Chương 16: Kết thúc năm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Ciara ôm lấy đầu mình, bịt chặt hai tai lại, thân thể nhẹ run rẩy, trái tim Harry đau quặn lại. Lúc nào em cũng là người bình tĩnh nhất trong cả nhóm, rốt cuộc em đã phải sợ hãi như thế nào mới trở nên như thế này:

-Ciara! Ciara! Nhìn anh này!

Cậu đi đến, ngồi xuống trước mặt cô, lớn tiếng gọi. Nghe thấy vậy, Ciara ngước mắt lên nhìn cậu:

-Em không phải chỉ có một mình, em còn có anh, có Hermione, có Ron và những cả người khác nữa. Vì vậy, nếu có gặp phải chuyện gì, đừng chịu đựng một mình. Coi như anh xin em, được không?

Vừa nói, cậu vừa nhẹ nhàng ôm lấy Ciara. Khuôn mặt cô ngạc nhiên, như nhận ra điều gì, cô nhẹ quàng tay lên cổ cậu.

"Em sẽ không để đánh mất những người mình yêu quý giống như kiếp trước nữa đâu"

Mặc dù sau đó cô vẫn không giải thích gì nhưng đã bình tĩnh hơn trước. Harry dường như đoán trước được kết quả, Ciara không bao giờ chia sẻ những điều này với cậu. Từ trước đến nay, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn cô tự chịu đựng sự trêu chọc của bọn trẻ xung quanh, những cơn ác mộng vào buổi tối hay là sự chỉ trích của người khác... Cậu không thể làm được gì cho cô cả.

Sau thời gian ở bệnh thất, cũng là lúc đến ngày thi cử. Ciara chỉ có thể cố gắng hoàn thành tốt nhất bài thi lý thuyết, còn về bài thi thực hành thì khỏi cần thi cô cũng có thể biết được toàn bộ sẽ là điểm liệt, có lẽ là trừ môn thảo dược và độc dược.

Sau kì thi, bọn trẻ sẽ có một tuần lễ thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại cho đến lúc biết điểm thi. Vì vậy, sau bài thi cuối cùng là môn Lịch sử Pháp thuật, mọi người không nhịn được hò reo. Lúc này đây mọi người đểu rất rảnh rỗi ngoại trừ bộ ba Harry, Ron, Hermione. Ciara phải thừa nhận, những suy luận của họ đều rất chính xác chỉ có điều... Trong hoàn cảnh này, cô bỗng cảm thấy giáo sư Snape thật tội nghiệp, từ đầu đến cuối đều bị quy thành kẻ xấu trong mắt ba người bọn họ.

Tối hôm đó, chờ sau khi Harry, Ron và Hermione trốn ra ngoài, cô cũng nhẹ nhàng rời khỏi tháp Gryffindore. Trên đỉnh tháp thiên văn, một cô gái nhỏ nhắn ngồi vắt vẻo trên lan can, mái tóc đen, dài buông thõng ra sau lưng. Từng ngọn gió từ từ thổi đến chơi đùa cùng mái tóc của thiếu nữ. Khung cảnh lúc ấy thơ mộng và đẹp như chỉ có trong sách. Ciara ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. Dạo gần đây cô không thể ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, khung cảnh đẫm máu đó lại hiện ra.

"Chắc bây giờ ba người bọn họ cũng sắp khám phá ra sự thật rồi, đây không phải là ý muốn của vị hiệu trưởng đáng kính hay sao"

Bởi vậy đó là lý do cô hoàn toàn không cảm thấy lo lắng khi để họ đi như vây.

Bỗng cô nghe thấy có tiếng động sau lưng mình, không quay lưng lại cô tiếp tục nhìn ngắm bầu trời đêm:

-Ngồi như vậy nguy hiểm lắm đó.

Cúi đầu xuống, Ciara đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Bên cạnh cô là một nam sinh mặc đồng phục nhà Slytherin, vẻ ngoài có vẻ lớn tuổi hơn cô.

Thấy cô nhìn sang, anh ta tiếp tục nói:

-Nhà Gryffindore đã sắp bị trừ hết điểm rồi mà có vẻ cô Potter vẫn không sợ bị tóm được khi ra ngoài lúc nửa đêm như thế này nhỉ?

Ciara không nói gì chỉ nhìn nam sinh bên cạnh mình. Một lát sau, cô giơ hai tay lên không trung làm động tác giống như viết chữ:

-Em cần giấy bút sao?

