua lại. Không biết có bắt xe về được hay không đây.

Hôm nay cô có một nhiệm vụ ở tận ngoài thị trấn nên phải đi xa. Ấy vậy mà lúc về đã quá đêm.

' Hay túc trực ở đâu đó nhỉ.' Vừa đi ngang qua một căn trọ cũ. Cô nghĩ ra một ý khá hay.

Nói là làm. Sau khi hoàn thành hết các thủ tục thuê phòng. Cô đã có được một căn phòng nhỏ để nghỉ qua đêm.

Tất cả mọi thứ đều ổn trừ việc... Cô không ngủ được.

' Chết tiệt thật.' Cô chửi thẳng một tiếng khi đi dọc hàng lang.

Bây giờ cũng đã 3h sáng rồi. Chẳng phải cả ngày hôm qua cô mệt mỏi lắm sao. Bây giờ lại chẳng thể chợt mắt nổi. Cô ngủ quá giờ rồi à.

Sự chú ý của cô dời đến khu vườn nhỏ một bên hành lang. Có một bộ ghế đá ở đấy. Một nơi cực kì thíchhợp để ngắm cảnh. Cùng ánh trăng sáng nữa.

Ngồi tạm chờ trời sáng luôn cũng được nhỉ. Một cái ý nghĩ ngu người nảy ra trong đầu cô. Và cô làm thật.

Khu vườn tuy nhỏ nhưng rất đẹp. Có trồng hoa và cô cũng có thể ngửi thấy mùi hoa lan ở quanh đâu. Thơm ngát...

Tận hưởng không gian nhẹ nhàng trôi nổi. Cô thả lỏng người rồi nhắm nhẹ mắt.

Mong sao cô sẽ không ngủ quên ở đây. Chắc sẽ không đâu.

' Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đấy cô gái.'

Yosano bừng tỉnh. Mở mắt ra và lát dát xung quanh.

Cô dừng ánh mắt lại tại một người con trai ngồi ở băng ghế trước mặt. Mắt anh ta có màu trắng tinh khôi trông thật hiền hậu, mái tóc đen tuyền. Khuôn mặt đầy nét tinh tú sắc xảo. Trông rất đẹp trai. Bận trên người là chiếc áo len cao cổ ấm áp. Và quần thì đã bị chiếc bàn che đi.

' Cô tỉnh rồi sao?' Anh ta nhẹ hỏi. Tay đưa lên chống cằm. Miệng vẫn cười trông thật đẹp.

Chờ đã, có chút là lạ...

' Anh... bị mù sao?' Cô hỏi, có lẽ nó có chút tế nhị nhưng đối với một bác sĩ như cô thì cũng lơ mơ đoán được phần nào.

' Đứng vậy.' Anh ta thì cười thoảng, trông như thường. 'Sao cô biết vậy...'

' Tôi là một bác sĩ.' Cô trả lời, phần nào buông lỏng cảnh giác.

' Ồ một nữ bác sĩ sao. Thật tuyệt.' Chàng trai kêu lên có vẻ rất thích thú.

' Có điều gì cho thấy nó rất tuyệt sao?' Cô hỏi lại. Nhìn khuôn mặt hưng phấn kia không nhịn mà cười nhẹ.

' Tôi vẫn luôn nghĩ các bác sĩ và cảnh sát là nữ thì sẽ rất tuyệt. Bộ đồ cảnh sát được nữ nhi khoát lên trông ngầu biết bao. Cả các bác sĩ nữa. Vì chủ yếu họ chỉ làm nhân viên y tế.' Anh ấy trông cực kì vui thích mà nói ra một lèo.

' Tôi cũng từng là một nhân viên nhỏ thôi.' Cô thừa nhận, người có hơi ngã ra sau.

' Và bây giờ đã trở thành một bác sĩ. Đấy mới chính là điều truyệt nhất.' Lời của ảnh khiến Yosano cảm thấy vui vẻ. Vì cô theo chế độ nữ quyền nên điều này tuyệt biết bao.

