2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.

Lâm Dịch đi rồi, Lâm Gia Duệ lại gục xuống giường, ngủ thêm một lúc. Mãi đến trưa y mới dậy, mặc lại áo phông giày thể thao rồi xuống nhà hàng tầng dưới ăn trưa. Khi y ra khỏi khách sạn, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen liền tiến tới, cung kính gọi y: "Cậu út!"

Nhìn gã ta rất bình thường, nhưng vết sẹo thật nổi bật trên mặt gã lại làm người ta khó mà quên được.

Lâm Gia Duệ giật mình – y nhớ gã là tay sai bên cạnh Lâm Dịch, đã theo hắn từ rất nhiều năm trước, có biệt danh là Mặt Sẹo. Y hỏi: "Có việc gì à?"

Mặt Sẹo xoa xoa tay, cười nói: "Đại ca nghe nói cậu út không có bằng lái, sợ cậu đi lại không tiện, nên phái tôi đến đây làm tài xế."

Tính tình cậu ấm của Lâm Gia Duệ là trời sinh rồi, nên nếu Lâm Dịch đã có lòng như thế, đương nhiên y sẽ không từ chối. Liền gật đầu bảo: "Vừa khéo hôm nay tôi có hẹn uống trà. Vậy phiền anh đưa tôi đi nhé."

Mặt Sẹo vội vàng đi lấy xe.

Thế mà Lâm Dịch lại hào phóng phết, còn đưa y cả xe của chính mình – chẳng biết sáng nay hắn đến công ty thế nào nữa. Ngồi vào xe rồi báo địa chỉ, chợt y mở miệng: "Mấy năm nay hắn sống thế nào?"

Dù y không nói rõ, nhưng cả hai người trong xe đều hiểu hắn ở đây là ai.

Mặt Sẹo vừa lái vừa đáp: "Còn thế nào được nữa? Lúc mới sang đó, hầu như ngày nào cũng chém chém giết giết, sống hôm nay không biết mai thế nào. Lúc nào đại ca cũng liều mạng xông lên trước, có lần trọng thương còn hôn mê hết ba ngày ba đêm, suýt nữa đã không tỉnh lại được."

"Không phải hắn cưới con gái trùm xã hội đen sao? Không có tác dụng à?"

"Haha, rơi vào đường cùng rồi, chém giết bằng súng đạn thật rồi, thì có cưới ai cũng vô dụng! May là giờ đại ca đã rửa tay gác kiếm, rút khỏi giới rồi, nên đám đàn em như chúng tôi cũng được theo anh ấy, sống nốt mấy ngày bình yên. Vợ tôi mới sinh con gái cho tôi đấy, nếu tôi còn đánh giết như trước nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao..."

Mặt Sẹo mở radio, nói thao thao bất tuyệt.

Lâm Gia Duệ không nói gì nữa, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẽ ra kết cấu cho bộ phim mới.

Từ nhỏ, y đã muốn làm bác sĩ, sau này vì một số lý do nên mới nghỉ học, chuyển sang ngành điện ảnh. Chẳng hiểu sao mà cuối cùng lại làm đạo diễn nữa.

Y có tài thật hay không thì khó nói, nhưng không ai có thể phủ nhận được thế lực và độ lắm tiền của Lâm gia. Tiền đầu tư cứ rót xuống liên tục, quả nhiên cũng làm ra được mấy phim điện ảnh có "phong cách đặc biệt". Lại thêm dàn phê bình phim tâng bốc nữa, nên dần dần y cũng có tiếng trong giới showbiz này. Phải nói là, rất nhiều người trong vòng hỗn loạn này biết danh tiếng của cậu Lâm đấy.

Đối tượng Lâm Gia Duệ hẹn uống trà lần này, chính là người được chọn làm nam chính cho phim mới của y. Anh ta tên là Cố Ngôn, có tiếng là một bình hoa di động – dù khuôn mặt rất đẹp đẽ, nhưng diễn xuất thì chẳng ra sao cả.

