Chương 1: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúi xuống nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo trên ngực mình, máu đã bắt đầu thấm đẫm một mảng lớn trên chiếc áo trắng tinh. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, khuôn mặt tinh tế của anh ta không có một tia cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô không chớp. Đột nhiên cô mỉm cười, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng nụ cười đó lại hết sức kiều diễm, đôi môi mỏng xinh đẹp của cô khẽ mấp máy, sau đó thân ảnh nhỏ nhắn lảo đảo ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Khi đó, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi nhưng đôi mắt kia của hắn xuất hiện một tia cảm xúc khác lạ. Hắn đi đến ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô, khẽ nói:

-Aurora...Ta xin lỗi

Một dòng nước ấm nóng chảy dọc theo khuôn mặt tinh tế của hắn.

Vậy khi đó cô đã nói gì?

————————————————————————

-Dậy! Dậy ngay!

Giọng gì Petunia rít lên, sau đó phía nhà bếp vang lên tiếng các dụng cụ va vào nhau. Nghe thấy thế, Ciara vội mở mắt, bật dậy:

-Em bị giật mình sao Ciara?

Cô đưa đôi mắt màu xanh xinh đẹp của mình sang bên cạnh, hướng phát ra giọng nói ấy. Bên cạnh cô là một cậu bé với mái tóc đen rối bù xù, cặp kính của cậu đã cũ, đầy băng dán vì bị gãy gọng. Cậu gầy gò, nhỏ con và khoác trên mình bộ quần áo rộng thùng thình quá cỡ. Nổi bật trên gương mặt cậu là vết sẹo hình tia chớp ở trán.

Mặc dù là sinh đôi nhưng Ciara và Harry có ngoại hình không giống nhau. Ciara sở hữu một mái tóc đen nhánh, thẳng và suôn mượt, dài ngang lưng. Làn da trắng nhợt nhạt, cơ thể gầy gò chẳng thua kém gì anh trai mình. Đặc biệt, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Ciara có gương mặt tinh xảo như một tác phẩm được nghệ nhân điêu khắc ra. Có lẽ đặc điểm giống nhau duy nhất trên gương mặt của hai anh em là đôi mắt màu xanh xinh đẹp. Nhưng đôi mắt của cô không sáng và ấm áp như Harry mà lạnh lùng và trầm lặng hoàn toàn không hề tương xứng với tuổi của mình, giống như không gì có thể làm đôi mắt ấy nổi lên một gợn sóng.

Cũng đã gần 11 năm kể từ khi cô sống lại dưới thân phận là Ciara Potter. Ở kiếp này ngoại hình của cô không giống với kiếp trước và theo lời của dì Petunia thì trông cô giống với mẹ mình tới bảy phần. Có lẽ do nhìn thấy hình bóng em gái mình trên người cô nên dì đối với cô cũng không cay nghiệt như đối với Harry.

-Em ổn chứ, Ciara?

Thấy em gái mình ngồi trầm mặc suy nghĩ, cậu bắt đàu cảm thấy lo lắng. Cô mỉm cười, giơ hai tay lên trước mặt, làm một loạt các động tác khó hiểu:

-< Em không sao >

Harry nhìn hành động của của em gái mình, trong mắt ánh lên nét u buồn. Phải, Ciara không thể nói được, em thường là mục tiêu để trêu trọc của bọn trẻ ở quanh đây. Cậu rất thương em gái mình, bọn họ đâu biết rằng trước đây em cũng có thể nói chuyện như bao người khác. Khi đó Ciara là một cô bé hay cười dù rằng mới bị dượng Vernon nạt, đôi mắt em vẫn trông thật trong trẻo, không giống như bây giờ.

Harry vẫn còn nhớ cái năm em 7 tuổi, vào một đêm trời mưa lớn không dứt, trong khi cậu lơ là, có lẽ Ciara đã có tranh chấp với thằng Dudley. Trong lúc tức giận, nó đã vơ ngay lấy chiếc ly nằm trên bàn ném vào em. Nghe thấy tiếng hét của em, cậu vội chạy đến thì đã thấy Ciara nằm trên sàn nhà, xung quanh em toàn là mảnh vỡ thủy tinh, trên trán có một vết thương lớn đang rỉ máu, máu chảy nhiều đến nỗi thấm đẫm trên chiếc áo của em. Phải biết ràng lúc đó cậu đã sợ hãi tới mức nào, trong đêm mưa lớn câu vội vàng ôm Ciara đến bệnh viện. Nhưng sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, em hoàn toàn không hề giống như trước đây nữa, cho dù cậu hỏi gì em cũng chỉ trầm mặc nhìn cậu, không trả lời, đôi mắt em vô hồn và sâu như không thể nhìn thấy đáy. Cậu vội vã chạy đi tìm người đến, bác sĩ nói em không có gì bất thường, có thể do phải chịu khủng hoảng lớn về tâm lí nên mới trở nên như thế này, cũng đã có một số trường hợp tương tự, em có thể sẽ nói trở lại được hoặc không thể nói chuyện nữa. Khi nghe thấy điều này cậu đã sốc như thế nào, em chỉ mới 7 tuổi mà thôi nhưng lại không thể giống như người bình thường được.

Đó đến giờ đã được 3 năm rồi, từ sau lần đấy thằng Dudley không bao giờ dám trêu trọc em nữa, và cho dù Harry tra hỏi như thế nào thì nó cũng không chịu nói về sự việc xảy ra lúc đó, rốt cuộc khi đó em đã gặp phải chuyện gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net