' Vậy cô làm việc ở đâu, bênh viên trung ương hay là...' Anh bắt đầu hỏi thêm về cuộc sống của cô.

' Không tôi chỉ là bác sĩ cho một văn phòng nhỏ thôi.' Cô ngay tức thì ngắt lời anh. Anh thì chẳng quan tâm việc bị cắt ngang. Thậm chí còn có vẻ vui thích hơn.

' Vậy là cô, một mình cô chăm sóc cho họ.' Anh ta trông cực hứng thú với việc này. Cứ hỏi liên miên không ngừng.

' Phải, dù có hơi khó khăn.' Yosano cười nhẹ. Cuộc trò chuyện này không đến nỗi tệ. Và sẽ tốt hơn nếu như có cà phê cùng vài mảnh bánh quy.

' Dẫu vậy cũng thật tuyệt. Nếu không nhầm tôi có vài mẩu bánh. Cô sẽ không phiền chứ.' Anh ta cười nhẹ, rồi hai tay lại khua khua xung quanh tìm đồ.

' Ồ tất nhiên.' Chà, đấy chẳng phải điều cô mong muốn bây giờ sao.

Đợi chờ mãi mà anh chẳng tìm thấy hộp bánh đâu. Cô cũng bắt đầu ngõ ý muốn giúp. Tất nhiên anh sẽ không phiền vì vậy Yosano đến ghế cạnh anh.

Lúc cô ngồi bên thì liền thấy hộp bánh quy ngay đấy. Được gói rất kĩ càng. Cùng một lá thư, có lẽ...

' Tôi thấy nó rồi, cùng một lá thư.'

' Chắc là của em gái tôi, cô giúp tôi mở ra được chứ.' Anh ta nhẹ giọng.

Cô có chút nghi hoặc, thư cho người mù??? Chơi nhau hay gì? Cho đến khi cô thấy dòng chữ nổi đấy mới hiểu. Ai ngốc bằng cô không?

' Của anh đây.' Cô tay cầm hộp bánh, tay đưa cho anh một lá thư. 'Là chữ nổi nên tôi không đọc được.'

' Cảm ơn.' Anh ta nhận lấy lá thư và bắt đầu lướt từng ngón tay quanh các dòng chữ.

Ánh mắt anh ta có chút giãn ra rồi lại co lại. Yosano quan sát rõ ràng từng hành động nhỏ trên gương mặt thanh tú kia. Chà thú vị phết.

' Phì, tôi có thể nghe thấy tiếng thở của cô luôn đấy cô gái.' Anh cười nhẹ. Một nụ cười chuẩn mơ hoặc.

Bỗng cả khuôn mặt Yosano nóng bừng. Cô đã chăm chú đến khuôn mặt kia đến nỗi đã dí sát vào nó từ khi nào. Thật là phi lễ mà.

' A... Thật xin lỗi.' Cô vội vàng rút người lui. Cô bị gì vậy cơ chứ.

' Không sao đâu. Chắc là do cô ngồi gần quá thôi.' Anh ta lại cười nhẹ như thể hiển nhiên vậy.

' Ý anh là...?' Cô có chút khó hiểu. Thật đấy, sao ảnh nói như thể chuyện thường vậy.

' Fufu...' anh ta cười, diệu cười ấy làm Yosano có chút ngượng. ' Nếu tôi nói tôi có siêu năng lực cô có tin không.'

' !!!' Yosano mở lớn mắt. Anh cũng là một siêu năng lực gia.

' Anh sở hữu dị năng sao?' Cô hỏi thẳng, cơ thể không diều chỉnh tự xích lại gần.

Ánh mắt trắng bạch của anh ấy có chút nhích. Đôi môi dẫu trắng bạch vẫn cười.

' Chính xác thì tôi cũng chẳng biết tên gọi của nó là gì đâu.' Ảnh dùng tay búng trên trán cô. Làm cô tỉnh táo lại. ' Tốt nhất là cô nên ngồi bên kia để tránh ảnh hưởng.