Nhưng y không ngại mấy thứ đó. Chỉ cần phù hợp với hình tượng trong kịch bản, có thể diễn ra được chuyện xưa trong lòng y, thì anh ta có là bình hoa thật cũng không sao hết.

---

Mặt Sẹo lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Lâm Gia Duệ hẹn Cố Ngôn ở một phòng trà trên phố giả cổ*. Phòng trà được xây ven sông, thiết bị lắp đặt đều là đồ cổ, khi bước trên cầu thang gỗ hẹp, còn nghe được âm thanh ken két. Mở cửa sổ ra là thấy ngay hai hàng liễu dập dờn ven sông. Đến ba bốn giờ chiều, ánh nắng phủ xuống sẽ kéo bóng thật dài cho chúng, dường như thời gian cũng bị kéo dài ra... Vừa nhàn nhã, lại vừa như đằng đẵng một đời.

*phố giả cổ: phố xây theo phong cách cổ xưa.

Lần uống trà này khá là vui vẻ.

Vẻ ngoài của Cố Ngôn đúng là không chê vào đâu được, cũng không kiêu căng như một ngôi sao lớn – rất hợp khẩu vị của y. Nghe y miêu tả kịch bản xong, anh thẳng thắn nói mình không có kỹ xảo diễn gì cả, chỉ phù hợp với nhân vật bình hoa thôi.

Vừa biết tiến biết lùi, lại hiểu rõ giới hạn của mình – y thích nhất là tính cách này của anh.

Tay y gõ nhịp lên bàn, nói: "Tôi không quan tâm hình tượng hay kỹ xảo của anh, thậm chí, anh không biết đóng phim cũng ok. Chỉ cần anh diễn tốt kịch bản của tôi là được."

"Đạo diễn Lâm tin tôi thế ư?"

"Không, là tôi tin vào mắt nhìn của mình."

Lâm Gia Duệ dứt khoát kết thúc việc chính ở đây, cũng không để Cố Ngôn nói thêm gì, mặc định luôn là anh đã đồng ý. Y để lại số điện thoại rồi ra về.

Chọn được nam chính cho phim mới nhanh như vậy làm y rất hào hứng. Vừa ra khỏi phòng trà, y thấy Mặt Sẹo vẫn chờ ngoài cửa – hẳn là kiên quyết làm tài xế cho y rồi.

Lâm Gia Duệ chẳng có phản ứng gì, trực tiếp mở cửa xe rồi ngồi vào trong: "Về khách sạn."

Vừa nãy khi y đang bàn chuyện, Lâm Dịch đã nhắn tin đến, bảo là muốn y về ăn cùng hắn. Y không nhắn lại, nhưng cũng không định đi chỗ khác.

---

Về đến khách sạn, Lâm Gia Duệ tắm rửa thay quần áo, xong hết rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Lâm Dịch đâu. Đúng là y hơi đói, liền tìm một vòng xung quanh, cuối cùng là thấy hắn trong bể bơi của khách sạn.

Lúc này chẳng có ai bơi, làn nước trong veo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Tư thế trong nước của Lâm Dịch rất đẹp.

Màu da hắn đậm hơn của y một chút, hình thể không phải kiểu cơ bắp quá đà, nhưng rõ ràng là đã rèn luyện nhiều năm. Đường cong nơi thắt lưng là xuất sắc nhất, trên lưng có vài vết thương cũ. Nước làm ướt mái tóc đen ngắn của hắn, bọt nước chảy theo tóc, từng giọt từng giọt rơi trên lồng ngực. Ánh đèn từ nóc nhà phủ xuống, làm da thịt hắn như được phủ lên một tầng hào quang mờ mờ.

Vừa nhìn thoáng qua từ xa, Lâm Gia Duệ đã không rời mắt đi được. Y từ từ đi đến gần bể, khoanh tay nhìn hắn bơi.

Lâm Dịch bơi thêm hai vòng, rồi rào một tiếng đứng lên khỏi mặt nước. Hắn lười biếng tựa vào thành bể, nói với y: "Về rồi à? Ăn gì chưa?"

