Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô hiện tại đang ngơ ngác nhìn xung quanh, những tòa nhà có cấu trúc kì công, những căn nhà mọc san sát nhau, đèn đường vừa bắt đầu bật lên nhấp nhoáng.

- Này, thiên đường kiểu mẹ gì vậy, tưởng nơi đó sáng chói lắm mà? Sao giờ toàn nhà với cây, đèn với cột điện thế nầy?

Cô chống tay xuống đất, lại thấy hơi rát, lật lòng bàn tay ra thì thấy tay bị xây xát,có chút bị rách da. Nhìn tổng thể bản thân, trông cô bây giờ thảm còn hơn cái thảm. 

-Không biết làm thế nào mà mình lại sống sót qua vụ khi nãy nhỉ? Chả lẽ người ta lại vứt mình ngoài đường thế này.

Tuy chân vẫn còn sưng, nhưng cô vẫn đứng được, mà coi bộ dáng đi không khác gì đứa bị què.

-Trời ơi, phải lết cái xác đến bệnh viện gần nhất thôi.

Đầu cô khi này bắt đầu nhức trở lại, thật là thảm cảnh mà.

-Chết mịa, lỡ ngất lăn ra đường là hỏng hết cơm cháo luôn đó.

Khi nãy, cô đã sờ thấy một chiếc túi ngay bên cạnh, coi bộ nó là túi của cô rồi, vì đồ dùng cá nhân trong đó còn nguyên. Vừa bước lê, cô vừa nghĩ ngợi

"Rốt cuộc thì mình đang ở đâu thế này, mình chưa từng thấy kiến trúc này ở Việt Nam bao giờ, giống như thể...mình đang ở nước ngoài vậy!!!"

Cô đi mãi, đi mãi, cuối cùng đi ngang qua một nơi to lớn. Chỗ đó có cổng vào một khoảng sân rộng lớn, trên cổng lại còn có chữ: HỌC VIỆN CẢNH SÁT

"Học viện cảnh sát? Giống như kiểu đại học công an ấy hả? Sao không ghi là đại học đi, ghi học viện chi cho mất công?"

Cô gõ tạm một nhà dân đối diện bên đường. Người đó bước ra mở cửa:

-Xin hỏi, cháu tìm cô có việc gì không?

Cô ngạc nhiên:"Là tiếng Nhật, mình đang ở Nhật sao? Nhưng sao mình có cảm giác là mình có thể hiểu bác đó nói gì thế nhỉ?"

Cô bỏ qua suy nghĩ đó đi, trả lời:

-Bác ơi, gần đây có bệnh viện nào không ạ? Cháu mới bị thương, đang cần đi khám ạ!

-À, có đó cháu. Đi thẳng lên trên kia, đến chỗ ngã ba thì rẽ phải, đi thêm đoạn nữa là đến. Mặc dù hơi xa tí, nhưng đó là chỗ gần nhất rồi.

Cô nhìn phía tay bác chỉ, quả thật nếu đi bộ sẽ hơi xa một chút thật. Nhưng vì cái thân thể này, đành cố mà lê bước thôi.

-Dạ, cảm ơn bác nhiều ạ!

Đến bây giờ thì cô mới nhận thức được, cô đã thoát được cái chết đó, được xuyên sách, thể loại mà chỉ trong tiểu thuyết mới có. Hơn nữa, nét mặt của bác này có chút quen quen, cộng thêm HỌC VIỆN CẢNH SÁT mà cô thấy trước đó, thì có thể chắc chắn rằng, cô đã xuyên không vào Conan.

"Trời đất thần linh ơi, sao miệng mày xui thế hả Lan?"-cô tự nhéo má minh.

Cơ thể cô khi này đã đạt đến giới hạn rồi, cả người cùng không hẹn mà gục xuống.

-Ai za, mình sắp trở thành  một con cá ươn ướp muối rồi. Hi vọng có ai đó vác cái thân mình ném vô bệnh viện vậy.

Rầm! Cô gục ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó...

-Kenji, nay đi xem xe vui thật đó!!!-Matsuda hào hứng lên tiếng.

Lúc này, bộ ba Hagiwara Kenji, Morofushi Hiromitsu và Matsuda Jinpei đang đi bộ về lại trường.

-Này, bớt bớt đi, không phải cậu táy máy tò mò tháo ống bô của xe ra, kết quả cả lũ bị ăn chửi à? Sao giờ mặt vui thế?-Kenji bất lực trước thằng bạn trái tính trái nết này.