' À ừm...' Cô ngập ngừng, quả thật... có chút hút hồn.

Đặt hộp bánh xém bị lãng quên trên mặt bàn. Cô lại đi từ bên ghế này đến ghế kia. Cả hai quyết định cùng ăn bánh và trò chuyện. Mọi chuyện có lẽ đã tốt trước khi cô nghe về năng lực của anh. "MÊ HOẶC KHÓ THOÁT"

Quả thật, đã dính vài rồi thì khó mà thoát ra. Cô cũng bị dính chứ đừng có đùa. Với cái khuôn mặt đẹp mã đấy thì có lẽ gái theo anh đã xếp thành hàng rồi chứ đừng nói đến năng lực.

' Vậy nếu tôi ngồi đây và giữ vững tâm trí thì có dính đạn không nhỉ?' Cô ghẹo đùa. Cô chỉ đùa thôi. Vậy mà anh lại thử thật.

Tay phải ảnh đặt nắp lên hộp bánh còn đang ăn dỡ. Tay kia thì giơ ngón trỏ áp nhẹ lên môi cô.

Khung cảnh trước mắt thật mê hồ mà. Nhìn từ góc này sẽ chẳng ai nói anh ấy mù đâu. Chỉ là sỡ hữu đôi mắt màu bạc hiếm thấy với mái tóc đen tuyền ngắn thôi. Và không biết có phải là do hiệu ứng nang lực hay không mà cô thấy gió đang thoang thoảng thổi qua. Cùng hương thơm ngọt ngào của các đóa hoa. Đôi môi nhẹ mín lại rồi cất tiếng.

' Cần gì những chiếc bánh nhạt nhẽo khi đã có em ở đây rồi chứ. Tiểu thư của tôi.'

Chúa ạ! Con lại bị mất hồn rồi.

Thật đấy Yosano không trụ nổi. Khung cảnh này thực lãng mạn quá đi. Đây là tình huống cẩu huyết trong manga sao? Làm cô muốn chìm vào không thoát ra.

' Xin anh đấy, dừng lại đi.' Cô gần như là van xin. Bao năm trên thương trường là gì. Quả nhiên anh hùng khó qua ải mĩ(nam) nhân mà. Cô thầm khóc trong lòng.

' Không giám đâu. Tôi cũng chỉ biết nói vài câu vậy thôi.' Anh ta híp mắt cười. Mẹ ơi, cái híp mắt của ảnh. Quá đẹp trai rồi.

' Thực sự mà nói nếu không phải vì bệnh thì gái theo anh chắc cả hàng mất.' Cô cười nhẹ. Cố giữ vững tâm trí để không vô tình mắc vào vòng năng lực.

' Trong đấy có cô không?' Anh ấy cười nhẹ.

'Rắc...' hình như lòng quyết tâm giữ trí của cô tan rồi. Liêm sĩ đừng bỏ chị chứ.

' Hà...' cô thở ra một hơi. Trời bắt đầu ấm rồi.

Phái bên kia cũng có vài tia mặt trời cùng chiếc gà gáy rồi. Hình như nắng lên rồi.

Cô bỗng nghĩ đến cuộc trò chuyện tưởng dài mà lại ngắn không tưởng này.

Lúc cô ngủ thiếp đi ắt hẳn là 3h ha. Vậy bây giờ là bao nhiên giờ ta.

' Có người gọi cô kìa.' Anh bỗng cất tiếng, thành công lôi cô trong cõi mộng trở lại.

' Hả???' Yosano thắc mắt. Gọi cô ai cơ. Và rồi bên tai cô lại nghe được vài âm thanh lạ.

' Cô gì ơi?

' Cô gái?'

' Cô ơi?'

Ủa ai vậy. Yosano quay tứ phía. Cố tìm ra người gọi mình.

' Ở đây này.' Lời của anh khiến cho di chuyển tầm nhìn.

