Chương 17: Trang trại Burrow

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tháng ngày của Harry và Ciara trôi qua ở nhà Dursley cũng không mấy suôn sẻ, dượng Vernon không thể chịu được việc Hedwig phát ra những tiếng động inh tai, nhưng thay vào đó Harry dường như tìm ra được trò vui mới từ việc trêu chọc Dudley. Chỉ cần khi nó làm Harry tức giận, cậu lại giả vờ lẩm bẩm đọc cái gì đó, mặc dù chưa làm sứt mẻ gì đến thằng Dudley nhưng nó đã sợ hãi tới nỗi hú hét lên gọi mẹ, chắc hẳn rằng nó vẫn còn ám ảnh về lần gặp lão Hagrid.

Mùa hè đó của hai đứa cũng sẽ không có gì đặc biệt nếu cả hai không gặp một sinh vật bé nhỏ trên giường có hai tai to như cánh dơi và hai mắt xanh lồ lộ to như trái banh quần vợt. Nó tự giới thiệu mình tên Dobby, một gia tinh. Ciara thắc mắc có phải gia tinh nào cũng giống như sinh vật trước mặt mình hay không, nó giống như không bao giờ được đối xử tử tế nên khi nhìn nghe thấy Harry nói chuyện một cách lịch sự với mình, nó bỗng ào lên khóc nức nở. Cô đã từng đọc qua về gia tinh trong sách, họ là đầy tớ tuyệt đối trung thành với gia đình quý tộc mà mình theo hầu, nhưng có lẽ Dobby là trường hợp đặc biệt khi nó khao khát được tự do hơn bao giờ hết.

Cuối cùng sau một thời gian trò chuyện, Dobby cũng nói ra lí do mình tới :

- Harry Potter phải ở lại đây nếu muốn an toàn. Ngài quá vĩ đại, quá cao thượng, không thể để mất đi. Nếu Harry Potter trở lại Hogwarts, ngài sẽ gặp nguy hiểm chết người.

Harry ngạc nhiên:

- Tại sao?

Dobby bỗng nhiên run rẩy, thì thào:

- Harry Potter à, có một âm mưu. Một âm mưu khiến cho bao nhiêu chuyện kinh khủng đã xảy ra tại Hogwarts – học viện pháp thuật và ma thuật – trong năm nay. Thưa ngài, Dobby được biết âm mưu đó hàng tháng rồi. Harry Potter không được tự đút đầu vào chốn nguy hiểm. Thưa ngài, Harry Potter quá quan trọng.

Nhưng Harry không thể hỏi được đó là chuyện khủng khiếp gì, thông tin duy nhất mà hai đứa có được là nó có liên quan đến Voldemort. Cho đến bây giờ, Ciara đã không thể phủ nhận việc giữa Harry và Voldemort có mối liên hệ nào đó, cô không rõ rốt cuộc vào cái đêm 11 năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ cô biết được người rõ sự việc năm ấy nhất là ai.

Để Harry không thể đến Hogwarts, Dobby đã ngăn hết những lá thư gửi đến cho cậu, không những thế nó còn khiến khách của ông Dudrsley tức giận, ngay sau đó Harry đã nhận ngay được một lá thư từ bộ pháp thuật về việc sử dụng Bùa Bay ngoài trường học. Khi biết chuyện này một tia điên cuồng nhảy múa trong mắt dượng Vernon:

- Bọn mày đã không nói cho tao biết bọn mày không được phép xài ma thuật ở ngoài trường. Bọn mày quên nói hả... mày lú lẫn chắc...

Dượng chồm lên Harry và Ciara như một con chó săn khổng lồ, nhe hết cả răng ra:

- Được, tao báo bọn mày biết, oắt con, tao sẽ nhốt bọn mày lại... bọn mày sẽ không bao giờ trở về cái trường đó nữa... không bao giờ... và nếu bọn mày tìm cách xài ma thuật để tự thoát ra... thì họ sẽ đuổi bọn mày!

