Chương 13: Tấm gương ảo ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp đến lễ Giáng sinh. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, thấy khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được lão Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp.

Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghĩ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Gryffindor và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, nhưng các hành lang lại lạnh cóng, Những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm. Ở đó bọn trẻ thở ra khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạc nóng của mình càng tốt.

Tuần trước, giáo sư McGonagall đã thăm dò, rồi lập một danh sách những học sinh sẽ ở lại trường trong kỳ nghĩ. Harry đã ngay lập tức đăng kí cho cậu và Ciara mà không cần suy nghĩ nhiều. Không chỉ có bọn họ, Ron và mấy ông anh cũng ở lại trường, bởi vì năm nay ông bà Weasley đi thăm anh Charlie ở tận Rumani.

Vào những ngày trước giáng sinh, Ron và Harry đến thư viện chăm chỉ đến thư viện một cách bất thường. Đương nhiên không phải để học hành gì mà là tìm kiếm thêm tư liệu về Nicolas Flamel. Và sẽ bất thường hơn nếu họ không kéo cô đi cùng.

Từ trước đến nay, Ciara luôn không hứng thú với việc này. Nhưng thấy Harry có vẻ rất hào hứng nên cô cũng không thể từ chối được.

Ở tuổi này, người ta thường thích khám phá những thứ mới mẻ sao? Trước đây, bằng tuổi bọn họ cô đã làm gì? À... phải rồi, ở tuổi này, cô đã thường xuyên phải gặp gỡ, tiếp xúc với những quý tộc khác. Với xuất thân cao quý của mình, cô luôn phải đeo lên một khuôn mặt tươi cười, bởi lẽ những tên quý tộc đó chỉ trực chờ khi gia tộc cô lộ ra điểm yếu để kéo xuống. Có lẽ cô chỉ tháo chiếc mặt nạ này xuống khi đối mặt với người thân của mình và hắn ta.

Giáng sinh năm nay, cô và Harry nhận được rất nhiều quà, điều khó tin nhất là dì Petunia và dượng Vernon cũng gửi quà cho họ, đó là một lá thư và một đồng tiền cắc năm mươi xu. Mặc dù không nói gì nhưng Ciara và Harry biết như vậy đã là thân tình lắm rồi. Điều đáng chú ý là, giáng sinh năm nay hai đứa còn nhận được một chiếc áo choàng tàng hình. Đi kèm với chiếc áo là một lá thư, mở lá thư ra, bên trong xuất hiện một nét chữ viết tay nghiêng nghiêng, mảnh dẻ mà trước đây bọn nó từng nhìn thấy. Thư viết: "Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chúc con một Giáng sinh vui vẻ"

Chẳng có chữ ký nào cả. Món quà này đã làm Ciara suy nghĩ xuất nhiều ngày qua, rốt cuộc ai là người đã gửi thứ này, sau một hồi tìm hiểu cô có thể chắc chắn không phải giáo sư Snape- người nó nghĩ đến đầu tiên khi nhận được món quà.

Gạt hết lo âu ra sau đầu, Ciara không muốn tiếp tục suy nghĩ những vấn đề này nữa. Dạo gần đây, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng đã làm cô rất mệt mỏi. Vì vậy, vào đêm giáng sinh cô đã leo lên giường ngủ từ rất sớm. Bỗng cô nghe thấy tiếng gọi:

-Ciara! Ciara!

Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn người trước mặt, cô nhìn thấy Harry đang gọi mình:

-Anh có thứ này cho em xem này!

Nói rồi cậu kéo cô vào lớp áo choàng tàng hình, và đi ra khỏi tháp Gryffindor.

Cuối cùng họ đến một căn phòng giống như một lớp học bỏ hoang. Lờ mờ bóng bàn ghế dồn đống để sát tường, và có cả một cái thùng rác úp ngược xuống. Nhưng dựa vào bức tường đối diện cô là một vật trông không có vẻ gì là đồ đạc của căn phòng này. Trông nó như một đồ vật được người ta đẩy vô chỉ để trống đường đi.

Đó là một tấm gương khổng lồ, cao đụng trần nhà, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương: ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI.

"I show not your face but your heart's desire."- Ta không hiện gương mặt ngươi mà hiện ước muốn sâu thẳm trong tim ngươi . Hiểu được dòng chữ trên tấm gương, Ciara bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười. Trên đời này thật sự có một tấm gương như vậy sao, cô vừa nghĩ vừa từ từ đi đến trước tấm gương. Và điều cô nhìn thấy bên trong tấm gương đã làm khuôn mặt xinh đẹp vốn không có chút cảm xúc thường ngày của cô, hiện lên sự sửng sốt rõ rệt.

Thấy điều này, Harry dường như không cảm thấy ngạc nhiên. Cậu đến gần cô, vui vẻ nói:

-Em cũng nhìn thấy đúng không, Ciara? Em cũng nhìn thấy cha mẹ chúng ta phải không?

Không đợi Ciara trả lời, cậu nói tiếp:

-Anh nhìn thấy, nhìn thấy trong tấm gương là gia đình chúng ta, có anh, có em, có ba mẹ. Mẹ chúng ta quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp, bà ấy rất giống em, Ciara.

Cô quay sang nhìn Harry, cô biết đó là mong ước của anh, nhưng những thứ này đều không có thật, cô và anh không thể tiếp tục chìm đắm trong thứ ảo ảnh này.

Mặc dù tự nhủ trong lòng như vậy, nhưng khi quay mặt sang nhìn tấm gương, cô lại không kìm lòng được muốn nhìn thêm chút nữa. Giơ tay lên chạm vào mặt gương, trong ánh mắt cô lúc này bộn bề cảm xúc.

