Rep 5: Dazai Osamu x TB

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------

48 tiếng trước đêm rực lửa.

' Xin chào.' Có kẻ cất tiếng phía sau lưng bạn. Kẻ đấy là người được phân công cùng bạn làm nhiện vụ lần này.

' Cô là TB...' Kẻ kia hỏi lại như thể xác nhận lại cái danh.

Bạn không trả lời. Chỉ gật nhẹ một cái.

Cuộc trò chuyện kết thúc. Trông anh ta có lẽ cũng chẳng quan tâm gì về thái độ của bạn. Hẳn rồi cấp dưới của anh ta mà.

' Oaaaaa Odasaku. Cậu đang chờ ai vây.'

Đấy nhắc tào tháo liền gặp tào tháo.

' Dazai à quản lý...'

Anh chàng Oda kia vừa gọi tên liền chú ý đến bạn nên đổi lại danh xưng. Chà... bạn vốn chẳng quan tâm đâu. Cơ mà...

' TB-chan~~~'

Đó thấy không.

' Em có muốn đi tự tử đôi cùng anh không.' Mắt anh ta sáng lên kìa. Như cái đèn pha ô tô vậy á.

Với cái chiều cao ngất ngưởng ấy thì chỉ cần vài bước là ảnh đến vồ vào người bạn rồi. Vậy nên phải né.

'RẦM'

Đấy... Mặt anh ta dính với nền đất rồi kìa.

' Quản lý Dazai này. Cả Chuuya-sama và Kouyou-sama đã nhắc nhở tôi không nên lại gần anh. Thứ lỗi.' Bạn thờ ơ đáp. Bạn vốn chẳng muốn nói chuyện đâu. Cơ mà ảnh là cấp trên nên mới phải mở lời.

' Tàn nhẫn quá đi à.'

Anh chàng Oda kia lại phụ một tay đỡ Dazai lên. Để không trở thành một cái bóng đèn ảnh cất giọng.

' Được rồi. Chúng ta đi chứ.'

Bạn chẳng thèm để tâm hai người bọn họ. Liền cứ đi trước.

Mong là nhiệm vụ sẽ sớm kết thúc. Bởi lẽ đây là nhiệm vụ cuối cùng của bạn rồi.

------------

36 tiếng trước đêm rực lửa.

' Em ổn chưa TB-chan.' Trong phòng bệnh xá. Dazai ló đầu vào. Và bạn còn ngồi trên giường ngắm cảnh.

' Tôi ổn.' Bạn quay lại nhìn anh ta.

' Aida lạnh lùng quá đi à.'

Lạy mẹ, bỏ cái thái độ thiếu nữ tổn thương đấy đi ngài quản lý ạ.

Bạn muốn nói lắm. Cơ mà thôi, mệt.

' Mà thật ra em cũng không cần nhảy ra đỡ đòn cho anh đâu. À hay em cảm nắng anh rồi.' Anh ta nói, rồi lại réo lên.

' Dazai-san, nếu ngài như vậy thì tôi sẽ thông báo với Chuuya-sama đấy ạ.' Bạn lạnh lùng nói. Dazai thì chẳng sợ Chuuya. Cơ mà nằm viện một tháng cho dỡ ồn cũng được nhỉ.

' Đừng như vậy mà.'

Bây giờ thì anh ta đã im lặng rồi. Vậy tốt hơn nhỉ. Phải rồi... Cứ vậy đi.

-------------

24 tiếng trước đêm rực lửa.

' Cô cẩn thận một chút. Vết thương kia ắt chưa lành đâu.' Oda quay sang hỏi bạn. Bạn chẳng mấy quan tâm. Cố húp từng ngụm không khí.

' Ha...ha...' Bạn hớp lấy hơi thở gấp.

' Ổn không đấy.' Lần này thì anh ta ắt hẳn hoảng thật rồi.

' Ha...' bạn phẩy tay. Ám chỉ mình ổn.

Vâng... bạn vừa ám chỉ diều ai cũng biết là dối trá.

' Có cần nghỉ ngơ...'

' KHÔNG!!'

Oda thậm chí còn chưa kịp dứt lời. Anh ta có chút hoảng... Hừm, có lẽ việc bên bạn vài ngày đã đủ để anh ta hiểu bạn là người lạnh lùng và kiệm lời thế nào. Nên bất ngờ cũng là lẽ phải.

' Được rồi. Chiều cô vậy.' Oda bất lực thực sự. Có khuyên bảo gì cũng chẳng được rồi.

' Có người.' Bạn nhắc nhở.

Dứt câu của bạn. Oda liền rút súng thủ sẳn.

Sau đấy chỉ vài giây tiếng bước chân vang lên rõ hơn. Ngày càng to.

' Odasaku, TB. Hai người có ở đây không.' Cả hai thở dài. Là Dazai.

' Chúng tôi ở đây, quản lý.' Oda nhún người lên gọi cậu. Còn bạn cố thở điều dặn rồi đứng lên.