Y lắc đầu.

Hắn hài lòng mỉm cười, nói: "Đợi tôi bơi thêm vòng nữa, rồi đi ăn với tôi nhé." Đoạn nhìn y từ trên xuống dưới một chốc: "Muốn xuống nước chơi chút không?"

"Không. Tôi không biết bơi."

"Tôi có thể dạy em." Lâm Dịch liếm môi một cái, thấp giọng bảo: "Nếu làm trong nước... tôi cam đoan là, sẽ thú vị lắm đấy."

Khóe mắt đuôi mày hắn vẫn còn vương bọt nước, tôn lên đôi mắt đen sẫm hẹp dài, trông đáng sợ hơn là quyến rũ; lại có vẻ như... nhiều hơn một chút tình cảm.

Nhưng Lâm Gia Duệ vẫn đứng im chỗ cũ, còn chẳng ừ hữ tiếng nào, quay đầu bỏ đi luôn.

Chân phải y vừa mới bước, thì chân trái chợt nhói lên – một bàn tay ướt nhẹp đã tóm lấy nó. Mặt y thoắt cái tái nhợt, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lâm Dịch, rồi bị hắn kéo thẳng xuống nước.

Rào!

Bọt nước văng lên khắp nơi.

Trên trần nhà có khảm kính màu, bị ánh đèn chiếu vào nom lại càng chói mắt. Gần như y nhắm mắt lại ngay, cố gắng đạp đạp hai cái, phản ứng hệt như một người không biết bơi. Nước bể đẫm mùi thuốc khử trùng lập tức xộc vào miệng mũi y. Y hít phải hai ngụm nước, tay chân thốt nhiên cứng đờ, chìm thẳng xuống đáy như chân bị đeo chì vậy.

"Tiểu Duệ?" Thấy không ổn, Lâm Dịch vội vàng ôm lấy hông y.

Tai Lâm Gia Duệ như bị điếc rồi, hai mắt vẫn nhắm chặt, cuối cùng cũng nhận ra – y thực sự đang ở trong nước. Không phải biển lớn sóng êm gió lặng trong mơ, mà là nước thật ùn ùn kéo tới!

Hai tay y nặng trịch, không thể giơ lên nổi, cảm tưởng như cả thân thể trong nước cứ chìm chìm nổi nổi. Trong một giây, dường như y đã trở về một buổi chiều rất nhiều năm về trước---

Trời xanh mây trắng, chim hót hoa nở, tiếng chuông leng keng truyền tới từ giáo đường xa xa... Cả người y ngâm trong nước, không giãy dụa không kêu cứu, chỉ mặc cho làn nước lạnh như băng ngập quá đầu mình, từng chút từng chút một, cắn nuốt bản thân y.

"Lâm Gia Duệ!"

Một tiếng hô to bất chợt lôi y khỏi ký ức. Y dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra – Lâm Dịch đã kéo hông y lên khỏi mặt nước rồi. Nhưng tay chân y vẫn cứng ngắc như thế, chỉ cần há miệng ra, là có thể hít vào luồng không khí trong lành.

Lâm Gia Duệ thử hít vào một hơi, nhưng vì vừa bị sặc nước, nên y gập người ho khan mấy tiếng.

Hắn vỗ vỗ lưng y, hỏi: "Sao thế? Tôi chỉ đùa chút thôi mà, dọa em rồi hả?"

"Ừ." Lúc lâu sau y mới nói được: "... Tôi chỉ bị hoảng thôi."

Lâm Dịch ghé vào vầng trán ươn ướt của Lâm Gia Duệ, dường như đôi môi mỏng cũng xẹt qua tai y: "Không sao là tốt rồi. Vừa nãy trông em như sắp chết đuối ấy, suýt nữa tôi đã làm hô hấp nhân tạo!"

Ánh nước và ánh đèn hòa lẫn vào nhau, làm y ngẩn ngơ trong phút chốc, cũng không phản ứng gì với lời hắn nói.

Vẻ mê mang này của y... rõ ràng là bất thường.