Cô đã nhìn thấy, hắn ta - Jethro. Bọn họ đứng cùng nhau trong tấm gương giống như một gia đình vậy, trong ánh mắt Jethro lúc này chứa đựng sự dịu dàng, cưng chiều giống như quay trở về trước kia, khi cô và hắn gặp nhau. Lúc đó, đặc điểm thu hút cô chính là ánh mắt đó của hắn, ngón tay cô nhẹ miết lên khuôn mặt đó, đôi mắt đó. Nhưng ngay lúc đó như ý thức được điều gì, cô nhanh chóng bỏ tay ra, vội quay mặt đi hướng khác.

"Dối trá, tất cả đều chỉ là dối trá"

Khi đó cô đã bị hắn ta dùng đôi mắt đầy chân thành đó lừa gạt. Nhưng... rõ ràng đã biết được khuôn mặt thật của hắn ta, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng ấy của hắn. Vậy... vì sao cô vẫn còn khao khát được nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó một lần nữa chứ.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, khéo miệng cô khẽ cong lên.

"Ha ha... Aurora ơi là Aurora, sao mày thật là ngu ngốc."

Trong lúc mỗi người chìm trong một suy nghĩ riêng thì cụ Albus Dumbledore đang ngồi ở một cái bàn kê sát tường từ lúc nào. Hẳn là Harry và Ciara đã đi ngang qua cụ mà không hay.

- Thưa... thưa thầy, con đã không nhìn thấy thầy.

Cụ Dumbledore bảo:

- Thiệt lạ là khi tàng hình rồi người ta đâm ra cận thị nặng.

Cụ Dumbledore mỉm cười và Harry thở phào ra.

Cụ rời chiếc bàn, đến gần Harry và Ciara

- Thế là các con... cũng như hàng trăm người khác trước các con, đã khám phá ra niềm vui của Chiếc Gương Ảo Ảnh.

- Thưa thầy, con không biết nó tên là vậy.

- Nhưng giờ đây ta mong con đã nhận ra nó có công dụng gì.

- Nó... Dạ, nó... Nó hiện ra gia đình của con...

-Ta nghĩ có lẽ Ciara đã nhận ra công dụng của chiếc gương này rồi.

-< Nó cho ta nhìn thấy điều mà ta luôn mong muốn trong tim>

Ciara nhẹ nhàng trả lời

-Em ấy nói rằng chiếc gương cho ta thấy được điều sâu thẳm trong trái tim mình luôn mong muốn. Vậy...

Harry suy nghĩ. Rồi nó chậm rãi nói:

- Tấm gương cho ta thấy cái mà ta muốn... Bất cứ điều gì ta muốn...

Cụ Dumbledore trầm giọng nói:

- Cũng đúng mà cũng sai. Nó cho ta nhìn thấy chính xác cái điều ước ao tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém. Như trường hợp của con chẳng hạn, con chưa từng biết gia đình mình, nên con nhìn thấy những người thân đứng quanh con trong gương. Tấm gương này, dù vậy, không hề mang lại cho ta kiến thức hay một sự thật nào cả. Có người từng lãng phí cả cuộc đời ngồi trước nó, bị những gì họ thấy trong gương làm ê muội, hoặc phát điên lên, chỉ tại không hiểu rằng ảo ảnh có nghĩa là không thực. Không thể nào thành hiện thực. Người hạnh phúc nhất thế gian này là người có thể sử dụng tấm gương ảo ảnh như một tấm gương bình thường, nghĩa là anh ta có thể nhìn vào gương và thấy mình đúng y như mình vậy. Tấm gương ảo ảnh không nhằm để cho người ta mê đắm trong nững giấc mơ và quên sống đi, Hãy nhớ điều đó.

Cụ nói tiếp:

-Ta thấy Ciara có vẻ thoát ra khỏi ảo ảnh bên trong tấm gương này rất nhanh.

Ciara mặt không đổi sắc, trả lời:

-<Ba mẹ con đã chết, đó là điều không thể thay đổi được, tấm gương này dù có cho con thấy được ước muốn của mình nhưng đó cũng chẳng phải là sự thật, tốt nhất là nên dứt khỏi thứ ảo ảnh đó càng sớm càng tốt.>

-Ciara nói rằng ba mẹ chúng con đã chết là điều không thể thay đổi, chính vì vậy em ấy không tin vào hình ảnh xuất hiện sau tấm gương.

Nghe vậy, cụ Dumbledore nhìn Ciara chăm chú:

-Con thật sự đã nhìn thấy cha mẹ mình sau tấm gương sao?

Thay vì trả lời, Ciara chỉ mỉm cười hỏi lại:

-< Con có thể hỏi thầy đã thấy gì khi nhìn vào gương được không?

-Ciara muốn biết khi nhìn vào tấm gương này thầy thấy điều gì.

- Ta ư? Ta thấy mình đang cầm một đôi vớ len dầy.

Harry tròn mắt nhìn thầy. Cụ Dumbledore nói tiếp:

- Ta là người không bao giờ có đủ vớ cả. Một mùa Giáng sinh nữa đã đến và đi mà ta vẫn chẳng có lấy một đôi vớ. Người ta cứ tống mãi cho ta toàn sách là sách.

Harry không nghĩ câu trả lời này là thật, nhưng dù sao nó cũng khá riêng tư nên cậu không hỏi gì thêm. Còn Ciara, đôi mắt cô nhìn vị hiệu trưởng này càng sâu hơn.

"Nói bọn cô không được mãi mê muội trong ảo ảnh của tấm gương, không phải chính mình cũng không thể thoát ra khỏi thứ ước muốn không có thực của bản thân sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net