Và cười như một gã điên, dượng lôi Harry và Ciara lên lầu.

Lời của dượng Vernon tệ không kém hành động của dượng. Sáng hôm sau, dượng mướn người đóng các chấn song lên cửa sổ phòng của Harry và Ciara. Đích thân dượng đục một cái lỗ mèo chui trên cửa ra vào phòng ngủ hai đứa, để đưa một ít đồ ăn vô phòng cho nó, mỗi ngày ba lần. Họ chỉ cho Harry và Ciara ra khỏi phòng để làm vệ sinh vào buổi sáng và buổi tối. Còn ngoài ra, chúng bị khóa nhốt trong phòng.

Ba ngày sau, gia đình Dursley chẳng tỏ dấu hiệu gì sẽ giảm án, Harry và Ciara không nhìn thấy được có cách nào thoát ra khỏi tình trạng bi đát ấy.

Đã sắp đến ngày nhập học vậy mà giờ đây hai đứa vẫn đang bị nhốt ở nơi này, điều này đã khiến Harry lo lắng. Nhưng những suy nghĩ đó đã biến mất vào một đêm tối, ánh trăng rọi qua những chấn song, nó mở mắt ra và nhìn thấy Ron Weasley đang ở bên ngoài.

Cái đó tạo một hiệu quả phi thường. Harry há hốc mồm mà nhìn. Ron đang chồm qua cửa sổ của một chiếc xe hơi màu lam đậu sừng sững giữa trời. Ngồi ở băng ghế trước của chiếc xe là Fred và George, hai anh sinh đôi của Ron, họ nhe răng cười với Harry và Ciara.

Khi  những thanh chấn bị giật bung ra khỏi cửa sổ, nhưng lại không có bất kì tiếng động nào phát ra từ phòng ngủ của ông bà Dursley. George và Fred nhẹ nhàng lanh lẹn như mèo, trèo qua cửa sổ vô phòng. Harry nghĩ, mình phải chào thua thôi, khi nhìn George lấy trong túi ra một cái kẹp tóc thông thường và bắt đầu xỉa cái lỗ khóa. Một tiếng tách nhỏ vang lên và cánh cửa bật mở. Trong khi Ciara gói gém những đồ đạc trong phòng thì Harry xuống giúp Fred và George khiên rương hành lí. Sự việc sau đó xảy ra đúng như suy nghĩ của cô, dượng Vernon đã phát hiện ra, may mắn Fred và George đã nhanh chóng kéo Harry cùng Ciara vào trong xe, đóng mạnh cửa xe. Chiếc xe phóng vụt về phía mặt trăng trước khi dượng Vernon bắt được.

Harry nhanh chóng kể cho ba anh em Weasley nghe sự việc nó đã gặp phải trong mùa hè, nhưng sau đó những lời nhắc nhở của Dobby đã bị họ bỏ qua mà không cần suy nghĩ nhiều khi nghĩ đó là một trò đùa giai của Malfoy. Harry và Ron đều cho rằng nhà nó giàu nứt đố đổ vách vì vậy việc có gia tinh hầu hạ là lẽ dĩ nhiên. Nhưng Ciara lại cho rằng mọi chuyện có vẻ không đơn giản như những gì họ nói, chắc Malfoy cũng không rảnh rỗi tới mức nghĩ ra mấy trò này, cô cảm giác những lời Dobby nói vô cùng quan trọng, tốt nhất cô vẫn nên cảnh giác hơn khi tới Hogwarts.

Ông Weasley là một người mê mọi thứ liên quan đến Muggle, cái nhà kho của nhà họ cũng chứa đầy những đồ của Muggle, ông tháo chúng ra, phù phép lên chúng rồi lại lắp ráp chúng lại. Chiếc xe này cũng là một trong những phát minh của ông. Ông làm ở SỞ DÙNG SAI CHẾ TÁC CỦA MUGGLE trong Bộ Pháp Thuật. Vì vậy nếu sở của ông Weasley mà khám xét nhà của ông thì chắc ông ấy phải tự bắt giam chính mình. