Chương 14: Rừng cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua, bộ ba Harry, Ron và Hermione đang dần khám phá ra bí mật được cất giấu ở tầng ba. Trong lúc này, Ciara thường xuyên lui tới thư viện nhiều hơn, cô đang thử nghiệm điều chế một vài loại độc dược. Vì vậy cô quen biết với một vài học sinh nhà khác, mặc dù gặp một số khó khăn trong vấn đề giao tiếp. Và một trong những người đó là Cedric Diggory- năm ba nhà Hufflepuff. Anh ta là người đã chỉ dạy cho Ciara rất nhiều về các kiến thức độc dược khác. Do cả hai đều có niềm yêu thích đặc biệt với bộ môn này nên nói chuyện cũng có thể coi là khá ăn ý.

Những ngày ở Hogwarts của cô tưởng chừng sẽ trôi qua như vậy cho đến cuối năm, nhưng cô đã nhầm. Vào một ngày, cô mới phát hiện ra,  bác Hagrid đang nuôi một con rồng bất hợp pháp. Harry, Ron và Hermione đã thành công năn nỉ bác ấy gửi con rồng cho anh Charlie. Nhưng cánh tay Ron bị con rồng đó cắn, hiện đang phải nằm trong bệnh xá. Vì vậy mặc dù không muốn nhưng cô vẫn bị bọn họ kéo đi "vận chuyển" con rồng đến tháp thiên văn, cô đã có linh cảm không lành về việc này. Và đúng như vậy, mặc dù cả ba mang được con rồng lên đỉnh tháp, giúp "bé Norbert" khởi hành... Ra đi... đi mất, nhưng lúc trượt xuống cầu thang, cái đó đang đã đợi sẵn ngay dưới chân cầu thang. Ba đứa vừa thò đầu xuống thì chạm ngay cái mặt sắt đen sì của thầy giám thị Filch

- Thôi rồi. – Harry thì thầm, - tụi mình tiêu rồi.

Ba đứa đã bỏ quên chiếc áo tàng hình trên đỉnh tháp.

Không còn gì tồi tệ hơn được nữa, thầy Filch giải ba đứa nhỏ xuống văn phòng của giáo sư McGonagall ờ tầng một. Ở đó, chúng ngồi thu lu chờ đợi và không nói với nhau một lời nào.

Hermione run rẩy, còn trong đầu Harry thì đang lộn xộn, cố sáng tác ra những lý do hết sức xạo, những câu chuyện bịa đặt hoang đường, những lời xin lỗi không tin được, và những chứng cớ ngoại phạm vô lý, càng nghĩ thì càng đuối lý hơn. Lần này thì quả là Harry không thấy chút ánh sáng nào le lói cuối con đường hầm tai vạ này. Hai đứa bị dồn vô chân tường rồi. Sao mà chúng có thể ngu ngốc đến mức bỏ quên tấm áo tàng hình kia chứ? Chỉ có Ciara là trông vẫn rất bình thản.

Harry tưởng đến nước này thì không còn gì bi đát hơn được. Nhưng mà nó đã lầm. Khi giáo sư McGonagall xuất hiện, thì lẽo đẽo theo bà là ... Neville. Vừa nhìn thấy Harry và Hermione là nó kêu lên:

- Harry! Mình đang đi kiếm bồ để báo cho bồ biết, mình có nghe Malfoy nói là nó sẽ đi bắt quả tang bồ. Nó nói bồ có một con r...

Harry lắc đầu lia lịa ra hiệu cho Neville ngậm miệng lại, nhưng giáo sư McGonagall đã nhìn thấy. Bà quay lại nhìn bọn trẻ, bừng bừng như sắp thở ra lửa, trông còn khiếp hơn cả con rồng Norbert:

- Ta không thể tin được đứa nào trong bọn bây lại dám làm chuyện này. Thầy Filch nói ba đứa bay leo lên tháp thiên văn. Lúc một giờ khuya... Tự giải thích ta xem!

Đó là lần đầu tiên Hermione không thể trả lời một câu hỏi mà giáo viên nêu ra. Cô bé nhìn đăm đăm xuống đôi dép xẹp của mình, đứng yên như bức tượng.

Giáo sư McGonagall nói tiếp:

- Ta đã nghĩ ra đầu đuôi câu chuyện rồi. Cũng không cần phải là thiên tài mới suy ra được: ba đứa bay vẽ vời ra câu chuyện nhảm nhí về một con rồng cho Draco Malfoy nghe, cốt dụ nó ra khỏi giường để gặp rắc rối. Và nó gặp rắc rối rồi! Ta đã tóm được nó. Ta chắc tụi bay cũng đã dàn cảnh cho Neville nghe lỏm được câu chuyện nhảm nhí của tụi bay, cho nó tin sái cổ chuyện này để tụi bay cười chứ gì?