Lâm Dịch cau mày lại, một tay chống lên thành bể, tay còn lại nhấc y lên, kéo hẳn y khỏi nước.

Áo sơ mi trắng y mới thay đã ướt sạch, gió đêm thổi qua làm y vô thức run lên. Hắn lấy khăn tắm mang theo vẫn để trên ghế nằm đến, khóa y vào lòng mình, rồi lau mái tóc ướt sũng cho y.

Sắc mặt Lâm Gia Duệ tái nhợt, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc. Nhưng y khống chế được biểu cảm rất nhanh, đoạt lấy khăn tắm trong tay hắn, bảo: "Tôi về phòng thay đồ đã, rồi đi ăn với anh sau."

Giọng nói bình tĩnh không chê vào đâu được, thậm chí còn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.

...Phải rồi. Từ ngày nọ mười năm trước, đến cả thứ đáng sợ nhất y cũng đã trải qua... thì không có gì có thể làm y hoảng sợ nữa.

Lâm Dịch nhìn Lâm Gia Duệ thật chăm chú, rồi đột nhiên nắm chặt lấy tay y: "Em đang run."

"Vừa từ nước lên đương nhiên là sẽ lạnh. Nếu anh không cho tôi về nữa, thì tôi sẽ cảm thật đấy."

Hắn lờ đi lời giải thích của y, chỉ nhìn y từ trên xuống dưới, gằn giọng hỏi: "Tiểu Duệ, em từng suýt chết đuối đúng không?"

"...Hả?"

"Phản ứng của em vừa rồi ở trong nước rất bất thường. Như kiểu đã suýt chết chìm vậy, nên mới sợ đến nỗi tay chân cứng ngắc, không dám động đậy!"

Y nheo nheo mắt, mặt không biểu cảm nói: "Trí tưởng tượng của anh quá phong phú rồi, tôi chỉ không biết bơi thôi. Lần sau có muốn đùa, thì nhớ báo trước cho tôi một tiếng."

Rồi y rũ rũ nước trên người đi, khoác khăn tắm lớn đi ra ngoài.

Đợi Lâm Gia Duệ thay đồ xong, cuối cùng hai người cũng cùng ăn cơm tối. Hiển nhiên là Lâm Dịch không tin lời y nói, nhưng cũng không gặng hỏi thêm.

Họ từng cùng nhau lớn lên, từng là thanh mai trúc mã, thân mật không chút khoảng cách. Nhưng sau đó đã có mười năm trống rỗng, mà trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, thì không cần phải nói thêm nữa.

Đêm đó, Lâm Gia Duệ nằm ngủ cạnh Lâm Dịch, mơ một giấc mơ hơi khác thường ngày.

Y không lên trời xuống bể tìm chìa khóa hòm bảo vật nữa, cũng không vật lộn sống mái với quái vật. Y chỉ mơ thấy... một biển nước mênh mang.

Mênh mang đến độ có thể cắn nuốt tất thảy.

Còn Lâm Dịch, thì đang ở dưới đáy nước.

Đúng lúc này, y tỉnh dậy. Lúc đó đã là nửa đêm, bên cạnh y là tiếng hít thở quen thuộc của người đó. Y lẳng lặng nghe trong chốc lát, tay che đi mắt mình, nở nụ cười trong bóng đêm.

Y biết chứ.

Dù có lặp lại bao nhiêu lần chăng nữa, y cũng sẽ nhảy xuống biển nước nọ.

---

Sau đó, Lâm Gia Duệ ở lại khách sạn luôn.

Ngày nào Lâm Dịch cũng mặc vest đeo cà vạt, nghiêm túc đến công ty làm; còn y thì tiếp tục bận rộn với phim ảnh. Tuy đã xác định được vai nam chính rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.

Tính tình y vốn lạnh nhạt, chút nhiệt tình ít ỏi sót lại đều dồn hết vào việc làm phim. Dù là sửa kịch bản hay chọn đạo cụ, việc nào y cũng đích thân đi làm. Đằng nào thì y cũng chẳng thiếu tiền hay thời gian, chỉ sợ không quay được một bộ phim tốt nhất.

Hôm nay, Lâm Gia Duệ có hẹn với Cố Ngôn để bàn chuyện kịch bản. Lúc bước ra từ quán café, y mới nhận ra là đã đổi tài xế rồi.

Lâm Dịch đứng tựa vào xe, tay kẹp điếu thuốc, mặc áo sơ mi đen sẫm bằng tơ tằm. Cái cà vạt sáng nay không biết đi đâu rồi, cổ áo phanh hai ba nút, lộ ra cần cổ thon dài và lồng ngực rám nắng. Động tác của hắn rất thành thạo, rít một hơi thuốc, rồi chậm rãi nhả khói ra thành vòng xung quanh.... Biểu cảm vừa tự nhiên phóng khoáng vừa cô đơn đến tiêu điều, như thể đang diễn trong câm lặng vậy.

Giờ phút này, cả cơn gió nhẹ ngày hè và lá rơi xào xạc xung quanh, đều trở thành phông nền cho hắn.

Lâm Gia Duệ thấy mà giật mình, không biết nên tỏ vẻ gì nữa, liền dứt khoát đi thẳng đến: "Hôm nay anh tan tầm sớm thế?"

"Ở công ty chán muốn chết, tôi ra ngoài hít thở không khí thôi." Lâm Dịch mở cửa xe cho y, rồi vòng lại ngồi vào ghế lái: "Cả ngày hết họp rồi đọc báo cáo, đau hết cả đầu."

Y nhẹ giọng đáp: "Tự làm tự chịu."

Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười liếc sang y, tiện tay ném cho y một vật.

Y cứ nghĩ đó lại là bật lửa thôi, cúi xuống nhìn thì thấy --- hóa ra là một cái chìa khóa. Phòng khách sạn họ ở mấy hôm nay đều mở bằng thẻ từ, không cần chìa, cho nên...

Y rất hiểu Lâm Dịch, nên đoán ra được ngay: "Anh mua nhà rồi?"

Hắn gật đầu, đoạn nói ra một địa chỉ.

Y đã nghe nói đến khu dân cư đó – đó là khoảng đất hoàng kim ở trung tâm thành phố, chắc chắn là tấc đất tấc vàng. Nhưng trước giờ y vẫn không có khái niệm về tiền bạc, nên cũng chẳng để tâm: "Tôi cứ nghĩ anh ở khách sạn đấy."

"Ở khách sạn mãi cũng bất tiện. Giờ đổi thành một cái nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, tuy hơi nhỏ một chút, nhưng hai người ở là vừa rồi."

"Anh đang mời tôi ở cùng anh sao?"

Lâm Dịch bật cười một cái, không hỏi ý kiến của y mà nói thẳng: "Căn nhà đó đã sửa sang xong rồi, có thể đến ở ngay hôm nay. Em có muốn về Lâm gia thu dọn đồ đạc không?"

Lâm Gia Duệ suy nghĩ một chút, bảo: "Cũng được. Vừa khéo tôi muốn lấy vài quyển sách."

Ngày đó đi theo Lâm Dịch, y chẳng mang theo gì, đến quần áo đang mặc trên người cũng là của hắn, nên cũng muốn về dọn một chút. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, hắn liền quay ngược xe, đi đến Lâm gia.

---

Lâm trạch là một biệt thự kiểu cổ, bao quanh là một vườn hoa. Trong vườn trồng rất nhiều loại hoa cỏ, giàn nho phía đông quấn quít đầy dây, nên đến hè rất là râm mát. Sau cửa lớn là một con đường rợp bóng cây nữa, nên dù Lâm trạch không thuộc khu vực thành thị, nhưng vẫn làm người ấn tượng ở vẻ thanh tịnh trong lành, nhìn vào rất thoải mái.

Hai chú cháu Lâm gia đã lớn lên ở căn nhà này, suốt từ thời ấu thơ đến khi niên thiếu. Mọi ký ức ngọt ngào và khổ sở... cũng lưu hết ở đây.