Lúc tầm mắt vừa chạm đến anh cũng là lúc cô thấy cánh tay ấy đã phóng to lên trước mặt.

Sau đấy, à sau đấy là... Gì ấy nhỉ?

Thật ra cô cũng chẳng rõ nữa. Nhưng phần nào cô đoán được rằng cả cuộc trò chuyện cho đến pha tán tỉnh chỉ là một giấc mơ.

Phần sau đấy... hình như. À nhớ rồi.

' Cô đã làm tôi sợ chết khiếp đấy quý khách. Cô vẫn ổn chứ.'

Cô gái này hôm qua cô có gặp rồi. Nàng là quản lý của các nhà trọ nhỉ này. Trông rất trẻ, ắt chỉ mới đôi mươi.

' Tôi ổn, thật không ngờ lại ngủ quên mắt.' Cô cúi nhẹ đầu. Lần này thực sự dọa nàng một phen rồi.

' Nếu cô ổn mọi chuyện đều sẽ ổn.' Cổ cười nhẹ. Trông quen thuộc hết sức.

' Vậy tôi sẽ đi làm thủ tục trả phòng.' Yosano ngồi dậy. Nhưng trước khi cô cất bước thì nó đã lọt vào tầm mắt cô.

Nó ở đây chính là hộp bánh quy đấy. Cơ mà thay vì ở trên bàn thì nó lại ở một bên ghế cô ngồi. Bên trên cũng là một lá thư.

Chỉ trọ đã vào trong trước để chuẩn bị. Và cô thì lại loay hoay trước thứ đồ trong mơ đấy.

Lá thư lần này không còn là chữ nổi nữa. Thay vào đó là một dòng chữ Kanji đầy tính mê người.

"Cần gì những chiếc bánh nhạt nhẽo khi đã có em ở đây rồi chứ. Tiểu thư của tôi"

Câu nói này là của anh ta. Cô chắn chắn như vậy. Và tâm trí cô lúc nàu rối bời như lúc ấy. Vậy chuyện đầy là mơ hay thật.

Mở tiếp hộp bánh quy cô mới biết được. Cuộc nói chuyện ấy là thật. Bởi lẽ, hộp bánh đã vơi đi. Y như hộp bánh dần cạn lúc nãy.

Vì không biết làm thế nào với hộp bánh. Cô quyết định mang về luôn.  Dù gì cũng chẳng sao cả. Cho đến khi nó xuất hiện trước mặt cô chủ nhà. Nước mắt cô ấy chảy ra. Chẳng có gì cản lại. Cứ tiếp đuôi nhau mà rơi xuống.

Trò chuyện mới biết rằng người ấy là anh trai cô. Vì bệnh mà qua đời tháng trước. Hộp bánh kia là thứ ảnh yêu thích mà biến mất kì lạ. Cho đến giờ, lần nữa nó xuất hiện. Trước mặt nàng và bên cạnh một người phụ nữ khác.

Yosano cũng lấy làm lạ khi nàng lại giao chiếc hộp lại cho cô. Còn nhớ nàng đã nói rằng.

' Tôi tin vào thứ gọi là duyên số. Còn chị thì sao?'

Ha... Duyên số sao? Đã là duyên số thì nên để nó tự đi. Phải không, TB-san?

*****

Nhìn gì đó?

Thấy cái tay nghề tồi tàn của tui chưa.

Lúc đấy tính OD luôn mà lười qué nên hoi. End lun. Mà tui cũng chẳng phải ending này là ending gì nữa luôn á.

Mà quan trọng hơn. Chap này thay vì dùng ngôi thứ nhất "bạn". Thì tui dùng lun ngôi thứ 3.

Vốn là định sử dụng ngôi thứ nhất cơ mà lỡ ghi gần hết rồi. Lười sửa nên để vậy luôn.

Chúc mọi người mộ ngày vui vẻ. Và chúc các bạn thi tốt học giỏi nga~~~~~~

*****
3-5-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net