Harry bắt gặp ánh mắt Neville đang nhìn sửng sốt và tổn thương. Nó cố gắng dùng mắt nói với Neville là không đúng như vậy đâu. Tội nghiệp cậu bé Neville thật thà. Harry biết là Neville đã phải vất vả lắm để lần mò trong đêm tối, tìm cho được bọn chúng mà cấp báo.

Giáo sư McGonagall chì chiết:

- Kinh hoàng! Bốn học sinh trốn ngủ trong một đêm! Trước giờ ta chưa từng thấy! Hermione, ta cứ tưởng con là người có ý thức nhất chứ? Harry, ta cũng tưởng con là đứa biết coi trọng danh dự nhà Gryffindor hơn những trò nhảm nhí này chứ! Còn Ciara, bình thường con không bao giờ làm những việc ngu ngốc như vậy, sao con cũng tham gia vào cái trò này được! Cả bốn đứa sẽ bị cấm túc... Đúng cả Neville nữa. Không ai có thể viện bất cứ lý do gì để đi lang thang trong lâu đài vào ban đêm, đặc biệt là trong những ngày này, rất nguy hiểm... Gryffindor bị trừ năm mươi điểm.

Harry há hốc mồm:

- Năm mươi điểm?

- Phải, mỗi đứa bị trừ năm mươi điểm.

Giáo sư McGonagall thở nặng nhọc qua cái mũi dài ngoằn và nhọn hoắc của bà.

Cầm như mất toi vị trí đầu bảng! Bao nhiêu điểm nhờ thắng Quidditch mới có được giờ mất sạch.

- Thưa cô... xin cô...

- Thưa cô, cô không thể trừ...

- Đừng có nói ta có thể hay không thể cái gì hết. Bây giờ, tất cả về giường ngủ. Chưa bao giờ ta xấu hổ về học sinh Gryffindor như lần này.

Sau sự việc này, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra. Buổi sáng hôm sau, khi đi qua những đồng hồ cát khổng lồ dùng để ghi điểm của các nhà, thoạt tiên dân Gryffindor cứ tưởng là có sự nhầm lẫn chi đó. Làm thế nào mà mình bỗng dưng mất hết một hai trăm điểm nội trong một đêm?

Nhưng rồi câu chuyện bắt đầu lan truyền: Harry Potter; thằng Harry Potter nổi tiếng ấy, vị anh hùng của mọi người trong hai trận đấu Quidditch ấy, đã làm mất hết điểm của nhà Gryffindor. Chính hắn, cùng ba đứa ngốc khác của năm thứ nhất.

Từ chỗ là học sinh được ngưỡng mộ nhất trong trường Harry thoắt cái trở thành đứa bị ghét nhất. Không chỉ Harry, Ciara cũng phải chịu những lời chỉ trích thậm tệ không kém. Sở dĩ, cô đã không có khả năng kiếm điểm cho nhà Gryffindor vậy mà còn hùa cùng Chúa Cứu Thế làm mất hai trăm điểm, khiến rất nhiều người bức xúc.

Đối với những chuyện này, Ciara làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đến Đại Sảnh Đường, thư viện như thường ngày. Trước đây, cô còn phải hứng chịu những lời đàm tiếu còn nhiều hơn bây giờ, lúc đó cô chọn cách làm như không thấy, cô không rảnh rỗi tới mức đi quan tâm xem người khác nói gì về mình. Nhưng Hermione và Neville thì có vẻ rất khổ tâm, dù cô có an ủi như thế nào cũng không được. Hermione thôi trò chơi nổi trong lớp, giờ chỉ dám cúi đầu lặng lẽ học hành. Nhưng những người khác vẫn luôn xa lánh, chỉ trích cả bốn đứa:

"Có đôi khi người ta nghĩ những lời nói mình buông ra chẳng có ảnh hưởng gì, nhưng họ đâu biết rằng nó lại có sức sát thương lớn như thế nào"

Ở bàn ăn điểm tâm, Harry, Ciara, Hermione và Neville cùng nhận được thông báo giống nhau như sau:

Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.

Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.

Giáo sư McGonagall.

Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, Harry, Ciara và Hermione tạm biệt Ron trong phòng sinh hoạt chung rồi đi xuống sảnh đường với Neville. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Có cả Malfoy nữa. Harry quên mất là Malfoy cũng bị phạt như tụi nó.

Thầy Filch nói với bác Hagrid, giọng độc địa:

- Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng.

Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.

Malfoy quay sang lão Hagrid:

- Tôi không đi vào khu rừng đó đâu!

Harry rất khoái trá khi nghe giọng nói của nó có nỗi sợ hãi kinh hoàng. Lão Hagrid nói:

- Nếu trò còn muốn tiếp tục học ở trường Hogwarts thì trò phải đi. Trò đã làm quấy thì trò phải trả giá cho việc làm đó.

- Nhưng mà đây là công việc của đầy tớ chứ không phải của học sinh. Tôi tưởng chúng tôi chỉ phải chép phạt hay những chuyện tương tự như vậy. Nếu ba tôi mà biết tôi bị bắt làm cái vệc này, ông ấy sẽ...