Thấy Ciara gật đầu, người trước mặt mỉm cười, lấy từ trong túi áo ra một quyển sổ ghi chép và một chiếc bút. Nhận lấy, cô từ từ viết lên trên đó dòng chữ thanh tú:

-"Anh tên gì?"

-Curtis Finn, năm hai nhà Slytherin.

-"Em tên Ciara Potter"

-Anh biết điều đó, em vốn rất nổi tiếng. Hiện tại, thứ khiến anh thắc mắc là vì sao em lại ở đây một mình vào giờ này đó Ciara, anh gọi em như vậy được chứ?

-" Không ngủ được"

-Vậy thì em có một cái lí do giống anh rồi.

Curtis hỏi tiếp:

-Em đang nhìn gì vậy?

-"Ngắm sao"

- Chỉ đơn giản là ngắm sao thôi sao?

Cô không trả lời, hỏi lại:

-"Có người từng nói rằng, một khi con người ta chết đi sẽ hóa thành ngôi sao trên bầu trời, anh tin không?"

Ciara cảm thấy có lẽ đây lần lần đầu tiên mình trò chuyện với một người xa lạ lâu đến vậy. Nhưng không hiểu sao, hôm nay cô lại đặc biệt muốn tâm sự cái gì đó.

-Cái đó thì còn phải tùy xem lúc sống người ấy làm những gì nữa.

Curtis trả lời.

Nghe xong điều này, cô chỉ trầm mặc không nói gì.

-Em... rất giống một người mà anh quen biết, Ciara.

Anh chuyển hướng cuộc đối thoại của cả hai sang một chuyện khác.

Ciara có vẻ hứng thú với chủ đề này, cô hỏi lại:

-"Giống chỗ nào"

-Không biết

Curtis thản nhiên trả lời:

-Anh cũng không biết rốt cuộc em giống người đó ở điểm nào nữa. Ngoại hình hai người không giống nhau, tính cách thì lại càng không, cô ấy là một người hay cười nói, hoàn toàn trái ngược với em. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy em, anh lại như trông thấy cô ấy vậy.

Nghe đến đây, Ciara khẽ mỉm cười.

-"Thật kì quặc"

Curtis chăm chú nhìn cô. Đúng vậy, từ ngày đầu tiên nhập học, anh đã chú ý đến cô trong đám đông. Đó là một cô gái lạnh lùng, trầm lặng, nhưng từ cô anh luôn thấy hình bóng một người khác. Kể từ đó anh bắt đầu quan tâm đến cô gái nhỏ này.

Trở về từ tháp thiên văn, tâm trạng Ciara dường như tốt lên đôi chút. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người như vậy ở kiếp này. Có cảm giác rất quen thuộc.

Sáng hôm sau, tin tức Harry, Ron, Hermione nhà Gryffindor xâm nhập lầu ba hành lang phía bên phải - khu cấm, thành công ngăn lại phù thủy nối tiếng nhất thế giới và bảo vệ thành công hòn đá phù thủy bắt đầu được lan truyền khắp trường trong sự ngưỡng mộ của mọi người với nhiều lời đồn đại hoang đường khác nhau. Nhưng họ đâu biết rằng câu chuyện thật sự còn kì lạ, ly kì hơn như vậy nhiều.

Sau một hồi năn nỉ, bà Pomfrey mới cho phép Ciara, Ron và Hermione và thăm Harry, cậu nhanh chóng kể cho ba người nghe về sự việc xảy ra lúc đó trong sự ngạc nhiên của mọi người. Thông tin có ích duy nhất mà Ciara biết được từ câu chuyện này là đằng sau tấm khăn trùm đầu của Quirell là gương mặt của Voldemort, hiệu trưởng Dumbledore vậy mà lại để Harry một mình đương đầu với hắn ta. Lão ta điên sao? Nghĩ đến điều này, cô nắm chặt lấy vạt áo mình, Harry phải đối mặt với nguy hiểm như vậy mà cô không biết, thật may mắn vì anh không sao.

Tối hôm đó, Harry đã có thể đi xuống dự lễ bế giảng cuối năm học.

Đại Sảnh đường đã đầy nhóc người. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin – màu xanh lá và màu bạc – để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp Nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn cao dành cho giáo viên.

Cụ Dumbledore phấn khởi nói:

- Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già trước khi chúng ta cùng vục mỏ vô bữa tiệc ngon lành này. Một năm học qua tuyệt biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý... Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm hoc tới bắt đầu...