Nhưng rõ ràng là Lâm Dịch không định thăm lại chốn cũ. Dừng xe ở cửa sau rồi, hắn hất cằm với Lâm Gia Duệ, nói: "Đi lấy đồ đi, tôi chờ em ở đây."

Y đang mở cửa ra, nghe vậy thì quay lại hỏi: "Anh không vào chào hỏi một tiếng à?"

"Không cần. Lần trước đến cũng chẳng được hoan nghênh gì, sao tôi dám mặt dày chứ." Hắn đốt một điếu thuốc nữa, nhìn lên nóc của tòa biệt thự ba tầng này, chợt nở nụ cười lạnh như băng: "Nếu có ngày tự tay tôi cầm đuốc thiêu hết cái nhà này, thì chắc tôi sẽ vào đấy."

Đây là lần đầu y nhận ra – thì ra gió mùa hè có thể lạnh thấu xương như vậy. Nhưng y vẫn không tỏ vẻ gì, hờ hững đáp: "Anh thấy vui là được."

Rồi nhấc chân xuống xe.

Nếu Lâm Dịch đã không muốn vào nhà, thì Lâm Gia Duệ cũng không muốn quá nhiều người biết. Y im lặng đi qua sân sau, rồi lên cầu thang nhỏ đến tầng hai. Phòng y ở cuối hành lang tầng hai, thường ngày rất ít ai đến đó – trừ người giúp việc đến quét dọn.

Ngày nào y cũng đi sớm về trễ, cố hết sức để không chạm mặt người nhà. Mà những người đó cũng rất biết phối hợp, coi như y không hề tồn tại. Một đường đi tới đây, quả thật y không thấy ai cả.

Đồ đạc trong phòng y khá là đơn giản. Trừ nửa tủ sách ra, còn đâu không hề có đồ thừa. Vậy nên y cũng chẳng tốn công thu dọn, chỉ nhặt nhạnh mấy cái áo phông hay mặc, lấy mấy quyển sách chuyên môn về điện ảnh. Tất cả chỗ đó còn không đủ nhét đầy một vali nhỏ, một tay kéo là xong.

Lúc này, trời đã về chiều; ánh hoàng hôn kéo bóng y ra dài thật dài. Khi kéo vali xuống tầng, trong đầu y vô thức nghĩ ra một chuyện xưa của kẻ lưu lạc tha hương. Đang nghĩ cách cho kẻ lữ hành đó dừng lại, thì một bóng người chợt lóe lên – có người đi ra từ phòng bếp cạnh cầu thang, đoạn đâm sầm vào y.

"A? Tiểu Duệ đấy à?"

Người nọ lớn hơn Lâm Gia Duệ vài tuổi, đang cắn một miếng bánh ga tô. Anh vừa ăn vừa tỏ ra kinh ngạc, nên giọng nói thành ra rất buồn cười.

"Anh ba, đã lâu không gặp." Y thản nhiên gọi: "Anh vừa từ nước ngoài về hả?"

"Ừ. Mới đây anh vừa đi Nepal với bạn, em không biết đâu, tên đó..." Lâm Gia Văn nhoằng cái ăn xong miếng bánh, lúc này mới nhận ra vali cạnh chân y, ngạc nhiên hỏi: "Sao thế? Em định ra ngoài ở à?"

"Vừa quyết định xong."

"Vì sao? Anh cả lại bắt nạt em hả? Hay chị hai lại nói khó nghe? Haizz, thực ra họ chỉ cứng miệng thôi, chứ thật tâm vẫn coi em là em trai đấy. Nếu em không thích nghe thì cứ kệ họ là được. Hay em ra ngoài với anh đi? Dạo này anh đang học nhảy dù, kích thích cực luôn, chắc chắn em sẽ thích!"

Nghe vậy, Lâm Gia Duệ chỉ mỉm cười.

Anh ba của y là cậu ấm nhà giàu điển hình, cuộc sống phóng túng, cái gì cũng biết, chỉ không chịu nghiêm túc làm việc. Trời sinh Lâm Gia Văn đã thích nhất là mạo hiểm - hôm nay chạy đi thám hiểm rừng sâu, mấy hôm nữa lại chơi thể thao hạng nặng, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy ngày ngừng.

Tuy chẳng mấy khi thấy bóng anh ở nhà, nhưng quan hệ anh em giữa anh và y khá tốt. Nghe anh lải nhải một hồi xong, y mới mở miệng: "Anh ba không phải lo đâu. Chỉ là em ở nhà đến ngốc rồi, nên mới muốn ra ngoài ở vài ngày thôi."

"Ở mình em?"

"Ở hai người."

"Với bạn gái?" Phản ứng đầu tiên của Lâm Gia Văn là vui vẻ, sau đó mới biến sắc: "Anh nghe nói tên khốn Lâm Dịch kia mới về, Tiểu Duệ, đừng nói là em..."

Lâm Gia Duệ không có ý giấu, thản nhiên đáp: "Như anh nghĩ."

"Lâm Gia Duệ! Em điên rồi à!"

"Em tự thấy mình vẫn tỉnh táo."

"Chẳng lẽ em quên hắn ta từng lừa em thế nào à! Giờ hắn mới ngon ngọt vài câu, mà em lại rơi vào bẫy của hắn? Em nghĩ tí đi, thân phận hắn là thế nào! Chỉ cần hắn còn mang họ Lâm, chỉ cần trong người em còn chảy dòng máu của Lâm gia, thì hắn mãi mãi sẽ không thật lòng với em!"

Lâm Gia Văn rất kích động, nhưng Lâm Gia Duệ thì ngược lại – y hờ hững một tiếng, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: "Em biết chứ."

"Rồi em vẫn muốn đi với hắn?"

"Phải."

"Được, được!" Anh tức đến bật cười: "Tình nguyện muốn bị lừa là chuyện của em, người khác không quản được. Nhưng em đừng có quên, ông nội đã bị kẻ nào chọc tức đến chết!"

Dứt lời, không gian thoáng chốc yên tĩnh lại.

Sắc trời đã hoàn toàn trở tối, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt rọi vào phòng. Giữa ánh sáng nửa sáng nửa tối, gò má trắng nõn của Lâm Gia Duệ như nổi bật lên hẳn, thờ ơ đến lạ thường. Khóe miệng y dần dần cong lên: "Cảm ơn anh ba đã nhắc nhở. Ông nội đã ra đi như thế nào, em vẫn nhớ rất rõ."

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Gia Văn đã hối hận rồi. Giờ anh chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, vội vàng nói: "Tiểu Duệ! Anh giận quá nên mới nói thế, chứ không cố ý đâu! Em tuyệt đối đừng để bụng!"

"Em hiểu." Vẻ mặt y vẫn bình thường, liếc nhìn anh rồi nói: "Lời buột miệng thốt ra, thường là lời thật lòng nhất."

Anh nghẹn họng, đứng đờ ra đó.

Thực ra y rất thản nhiên, như thể chưa nghe thấy gì vậy. Y vỗ vai anh mình một cái: "Em đi trước đây, anh ba nghỉ sớm nhé. Rảnh thì liên lạc với em."

Đoạn phất phất tay, xách vali ra cửa.

---

Lâm Dịch vẫn chờ ngoài đó. Hắn không phải người quá kiên trì, chỉ ở trong vài trường hợp đặc biệt, hắn mới có thể kiên nhẫn như thế.

Ví dụ như, chờ con mồi sa lưới chẳng hạn.

Lâm Gia Duệ hiểu rõ hắn, như là tay trái tay phải với nhau vậy. Y biết, ở chung chỉ là hình thức ngụy trang thôi – mục đích chính của hắn là lôi y khỏi Lâm trạch, từ nay về sau hoàn toàn trở mặt với người nhà. Thậm chí y có thể dễ dàng tưởng tượng ra – Lâm Dịch sẽ ngồi trong xe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net