- ... cho trò biết, Hogwarts là như vậy đó!Lão Hagrid lạnh lùng đáp. Chép phạt! Chép phạt thì ích lợi gì cho ai chớ? Trò phải chuộc tội bằng một việc gì hữu ích kìa, nếu không trò sẽ bị đuổi. Nếu trò nghĩ là cha trò không muốn vậy, mà muốn thà trò bị đuổi còn hơn phải theo ta đi làm, thì cứ việc quay trở lại lâu đài và cuốn gói cho lẹ. Đi! Đi!...

Malfoy không nhúc nhích. Nó nhìn lão Hagrid một cách cực kỳ tức tối, nhưng rồi vội cụp mặt xuống.

Lão Hagrid nói:

- Vậy thì, được rồi, nghe cho kỹ đây: bởi vì công việc chúng ta sắp làm đêm nay rất ư là nguy hiểm, mà ta thì không muốn cho ai liều lĩnh hết, cho nên tụi bay đi theo ta lại đây một lát.

Lão dẫn bọn trẻ đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, lão Hagrid chỉ cho bọn trẻ thấy một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm đen hù. Bọn trẻ con căng mắt nhìn vào rừng sâu. Một làn gió nhẹ thoảng qua làm tóc cả đám dựng đứng trên đầu.

Lão Hagrid bảo:

- Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Đây là lần thứ hai trong có một tuần. Hôm thứ tư vừa rồi ta đã phát hiện ra một con bị chết. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi số phận thê thảm như con kia.

Malfoy hỏi lại, không giấu được nổi sợ hãi trong giọng nói:

- Nhưng lỡ như cái đã làm con mã lân bị thương quay lại tấn công chúng ta trước thì sao?

Lão Hagrid đáp:

- Nếu trò đi theo ta, hay có con Fang bên cạnh, thì không có con vật nào trong rừng hại được trò. Và đừng đi ra khỏi lối mòn. Được rồi. Bây giờ chúng ta chia thành hai nhóm và đi theo hai hướng ngược nhau. Chỗ nào cũng có vết máu, chắc là con vật lê lết quanh đây, ít nhất là từ đêm qua đến giờ.

Malfoy nhìn hàm răng trắng nhởn nhọn hoắc của Fang, nói nhanh:

- Tôi đi với Fang.

- Được thôi. Nhưng ta báo trước, nó là đồ chết nhát. Vậy thì Harry, Ciara, Malfoy và Fang sẽ đi một hướng; còn ta, Hermione và Neville sẽ đi hướng còn lại.

Khu rừng đen thui và im vắng. Họ đi theo lối mòn một lát thì đến ngã ba thì họ bắt đầu chia ra.

Càng vào sâu, mọi thứ càng tối, Ciara dường như không thấy gì, chỉ biết bước theo Harry. Đến một gốc cây, dưới ánh trăng sáng, lúc này cô đã có thể nhìn rõ. Trên rễ của một gốc cây, có những vệt loang loáng, như thể gần đâu đây sinh vật khốn khổ ấy đang oằn oại trong đau đớn. Tiếp tục đi về phía trước, có cái gì trắng sáng óng ả trên mặt đất. Chúng nhích lại gần hơn nhìn cho rõ. Đó chính là một con bạch kỳ mã, và đã chết. Harry vừa nhích chân tới trước một bước thì có cái gì đó trườn tới làm cho thằng bé đông cứng tại chỗ. Một bụi cây bên rìa khoảng trống rung động... Rồi, từ trong bóng tối, một bóng người trùm kín mít bò lê trên mặt đất như một con thú đang rón rén rình mồi.

Harry, Ciara, Malfoy và Fang đứng ngây ra như trời trồng. Cái bóng khoác áo trùm ấy đã bò tới xác bên con bạch kỳ mã, nó cúi thấp đầu xuống vết thương trên mình con thú, và bắt đầu hút máu.

- AAAAAAAAAAÁÁÁ!

Malfoy thét lên một tiếng kinh hoàng rồi phóng chạy thật nhanh như một mũi tên. Con Fang cũng chạy nốt. Cái bóng trùm kín ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Harry và Ciara. Khi đó cô có thể thấy rõ ràng, máu kỳ mã nhỏ giọt trên mặt hắn. Thấy cảnh tượng đó, một đoạn kí ức đã cố gắng quên đi lại một lần nữa hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Harry vội phát tín hiệu. Bỗng nghe như có tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, phi nước đại, và có cái gì đó phóng qua người Harry, lao thẳng vào cái bóng trùm kín. May mắn nhờ con nhân mã đó đã cứu hai đứa. Ngay sau đó, bác Hagrid cũng chạy tới, họ đã nói chuyện gì đó với con nhân mã. Nhưng lúc này cô chẳng nghe rõ được gì nữa, chỉ cảm thấy đôi mắt nặng trịu, thân thể lảo đảo ngã xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net