-Kệ đi, ai quan tâm đâu nhỉ, Hiro!^○^

Khi này, Hiro vẫn im lặng trước cuộc trò chuyện của hai thằng bạn. Anh vẫn còn ám ảnh về người đàn ông có hình xăm giống như một cái cốc ở cánh tay trái.

-Hiro?

-Hả? Sao?-Hiro giật mình.

-Vẫn chưa quên chuyện cũ à?-Kenji hỏi thăm.

-Ừ!

-Vui lên đi, bữa sau bọn này sẽ khao ăn miễn phí nhé!

-Ok, hứa rồi đấy nhé!

-Ê, hình như có ai đang nằm thì phải!-Matsuda lên tiếng.

Hai cái đầu cùng không hẹn mà quay lại, một nhóc tì nằm úp mặt giữa đường, không khác gì đang ngủ ngoài đường theo đúng nghĩa đen luôn.

-Bộ thời nay phụ huynh nào cũng làm dữ vậy à, cho con ngủ ngoài đường thật luôn!-Matsuda sốc văn hóa.

-Tỉnh lại đi anh bạn, người ta bị ngất giữa đường kia kìa.- Kenji vỗ bồm bộp vào lưng Matsuda.

Cả ba cùng đi lại quanh "cái xác" đó, ngó nghiêng xung quanh tìm dấu hiệu tay chân cử động.

-Căn cứ theo hình dáng, cô bé này chỉ tầm 14-15 thôi, nhưng cả người đều bị thương, lòng bàn tay xước xát, mà...hình như đầu...

Kenji bày ra vẻ mặt nghiêm trọng:

- Cô bé này bị chấn thương ở đầu rồi, mau đem đi cấp cứu đi!

-Cái gì, chấn thương?-Hiro nhìn Kenji.

-Uk, coi bộ không đến nỗi lắm, mất máu hơi nhiều.

-Trời ơil còn đứng đó buôn được nữa, mau khiêng phụ đi!!!-Matsuda hô toáng lên.

-Mình có xe mà, khiêng gì?-Hiro trả lời "lịch sự" câu nói vừa vang lên.

-Ờ ha!

...

"Chói quá, người lạ ơi!"-Cô hé mắt nhè nhẹ, cố gắng không gây ra động tĩnh gì.

-Chết rồi, bọn mình gặp phải trường hợp khẩn cấp rồi!-Kenji kêu lên.

-Làm sao?-Hiro hỏi với khuôn mặt trông rất nguy hiểm như đang sợ sệt gì đó.

-Cô bé này người nước ngoài!

-Hả???-Matsuda và Hiro cùng kêu lên.

Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra.

-Đâu, các cậu thấy ai bị thương?-Date bước vào với vẻ mặt rất hùng hổ.

-Đây nè, mà bọn mình hơi xui rồi!-Matsuda chỉ chỗ cô đang nằm.

-Sao lại xui, bộ mấy người cho rằng cứu người là xui hả?

-Không phải, cô bé này người nước ngoài, giống Rei đó.-Kenji lên tiếng.

-Người...nước ngoài? Nhóm mình không phải có Rei rồi à? Cô bé này trông gần giống bọn mình thế cơ mà?-Date ngạc nhiên.

-Đúng là thế rồi, tuy nhiên điện thoại của nhóc đó lại chứa thứ ngôn ngữ mình chưa xem qua bao giờ.

Kenji cầm chiếc điện thoại đưa cho cả nhóm xem. Toàn những tin nhắn cứ ting ting liên hồi, mà muốn đọc cũng khó mà hiểu được.

-Trông cái điện thoại kìa, vỡ màn hình luôn!-Matsuda cảm thán.

-Chắc cô bé gặp phải tai nạn lớn, thành ra nó mới nát te tua như thế này.

-Rei đâu?

-Cậu ta đang đi xả stress rồi, thành ra có mỗi mấy đứa mình biết thôi.

Khi này, đột nhiên đầu cô bị đau khiến cô phát ra tiếng:

-Ức!

Cả nhóm cùng phát hiện ra tiếng của cô, vội quây quanh giường để xem. Riêng Matsuda, do cúi sả mặt quá, thành ra khiến cô bị giật mình, kết quả là ăn ngay quả cốc từ chính đầu cô.

Cốc!

-Ui da, đau! Matsuda ôm đầu đau điếng khóc không thành lời, còn cô chỉ ôm cái vết thương ở trên đầu mình nhức dữ dội sau cú cốc đó.

-Haha, cậu ta bị nghiệp quật rồi, do ăn ở đó!

-Mắc gì mỗi mình tui bị vậy?

-Chắc do cậu cúi sát quá đó.

-Ồn thế!-Khi này, cô mới lên tiếng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net