13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


13.

Lâm Gia Duệ cảm thấy.... cả tinh thần và cơ thể mình đều mệt mỏi.

Dường như y và Lâm Dịch luôn luôn không ở cùng một tần số. Khi y yêu hắn đến chết đi sống lại, hắn lại chẳng coi y ra cái đinh gì; đến khi y quyết định buông tay, thì hắn lại nhất nhất không chịu nhả ra.

Với tính tình độc đoán chuyên quyền của hắn thì việc bàn bạc với hắn là hoàn toàn vô nghĩa, nên y nói lảng sang chuyện khác: "Chờ tôi xuất viện rồi thì anh thả bác sĩ Từ đi đi, đừng làm lãng phí thời gian của người ta nữa."

"Nhưng bệnh của em...."

"Tôi biết mình bệnh thế nào. Tôi sẽ uống thuốc đúng hạn, cũng sẽ đi trị liệu định kỳ."

Y nói chuyện đâu vào đấy, khác hẳn mấy hôm trước. Lâm Dịch biết bệnh của y không thể khỏi ngay được, nhưng nhìn thế này thì đã có chuyển biến tốt rồi; nghĩ ngợi một lúc liền gật đầu đồng ý: "Được. Chỉ cần em chịu chữa bệnh, tôi sẽ nghe em tất."

Nghe vậy, y cũng chẳng phản đối gì, chỉ nhếch miệng cười nhạt một cái.

Lúc này, ngọn lửa đã dần dần nhỏ đi, tập văn bản kia cũng bị đốt gần hết.

Dù Lâm Dịch có gan to hơn nữa cũng không dám gây hỏa hoạn trong bệnh viện, liền vội vàng quét hết tro rơi trên đất ném vào WC. Khi hắn dọn dẹp xong hết rồi đi ra, thì Lâm Gia Duệ nằm trên giường đã thiếp ngủ.

Hắn giật mình, biết y khó ngủ nên không dám quấy rối, chỉ nhẹ nhàng đến bên giường, ngón tay nhẹ vuốt qua đường nét khuôn mặt y, đoạn áp trán lên trán đối phương, thấp giọng nói: "Tiểu Duệ, tôi thắng rồi. Cho nên... em đừng rời bỏ tôi nhé."

Mí mắt y run rẩy, nhưng không mở mắt ra.

---

Lâm Dịch đã thức trắng hai đêm, cuối cùng đến đêm nay cũng tựa vào giường thiếp đi được một lúc. Sáng hôm sau, Lâm Gia Duệ đã khỏe lên rất nhiều, truyền thêm hai bình dịch nữa thì hết sốt hẳn.

Lúc này Từ Viễn mới làm việc được – anh đóng kín cửa, trò chuyện với y phải đến hai giờ. Đến khi anh đi ra, thì vẻ mặt cũng rất trầm tư, nom rối rắm hơn mấy hôm trước nhiều.

Lâm Dịch đã đá Lâm Gia Văn chuyên lải nhải cho Mặt Sẹo từ lâu rồi, tự mình lên hỏi anh: "Sao hả? Bệnh của Tiểu Duệ có chuyển biến tốt không?"

"Ừm, giờ thì vẫn chưa xác định chính xác được, khả năng cao chỉ là tạm thời tỉnh táo thôi. Nhưng lần này cậu ấy thực sự phối hợp điều trị rất tích cực, nếu trạng thái này có thể kéo dài, thì tỷ lệ khôi phục là rất cao."

Anh nghĩ một chút, rồi liếc nhìn hắn: "Hơn nữa..."

"Còn gì nữa?"

"Thôi, không có gì." Anh đẩy đẩy gọng kính: "Chuyện này để chính miệng cậu Lâm nói với anh thì tốt hơn."