Cả hai bước ra khỏi lô hàng được đem làm lá chắn. Nhập hội với Dazai.

' CẨN THẬN!!' Dazai hô lớn. Đôi mắt mở to. Nhìn về phía sau lưng cả hai.

Như một phản xạ. Bạn tức thì quay lại và dùng dị năng tạo nên lớp chắn băng lớn che chở cho cả ba người.

Ấy vậy mà thứ kia-một quả cầu lửa vẫn xuyên qua. Trước mặt cô. 5cm....

'Vụt...'

' Không sao chứ TB.' Là Dazai. Chỉ trong 1 giây tích tắc. Anh ấy đã cứu bạn một mạng.

' Tòa nhà cao nhất tầng 54.' Oda nói. Cũng trong giấy lát ấy. Anh ấy đã tìm được kẻ kia.

' Được rồi.' Bạn ngó đầu ra. Dẫu biết rằng là nguy hiểm.

'Tanh...tanh...'

Trên tay ban dần hình thành khối băng sáng. Nhọn và nhỏ.

' Vút!' Với mục tiêu đã chỉ thị. Bạn liền phi khối băng về phía kẻ kia.

Không khí bắt đầu lạnh đi. Bạn cố tạo nên nhiều khối băng hơn. Lao lên đấy.

' Phừng...' Từ cửa sổ tòa nhà đấy. Một ngọn lửa bùng sáng lên. Thiêu cháy các khối băng bạn tạo.

Bạn chẳng mấy quan tâm. Bởi quả cầu lửa ban nãy đã là dẫn chứng rõ ràng rồi.

Kẻ kia nhìn xuống bạn. Có thể thấy áo choàng kia tung bay trên tòa nhà. Chỉ vài giấy sau. Kẻ kia xoay lưng đi mất.

' Em manh động quá đấy TB.' Dazai ở một bên càu nhàu. Bạn chẳng rõ anh càu nhàu việc gì. Cơ mà bạn chỉ làm việc nên làm thôi mà.

' ...' Bạn không trả lời. Im lặng... lạnh lùng.

-------------

8 tiếng trước đêm rực lửa.

' Rầm!!!' Tiếng đập cửa ồn ào vang vọng trong phòng.

' ODASAKU ANH KHÔNG SAO CHỨ.' Dazai xông vào. Với khuôn mặt lo lắng hết mức. Về người trên giường bệnh kia. Thương tích đầy người. Băng quấn toàn thân. Khó khăn nói vài chữ.

' Dazai...' Oda thì thào.

' Tôi đây. Anh ổn không? TB đâu rồi?' Hàng loạt câu hỏi từ vị quản lý đang sốt ruột.

' TB... cô ấy...' Oda ngập ngừng. Điều hiếm gặp ở người chững chạc ấy.

' Hiểu rồi.' Dazai cúi đầu. Anh hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Dazai vẫn ở lại trò chuyện cùng Oda một chút. Tất nhiên là chủ đề về bạn rồi. Sau đấy Dazai bật dậy. Và trở về văn phòng của mình.

Trên bàn xuất hiện một thẻ nhớ. Thứ mà anh có thể cược là không có trên bàn trước anh trước kia.

Và anh cũng biết rằng nó có liên quan đến bạn.

--------------

4 tiếng trước đêm rực lửa.

' RẦM...'

' UỲNH!!!!!'

Cả một tòa nhà sập đổ. Tiếng ồn ào vang vọng cả trời đêm.

' Cảm ơn trước, Chuuya.' Dazai vỗ vai người cộng sự. Đầu cứ cúi gầm đi xuyên qua đống đổ rác.

' Cẩn thận và mang cô ấy quay lại.' Chuuya tặng câu cảnh báo. Dazai vì bạn mà hạ mình nhờ Chuuya giúp dỡ thậm chí còn cảm ơn thì đúng là đã cực kì nghiêm túc rồi.

' Tất nhiên!' Dazai khẳng định một câu. Rồi cũng đi tiếp.

Hành lang cô đơn lạnh lẽo. Vang từng tiếng giày chạm sàn. Tinh tế, thầm lặng, và đáng sợ.

Và cuối con đường này... là mạng sống của bạn.

-----------

Đêm lực lửa... Khai màn.

' Sao rồi? Hắn ta đã ra khỏi đấy chưa.'

Trước căn nhà bị vùi trong lửa. Chuuya hỏi kẻ kia.

' Chưa, Dazai-san cùng TB vẫn chưa ra ngoài.' Oda trả lời. Như thể gấp gáp trong khủng hoảng. Cậu quên luôn cả kính ngữ với cấp trên.

' Chết tiệt. Hắn ta còn đang làm gì vậy cơ chứ.' Chuuya không cũng gấp rút mà rủa thầm. ' Khốn thật.'

