Chương 10: Bậc thầy độc dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

-Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

-Vì trong lĩnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry va Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape nạt:

-Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?

Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì? Harry đưa mắt hỏi Ron, nhưng Ron cũng thộn ra y như nó. Hermione giơ cao tay lên. Harry đành đáp:

-Thưa thầy con không biết.

Môi của thầy Snape cong lên khinh bỉ:

-Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!

Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione.

-Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?

Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu đều nhổm dậy đễ giơ cao hơn. Thế mà Harry không có một chút xúi khái niệm nào về cái gọi là be – zoar. Nó thử nhìn sang bọn Malfoy, Crabbe và Goyle. Chúng nín cười đến run cả người.

-Thưa thầy con không biết.

-Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?

Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Nó đã đọc tất cả các sách giáo khoa hồi còn ở nhà Dudley, nhưng chẳng lẽ thầy Snape đòi hỏi nó phải nhớ tất cả chi tiết trong cuốn một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật?

Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.

-Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?

Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của nó xém đụng trần hầm. Harry lặng lẽ nói:

-Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?

Vài tiếng cười nổi lên. Harry bắt gặp ánh mắt của Seamus. Thằng bé nháy mắt. Thầy Snape có vẻ bực mình. Thầy nạt Hermione:

-Ngồi xuống!

Quay sang Harry, thầy nói tiếp:

-Potter, đây là chút kiến thức dành cho ngươi: lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trổi lên. Giọng thầy Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:

-Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter.

Từ đầu đến giờ cô luôn lặng lẽ quan sát vị giáo sư này. Đôi mắt màu xanh xinh đẹp sâu không thấy đáy, liệu đó có phải là một câu hỏi bình thường mà ông ấy cố tình hỏi Harry để trừ điểm nhà Gryffindor hay... đây chính là lý do mà ông dùng đôi mắt đó để nhìn bọn họ. Có lẽ, bây giờ cô đã có được đáp án, biết được thứ cảm xúc không thể hình dung được trong đôi mắt đen đó là gì.

Đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân.

Ciara không để thèm để ý, vẫn tiếp tục với vạc độc dược sắp hoàn thành của mình. Bỗng cô nghe thấy tiếng hét của Hermonie:

-Á, Ciara tay cậu...

Lúc này Ciara mới nhìn xuống tay mình, cánh tay trái của cô bị chất độc văng trúng và đang bắt đầu nổi lên những mụn nhọt xấu xí. Nhưng Ciara vẫn cứ yên lặng nhìn tay mình, không hề có bất cứ hành động gì.

Thầy Snape quát:

-Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhấc vạc ra khỏi lửa chứ gì?

-Còn mi, không hề cảm thấy đau đớn sao. Một con nhóc ngu ngốc.

Ciara im lặng nhìn giáo sư Snape. Phải, không cảm thấy đau đớn. Nỗi đau đớn nhất mà cô phải chịu là khi lưỡi kiếm đó đâm vào ngực cô. Lúc đó, cô không chỉ cảm thấy cơn đau về thể xác mà trái tim cũng bắt đầu nguội lạnh đi. Thật sự rất đau. Chính vì vậy, một chút độc dược này, cô hoàn toàn không hề có cảm giác gì, thay vào đó biểu cảm của giáo sư Snape lại làm cô hứng thú hơn.

Harry chạy đến chỗ cô, vội vàng đem cô xuống bệnh xá. Chắc chắn sau đó vị giáo sư độc dược này sẽ lại trừ thêm điểm của nhà Gryffindor nhưng cô không quan tâm đến điều này. Cô lại làm Harry phải lo lắng rồi.

Ba giờ kém năm, cả ba ra khỏi lâu đài, băng qua sân. Lão Hagrid sống trong một căn nhà gỗ bé nhỏ bên kia khu rừng cấm. Trước nhà có một cái ná và một đôi giầy cao su.

Khi Harry gõ cửa, bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng lão Hagrid vang lên ồm ồm:

-Quay lại, Fang. Quay lại.

Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh.

-Chờ tý. Quay lại, Fang.

Lão nắm vòng đeo cổ của một con chó săn đen khổng lồ, cố gắng giữ yên nó cho hai đứa trẻ bước vào nhà.

Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá.

Lão Hagrid thả con Fang ra, bảo:

-Cứ tự nhiên như ở nhà các cháu.

Harry giới thiệu với lão Hagrid:

- Đây là bạn Ron.

Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc mấy nốt tàn nhang trên mặt Ron vừa bảo:

- Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nửa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm đấy.

Sau một hồi trò chuyện, bầu không khí trở nên rất vui vẻ. Harry than vãn về tiết độc dược hôm nay với lão Hagrid. Sau khi an ủi Harry, lão quay sang Ciara :

-Cháu thì sao Ciara. Đã có thêm nhiều bạn mới chưa?

Ciara cười trừ. Việc này xem ra hơi khó. Ngoại trừ Harry, Ron và Hermione, cô hầu như không tiếp xúc với ai. Cho dù có người muốn làm quen cùng cô, thì cô có thể nói gì với họ chứ:

-<Cháu sẽ cố gắng>

-Em nên thử tiếp xúc với nhiều người hơn, Ciara.

Hagrid mỉm cười:

-Có vẻ Ciara hơi khó khăn trong việc giao tiếp với mọi người nhỉ? Cháu đã thử đến bệnh xá để hỏi một chút bệnh tình của mình chưa?

Có chứ! Ngay ngày thứ hai nhập học, Harry đã lôi cô lên bệnh xá, nhưng thứ cậu nhận về chỉ là sự thất vọng. Đây là bệnh về tâm lí nên bà Pomfrey cũng không có cách nào.

Trong khi Ron kể cho lão Hagrid nghe về Charlie và việc nghiên cứu rồng của anh ấy, Harry lượm một mẩu giấy báo lót dưới ấm trà trên bàn. Mẩu báo ấy được cắt ra từ tờ nhật báo tiên tri.

TIN MỚI NHẤT VỀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG GRINGOTTS

Ciara không có hứng thú cho lắm với nội dung của tờ báo cho lắm. Có vẻ như vị hiệu trưởng đáng kính đã lường trước được sự việc này. Và nếu cô không nhầm thì đó là lí do vì sao tầng ba bị cấm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net