Lâm Dịch gật đầu, không truy hỏi thêm nữa mà vội vào phòng với Lâm Gia Duệ. Cả ngày hôm đó hắn luôn ở với y, cùng ăn cơm trưa cơm tối, nhưng thái độ của y vẫn luôn bình bình, nhìn không ra cảm xúc gì đặc biệt. Bác sĩ phụ trách cho y cũng đã đến, xác nhận là sức khỏe y đã ổn rồi, nói là ở lại quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.

Nhưng chưa đợi được đến ngày đó, thì y đã mất tích.

Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Lâm Dịch.

Mấy hôm nay hắn luôn túc trực bên giường bệnh, mới mệt mỏi tựa vào thành giường thiếp đi một chốc, sáng hôm sau tỉnh lại đã không thấy Lâm Gia Duệ đâu. Hắn giật mình căng thẳng, nhìn Lâm Gia Văn – kẻ nhất quyết không chịu đi – đang ngủ say như chết trên salon, lại tìm một vòng xung quanh mà không thấy người đâu; hắn liền biết --- có chuyện không ổn rồi.

Vì đang ở bệnh viện nên Lâm Dịch không để cả đám Mặt Sẹo ở ngoài trông, mà chỉ giữ một đàn em ở lại giữ cửa. Hỏi đến cậu ta, cậu ta cũng ấp úng không trả lời được, thậm chí còn không thấy Lâm Gia Duệ đi lúc nào.

"Cửa sổ vẫn đóng, nên chắc chắn em ấy đi từ cửa chính! Đi tìm mau lên!"

"Dạ!"

Mặt Sẹo và thiếu niên tóc vàng mang bữa sáng đến, thấy tình cảnh như vậy cũng lập tức đi tìm người.

Lâm Gia Văn cực kỳ hoảng hốt, vừa mắng chửi vừa xông ra ngoài. Chạy nửa đường thì gặp phải Từ Viễn đến thăm bệnh, liền túm lấy anh như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Bác sĩ Từ! Có khi nào Tiểu Duệ lại nghĩ quẩn không?"

Từ Viễn giật mình, nghe anh kể lại đầu đuôi mọi chuyện thì an ủi anh: "Hôm qua tôi vừa nói chuyện với cậu Lâm, thấy tâm lý cậu ấy khá ổn định rồi, hẳn là không có khuynh hướng tự sát đâu."

"Bệnh này của nó thay đổi chóng mặt, ai biết lúc nào lại phát tác? Năm đó nó biết tin Lâm Dịch kết hôn rồi cũng không tỏ vẻ gì, ai ngờ vừa quay đi lại..."

"Giờ nói gì cũng vô ích, chi bằng nghĩ lại thường ngày cậu Lâm hay đến đâu! Giờ tình trạng cậu ấy như thế, cũng khó mà đi đâu xa được."

Lâm Dịch đã gọi điện điều động người xong, lúc này mới nói: "Lâm trạch, biệt thự, công ty, trường học cũ... tôi đã phái người đi tìm ở tất cả các nơi có thể nghĩ đến rồi. Hai người nghĩ lại xem còn chỗ nào nữa không?"

Dù Lâm Gia Văn có đang tức thế nào thì cũng phải cố dằn lại, nghĩ một chút: "Hồi trước Tiểu Duệ rời Lâm gia để đến ở chung với mày đúng không? Chỗ đấy..."

"Tao đi ngay đây."

Hắn không dừng lại khắc nào, lập tức cầm chìa khóa xông đến bãi đỗ xe.

Lâm Gia Văn và Từ Viễn liếc nhìn nhau, cả hai đều không muốn ở đây chờ đợi nên vội vàng trèo lên xe Lâm Dịch. Tốc độ phi xe của hắn phải gọi là nhanh kinh hoàng – điều này rất giống tính tình hắn, lái vào thành phố rồi mà vẫn phi như bay được.

Đây là lần đầu Từ Viễn ngồi xe hắn lái, bị tốc độ này dọa sợ hết hồn, liên tục khuyên can: "Đừng đi nhanh thế! Tôi thấy cậu Lâm không ý nghĩ tự sát đâu, đột nhiên cậu ấy mất tích thế này... có thể chỉ là muốn đi thôi."

Trái tim Lâm Dịch thịch một cái, quay lại nhìn anh: "Hôm qua em ấy đã nói gì với anh? Em ấy muốn rời khỏi chỗ này, hay là, rời khỏi tôi?"

Từ Viễn im lặng không đáp.

Nhìn hắn nắm chặt tay lái, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, rõ ràng là đang cố kiềm nén tâm trạng; anh thở dài một hơi, nói: "Trước giờ tôi không chuyên tư vấn tình cảm, nhưng thân là bạn bè với nhau, tôi cũng khuyên anh một câu. Trong mắt anh chỉ có chính mình, khi không yêu thì bỏ đi dứt khoát, khi yêu lại thì quay về tấn công mãnh liệt; nhưng anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cậu Lâm không? Anh luôn miệng nói yêu cậu ấy thương cậu ấy, nhưng rốt cục anh đã được gì? Làm cậu ấy vui vẻ được bao lâu? Hay đã chia sẻ đau buồn với cậu ấy lần nào chưa? Nếu anh chưa làm được điều gì cả, thì sao lại xưng là yêu là thương được?"

Nhớ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Lâm Gia Duệ, anh thở dài: "Không ai đảm bảo rằng... cứ là người yêu anh nhất, thì sẽ đứng im một chỗ chờ anh được."

Đúng lúc này đường có khúc quẹo, một chiếc xe lao đến trước xe họ.

Lâm Dịch vội phanh xe lại, nhưng xe vẫn lao thêm mấy mét, rồi mới dừng lại cách đối phương có mấy cm, ma sát phát ra tiếng va chạm thật lớn.

Nhất thời, Từ Viễn và Lâm Gia Văn sợ đến cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.

Nhưng hình như Lâm Dịch chẳng có cảm giác gì, chỉ gục xuống tay lái một chốc. Tay phải hắn siết thành nắm đấm, miệng há ra khép vào nhưng lại không phát ra thanh âm nào, như thể đột nhiên bị cái gì chặn họng, đau đớn đến không cất thành lời.

Nhưng hắn chỉ mất kiểm soát như vậy trong nháy mắt.

Rồi lập tức bình tĩnh lại, cắn răng ngồi thẳng dậy, tiếp tục nổ ga.

Từ Viễn thấy môi hắn run rẩy, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ; nhưng không dám nói thêm gì nữa, kẻo lại chưa tìm được người mà ba người họ đã bị xe tông chết. Hẳn là Lâm Gia Văn cũng nghĩ như anh, sau đó liền không mắng chửi hắn nữa,

Đường xá trong thành phố vốn hay tắc, nhưng với kiểu lái xe không cần mạng của Lâm Dịch, chẳng mấy mà họ đã đến nơi.

Khi mới về nước, hắn đã mua căn phòng chung cư ở trung tâm thành phố này để ở với Lâm Gia Duệ; sau này mang y đến biệt thự bên kia rồi, thì chính hắn cũng không về đây nữa. Từ đó đến giờ đã được mấy tháng, trong nhà đã giăng đầy bụi bặm. Ba người vội vàng chạy tới rồi thất vọng – rõ ràng là y không đến đây. Cả nhà chẳng lớn lắm, nhìn qua là biết.

Nghĩ một chốc, Lâm Gia Văn lại bảo: "Lúc trước Tiểu Duệ từng có scandal với một minh tinh đấy, mày đã hỏi người ta chưa?"

Lâm Dịch biết anh đang nói đến Cố Ngôn. Tuy không thoải mái lắm, nhưng hắn vẫn gọi cho Mặt Sẹo, bảo gã dò hỏi xem gần đây Cố Ngôn đang làm gì. Cùng lúc đó, những người hắn phái đi cũng quay về, nói là không thấy Lâm Gia Duệ ở mấy chỗ kia.