- Bây giờ, theo tôi như biết, thì đã tới giờ trao Cup Nhà và điểm số là như thế này: hạng tư là Gryffindor, 312 điểm; Hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 426 điểm; Và Slytherin được 472 điểm.

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn của nhà Slytherin. Harry có thể nhìn thấy Malfoy đang gõ cái cốc của nó xuống bàn đắc thắng. Thiệt nhìn cảnh đó mà ứa gan.

Cụ Dumbledore nói tiếp:

- Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy.

Nghe tới đó, cả Đại Sảnh đường bỗng nhiên im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi một chút.

- E hèm! Có mấy điểm-giờ-chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi... Trước tiên là điểm cho Ron Weasley...

Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như một củ cải bị phơi nắng.

- ... vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm.

Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà đã được phù phép; những ngôi sao trên cao dường như phát rùng mình. Đâu đó vọng tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác:

- Mấy bồ biết không, em tôi đó! Thằng em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall.

Sau cùng trật tự được lập lại, Sảnh đường lại lăn như tờ.

- Thứ hai – điểm cho Hermione Granger... vì đã dùng đầu óc suy luận khi đương đầu với lửa. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm.

Hermione dụi đầu vào hai cánh tay; Harry tin là cô bé đang oà khóc. Bên cạnh tụi nó là học sinh nhà Gryffindor nhảy cả lên bàn reo hò – chúng ta đã tăng được một trăm điểm rồi.

- Thứ ba – điểm cho Harry Potter... - giáo sư Dumbledore nói tiếp.

Đại Sảnh đường im đến nỗi không ai dám thở.

- ... vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm.

Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm – bằng đúng số điểm của nhà Slytherin. Hai nhà đang đồng hạng trong cuộc tranh giành Cúp. Trời, giá mà cụ Dumbledore cho Harry thêm một điểm nữa thì có phải hay không!

Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp:

- Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thùe đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm.

Nếu lúc ấy có ai đứng bên ngoài Đại Sảnh đường, người đó thế nào cũng tưởng là bên trong có một vụ nổ khủng khiếp, vì tiếng hò reo bùng lên từ dãy bàn của nhà Gryffindor.

Cụ Dumbledore phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì ngay cả nhà Hufflepeff và Ravenclaw đều đang mừng sự mất chức vô địch của nhà Slytherin. Cụ Dumbledore nói:

- Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút.

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con trăn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor. Thầy Snape đang bắt tay giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp mà thầy cố vặn ra.

Trong khi mọi người đang ăn mừng, Ciara đã ra bên ngoài, cô không thể chịu nổi sự ồn ào tại Đại Sảnh Đường lúc này. Nhẹ nhàng bước đi trên hành lang dài vô tận, cô đã vô tình va phải một người, sau khi đứng vững cô mới biết đó là Malfoy. Có vẻ cậu nhóc không được vui, cũng phải thôi, đáng lẽ Slytherin sẽ dàng được cúp nhà nhưng đến phút cuối lại bị Gryffidore cướp mất. Khỏi cần nghĩ cũng biết cậu ta buồn bã cỡ nào. Thấy cậu ta nhìn mình chằm chằm, Ciara rút trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, nhẹ nhàng viết lên đó một dòng chữ:

-"Không phục? Có vẻ cậu cũng nhận thấy thầy Dumbledore quá thiên bị Gryffidore."

Nhìn thấy dòng chữ này, Malfoy sửng sốt, cậu không tin được cô sẽ nói như vậy trong khi Gryffidore là nhà dành được cúp nhà, nhẹ gật đầu.

-" Cậu thật sự cho rằng trên đời này có sự công bằng sao?"

Không cần câu trả lời của Malfoy, ngay sau đó cô lướt nhanh qua người cậu, tiếp tục đi về phía trước.

" Công bằng?... Ngay cả ông trời vốn cũng không công bằng, cô hi sinh nhiều. Vậy, sau cùng rốt cuộc cô đã nhận về được gì?"

Khi có kết quả kì thi cả Harry và Ron đều được điểm cao, Hermione thì dĩ nhiên xếp hạng nhất. Còn Ciara thì suýt soát trượt với điểm lí thuyết cao ngất ngưỡng nhưng điểm thực hành thì thấp tệ hại. Riêng môn độc dược cô được điểm tối đa và môn thảo dược cũng rất khá, vì vậy bù được điểm cho các môn khác.

Sau khi chào tạm biết Ron và Hermione ở nhà ga Ngã Tư Vua, Harry và Ciara trở về căn nhà số 4 đường Privet Drive. Vậy là một năm học đã trôi qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net