" Hãy mau mau rời khỏi đấy đi. Dazai!" Oda cầu nguyênn trọng lòng. Phần nào anh rõ... TB đã chẳng thể cứu rồi.

' Được rồi... Nghe này.' Dưới ánh đỏ sác của lửa. Bạn nằm trong vòng tay Dazai. Cố trút lấy những hơi thở trong khó nhọc.

' Chúng ta chỉ cần rời khỏi đây thôi. Chỉ cần vậy thôi.' Anh dứng dậy. Cố dùng sức ôm bạn lên.

' Cố lên em, TB.' Bạn vô hồn. Mắt nhìn trên cao. Thanh gỗ đang mục nát. Nó sẽ sập xuống. Nó đang sập xuống. Nó đang rơi. Trên đầu cả hai!

'RẦM!!!'

'UỲNH!!!!!!!'

' Khục khục ... TB' Dazai gào lớn. Tảng băng dưới chân anh tan. Không rõ là do năng lực của anh hay do sức nóng của tòa nhà.

Anh và bạn nay đã bị phân cách bởi một bức tường lửa.  Một người một hướng. Có thể nhìn thấy nhưng lại xa đến lạ.

Anh bật dậy. Thử bước sang bên bạn. Và cây cột một bên ngã xuống. Cơ hội duy nhất bị đoạt lấy trong giây lát.

' TB em vẫn còn tỉnh mà phải không. Hãy rời khỏi đây đi.' Anh lo sợ. Gào lên những gì anh có thể.

' Nhảy qua khung cửa sổ ấy và em sẽ bình an.'

Bạn nằm trên biển lửa. Theo lời anh nói mà đưa mắt sang. Aaa... Trăng thật đẹp. Soi sáng cả bầu trời.

' TB!!!' Phía bên kia anh vẫn ở đấy. Liên tục gào thét. Mái vẫn liên tục rỉ ra.

Anh ấy bị thương rồi. Rất nặng. Là do bạn sao. Đưa ánh mắt vô cảm nhìn anh. Anh lo lắng cho ai vậy, Dazai.

" Aaaaaa....Mình mệt quá. Chân mình mất cảm giác rồi. Tay mình nóng đến bỏng. Hình như tóc đã bị cháy rụi. Tại sao. Mình... mệt quá."

Đôi mắt bạn khép lại mặc cho trước mắt là anh gào lớn.

'   TB!!!'

---------

15 tiếng sau đêm rực lửa.

' Cậu đã ngồi đây từ lúc chôn cất rồi, Dazai.' Oda đứng sau lưng anh. Trước mặt cả hai là một ngôi mộ nhỏ của bạn.

' ...' Anh không trả lời. Chẳng hó hé gì cả.

' Tb... cô ấy là một người tốt.'

' ...' anh biết.

' Chỉ tiếc là cô ấy thuộc Mafia.' Oda nói hết câu và cũng rời đi. Oda biết Dazai cần không gian riêng. Và có lẽ Oda cũng vậy.

'Cộp...cộp...cộp...' Tiếng giày da giã lên hành lamg vang vọng. Chuuya trầm mặt. Chiếc mũ đen che đi đôi mắt sáng.

Cậu ngẫm về những ngày kia. Về những kí ức sót lại.

' Chuuya-san này. Em có cảm giác lạ.' Bạn hỏi cậu.

' Cảm giác gì cơ?' Chuuya cố kìm cơn sôi máu của mình. Cậu vừa dụng mặt Dazai và vài trò đùa giỡn của hắn.

' Mỗi lần gặp Dazai-san là em sẽ có cảm giác khác.' Mặt không cảm xúc nhưng bạn lại nói những lời cảm xúc dâng trào.

' Nó như thế nào cơ.' Chuuya hỏi tiếp. Anh chưa hiểu gì lắm.

' Kouyou-sama nói rằng nó gọi là 'yêu' ạ.' Bạn tỉnh bơ phán. Mặc cho Chuuya sốc đến tận não.

Hành lang hôm ấy ồn ào... và bây giờ thì thật im lặng.
__________________...

Mọi người cứ nhìn đi. Mình còn chẳng biết phải nói gì. Okiii belike thế này.

...

...

...

Mình lười quá mọi người ạ.

Yep chap này lần đầu dụng bút là 7 năm trước(Gần 1 tháng) và bây giờ mới xong.

...

...

Tui thề luôn... Cái cốt truyện thì có từ bảy đời rồi. Mà do lười quá nên nhờ mới xong á.

Ừ thì.... tui biết tui lười bome ra. Cơ mà mn thương tui đi. Nay tui đã tranh thủ viết cho mn đây. (Nói mẹ ra thì do nay cút điện. Méo có gì làm nên viết.)

OwO...

Mọi người phải thương tui chứ.
....

..........

Ok tui biết là tui có lỗi. Chap này hoàn thành từ hôm 12/8. Bất ngờ hơn nữa là tui nghĩ tui đã đăng òi. Woa... OwO

Ok tui đăng liền đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net