Mặt hắn lạnh xuống, lặp đi lặp lại: "Tìm! Tiếp tục tìm cho tao!"

Cúp máy rồi, hắn lại cầm chìa khóa lên, chuẩn bị đi tìm chỗ khác. Lúc đi qua phòng ngủ của hai người họ trước đây, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn bức tranh đang treo trên tường.

Đó là một bức họa phong cảnh rất bình thường, vẽ cảnh trời nước giao hòa rộng bao la. Hôm đó trong triển lãm tranh, Lâm Gia Duệ mới nhìn nó lâu một chút, Lâm Dịch đã mua ngay nó về cho y. Mãi sau này hắn mới biết được – cảnh biển này là thứ y vẫn mơ đến, y thật sự đã tìm được một nơi như vậy, rồi từng bước từng bước... đi xuống đáy biển.

Nghĩ đến đây, mi mắt hắn giật liên tục, chợt nói: "Tôi biết Tiểu Duệ đi đâu rồi."

Từ Viễn nhìn theo hướng hắn nhìn: "...Biển sao? Là đến vùng biển trong tranh này?"

Lâm Gia Văn cũng nói: "Tôi biết chỗ này, nhưng nó ở xa đây lắm, lái xe mấy ngày mới đến ---"

"Không, Tiểu Duệ sẽ không đi xa đến thế. Em ấy đến một bờ biển khác." Lâm Dịch khép hờ mắt, nhớ lại khung cảnh hôm đó: "Là một nơi... có thể thấy mặt trời mọc."

Hai người còn lại nghe mà không hiểu sao.

Hắn cũng không giải thích, vội chạy ra khỏi căn nhà. Sợ Lâm Gia Duệ gặp chuyện không may, hắn thậm chí còn không chịu phí thời gian chờ thang máy, mà đi thẳng xuống bằng thang bộ.

Hết trọn mười tầng.

Hắn lao xuống từng tầng một, chỉ sợ mình không đuổi kịp y.

Biển.

Lại là biển.

Đến chỗ đó rồi, liệu y có đi lên vết xe đổ không?

Lâm Dịch thấy đầu mình đau nhói, vươn tay đè nó lại, chân chạy nhanh hơn.

Hắn biết thứ y muốn là gì, chỉ là hắn không chịu buông tay thôi. Nhưng lúc này... lúc này đây, chỉ cần y có thể bình an vô sự, thì hắn chấp nhận biến mất mãi mãi, không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa.

---

Lâm Gia Duệ đi từ nửa đêm hôm qua.

Tối qua y ngủ sớm quá, lúc mở mắt ra thì vừa đúng giữa đêm. Ánh đèn đường mờ mờ rọi qua khung cửa sổ, loáng thoáng có thể thấy được Lâm Gia Văn đang ngủ say trên salon, và Lâm Dịch đang tựa vào đầu giường ngủ. Mấy hôm nay hắn luôn túc trực trong phòng bệnh, hầu như không ngủ ngon được giấc nào, quầng mắt rất đậm, cằm cũng lún phún râu xanh.

Y lẳng lặng nhìn hắn một chốc, đột nhiên cảm thấy lòng mình dịu dàng hẳn. Vô thức vươn tay chạm vào cằm hắn, lại bị râu đâm vào hơi đau đau.

Yêu một người là thế này phải không?

Luôn vô thức muốn đến gần người đó, rồi nhất định sẽ bị tổn thương.

Đôi khi không phải vì đối phương quá vô tình, mà chỉ vì chính bản thân y... đã nhập vai quá sâu mà thôi.

Lâm Gia Duệ nắm chặt tay lại, vén chăn lên, từ từ xuống giường rồi đi thay quần áo. Y rất nhanh tay, lại hầu như không phát ra tiếng, nên không ai phát hiện ra cả. Lúc y im lặng ra khỏi phòng bệnh, đàn em đang tựa cửa gật gù cũng không có cảm giác gì.

Y dễ dàng xuất viện, sờ túi quần thấy còn ít tiền lẻ, liền gọi taxi ở cửa bệnh viện rồi nói ra một địa chỉ.

Nghe xong, tài xế ngẩn người, nhìn y một chốc: "Cậu à, nửa đêm rồi cậu còn đến chỗ vắng vẻ như thế làm gì?"

Y đã hơi mệt, tựa đầu vào cửa sổ: "Đến nơi là vừa lúc mặt trời mọc."

Nơi y đến ngắm mặt trời mọc chính là bãi biển kia.

Dù đang là mùa hè, nhưng bờ biển vẫn rất vắng, chỉ có tiếng sóng biển rầm rì, chứ chẳng có ai hứng lên đến đây chơi trò lãng mạn như y cả. Tài xế taxi nhận tiền rồi phi đi ngay, để lại mình y ở đó. Y ngồi xuống một tảng đá, yên lặng nghe tiếng sóng vỗ bờ.

Lâm Gia Duệ canh giờ rất chuẩn. Chẳng mấy chốc, tầng mây nơi chân trời đã nứt ra một khe hở, lọt xuống vài tia sáng màu hoàng kim. Nơi đất trời tiếp giáp dần bừng sáng lên, tầng mây tím đen chuyển thành màu vàng đỏ; rồi càng lúc càng nhiều tia sáng xuất hiện. Mặt trời từ từ chiếu sáng lòng biển, rồi đột nhiên nhảy lên mặt nước, đi thẳng lên trời, chiếu ra ngàn vạn tia sáng rực rỡ.

Cảnh đẹp thiên nhiên ở nơi nào cũng có thể làm người ta rung động.

Dù đã ngắm bao nhiêu lần, y vẫn cảm thấy rung động như mới xem lần đầu tiên. Y nhớ đến ngày hôm đó, khi Lâm Dịch nhẹ nhàng cầm tay mình, vào thời khắc đẹp đẽ nhất này, thì thầm vào tai y câu nói kia.

Tôi yêu em.

Khi ba chữ này vang vọng bên tai, trái tim y chợt đau đớn đến không thở nổi. Nhưng lần này y không trốn tránh nữa, cố nén cơn đau nhìn ra xa xa, dường như đang nhìn vào Lâm Dịch của hôm ấy vậy. Y mỉm cười đáp: "Tôi cũng yêu anh."

"Nhưng mà." Trong tưởng tượng, y buông tay hắn ra, nói: "Chỉ đến giờ phút này thôi."

Mặt trời từ từ lên cao, ánh sáng vàng chiếu khắp mặt đất, làm người y cũng ấm áp hơn.

Lâm Gia Duệ không biết mình đã ngồi bao lâu, mãi đến khi hai chân đều tê dại, y mới đứng lên duỗi chân duỗi tay một chút. Rồi y cởi áo khoác ra, mặc mỗi áo phông quần dài đi về phía biển.

Vốn là y biết bơi, nhưng sau khi suýt chết đuối năm đó liền không dám đến gần nước nữa. Y thực sự rất sợ, sợ mình không chống lại được sức hấp dẫn từ cái chết... Trước giờ y luôn hành hạ bản thân mình vì một người không thương y; nay y lại cố đi vào biển, là để... vượt qua nỗi sợ hãi ấy.

Phải tự yêu lấy chính mình trước, rồi mới có thể yêu người khác được, phải không?

Nước biển lạnh như băng dần dần nhấn chìm y.

Đầu tiên là quá mắt chân, rồi hết đầu gối, rồi đến ngang ngực.

Toàn thân Lâm Gia Duệ run rẩy. Ký ức xông ra trước mắt y, chân tay y giật giật, tiếp tục đi về phía trước.

Lần đầu tiên Lâm Dịch dạy y hút thuốc, y đã sặc khói thuốc đến đỏ bừng cả mặt.

Lần đầu tiên y thừa dịp hắn ngủ say, trộm hôn lên đôi môi mềm mại ấy...

Lần đầu tiên y mượn hơi rượu để tỏ tình với hắn.

Lần đầu tiên, hắn rất dịu dàng... nói yêu y...

Nước biển mặn chát lại tràn vào miệng y, làm y ho sặc sụa.

Y vẫn nhớ, đây là mùi vị của nước mắt.

Trong khoảnh khắc, dường như y nghe tiếng hắn gọi mình từ xa xa. Lúc này y đã thấm mệt, tự biết mình nên bơi về - lần này y tới đây đâu phải để tự sát. Y phải thật tỉnh táo, dù Lâm Dịch có đang ở đáy nước thì y cũng quyết không sa vào lần nữa.

Lâm Gia Duệ hạ quyết tâm, rồi chân đạp một cái, từ từ bơi về bờ. Y biết mình đang làm gì, việc này vốn chẳng hề nguy hiểm; nhưng không hiểu sao, càng gần bờ thì tiếng Lâm Dịch lại càng rõ ràng. Thậm chí y còn thấy bóng người quen thuộc kia nhảy vào biển, liều mạng xông đến chỗ y, vỗ ra vô số bọt nước.

Y ngẩn ra.

Sờ lên tay phải mình, y không rõ mình đang mơ hay tỉnh nữa.

Mãi đến khi Lâm Dịch ôm chầm lấy y, tiếng tim đập thình thịnh của hắn vây lấy y, y mới chắc chắn - ồ, đây hẳn là thế giới thực rồi.

Hắn vừa gọi tên y, vừa nửa ôm nửa kéo y về bờ, không ngừng nói: "Tiểu Duệ, Tiểu Duệ, em không sao là tốt rồi..."

Quần áo hai người đều ướt đẫm, nước dính nhẹp vào người, nhưng hắn vẫn ôm y rất chặt, nhất định không chịu buông ra.

Lâm Gia Duệ quay lại, bình tĩnh nhìn biển, trong lòng hiểu rõ – y đã chôn hồi ức tươi đẹp nhất... ở đáy biển thật sâu rồi.

Nhưng Lâm Dịch lại hiểu nhầm ý y, cho là y muốn tự sát, liền vội vàng che mắt y lại, cao giọng hô: "Đừng có nhìn!"

"Tiểu Duệ, đừng nhìn nữa. Sau này em cách xa biển ra cho tôi, nhất định không được đến gần!" Trước mắt y tối sầm lại, chỉ nghe được tiếng hắn ngay bên tai: "Em muốn cái gì cũng được, dù là thanh toán xong ân oán hay không bao giờ gặp tôi nữa... Cái gì cũng được, tôi nghe lời em hết!"

Không biết có phải vì nước biển lạnh quá hay không, mà y cảm thấy bàn tay che mắt mình đang run rẩy. Y hơi ngẩng lên, nói ra một yêu cầu đơn giản: "Chú lại cõng tôi thêm một đoạn đi."

Hắn giật mình, từ từ bỏ tay ra, nhìn y một chốc, rồi quay lại ngồi xổm xuống.

Y nhắm mắt, nằm lên tấm lưng dày rộng vững chãi kia.

Hai tay hắn giữ chặt chân y, vững vàng đứng dậy, từ từ đi về bờ.

Hai người họ đã lỡ mất nhau rất nhiều lần, nhưng lần này lại đột nhiên hiểu ý nhau. Cả hai đều biết – đây là lần cuối cùng họ có thể gần nhau đến vậy.

Vì thế nên Lâm Dịch đi rất chậm, cực kỳ chậm. Lâm Gia Duệ nằm trên lưng hắn, nhấp nhô nhấp nhô, suýt nữa đã ngủ mất rồi, miệng lẩm bẩm: "Lần này đến lượt tôi kể chuyện nhé."

Hắn một tiếng, im lặng nghe y kể.

"Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé. Từ khi chưa biết thế nào là yêu, cậu đã đem lòng yêu thanh mai trúc mã của mình. Hai người họ chỉ cách nhau bốn tuổi, từ bé đã lớn lên bên nhau, hiểu toàn bộ sở thích sở ghét, khuyết điểm và thói quen của đối phương, gắn bó không chút khoảng cách. Cậu nghĩ cuộc đời sẽ kéo dài mãi như thế, đến khi cả hai răng long bạc đầu cũng sẽ không tách ra. Nhưng mà..."

"Nhưng cậu không ngờ được – người mà cậu yêu nhất kia, lại cất giấu trong lòng một mối thù sâu như biển."

"Mối thù đó quá lớn, đủ để người kia dám làm tất thảy mọi chuyện. Cậu bị phản bội theo cách thê thảm nhất, từ đó về sau không gượng dậy nổi, thậm chí còn muốn kết liễu chính mình."

"Tiểu Duệ!"

"Không biết là may mắn hay bất hạnh mà cuối cùng, cậu vẫn còn sống. Nhưng trọn mười năm sau đó, cậu vẫn sống trong giấc mơ về quá khứ. Cậu vừa thấy thẹn với người nhà, vừa không kiềm chế được mà yêu người kia. Mà con người đã biến mất suốt mười năm đó, cuối cùng cũng trở lại."

Nói đến đây, Lâm Gia Duệ cười nhạt: "Cậu rất sợ hãi, không biết người kia thật lòng yêu mình, hay vì vẫn còn oán hận nên mới về dằn vặt cậu tiếp?"

"Không phải, kẻ đó..."

"Chắc là thật lòng nhỉ? Nhưng một đời dài quá, có khi nào sẽ xảy ra biến cố đáng sợ thế nữa không? Cậu nghĩ ngợi không ngừng, rồi không thể thoát khỏi nỗi run sợ đó."

Cơ thể Lâm Dịch run rẩy liên tục, không thể thốt ra một lời nào.

Y thân mật ôm vai hắn, nhỏ giọng: "Một người không thể bỏ xuống mối hận thấu xương, một người không thể quên nỗi đau bị thương tổn; hai người này biết ở với nhau thế nào? Chú à, chú thử nói cho tôi xem, cuối cùng câu chuyện này sẽ đi đến đâu?"

Rồi y lại lầm bầm: "Một chuyện xưa tiêu chuẩn sao lại không có kết thúc được, nên tôi đã nghĩ mãi. Vừa nãy ở trong biển, nếm được vị mặn của nước, đột nhiên tôi nghĩ ra."

Lâm Dịch biết kết thúc này sẽ là gì, nhưng hắn không muốn nghe. Chân hắn run lên, suýt nữa đã ngã xuống, cố gắng lắm mới đứng vững được, thấp giọng: "Tiểu Duệ, đừng nói nữa."

Giọng hắn nghèn nghẹn đến độ suýt nữa y không nghe được.

Nhưng Lâm Gia Duệ lắc đầu, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa cố chấp, như lúc tỏ tình với hắn vậy: "Thực ra rất đơn giản, cậu chỉ cần...."

Tóc y ướt sũng, đuôi tóc còn nhỏ nước tong tỏng. Lâm Dịch cảm thấy từng giọt nước ấm áp đang rơi xuống cổ mình, xuống ngực, rồi chảy thẳng vào trái tim.

Dường như thời gian cũng trôi chậm lại, bốn bề yên tĩnh, chỉ có giọng nói y từ từ vang lên:

"Quên đối phương đi, đi yêu người khác là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net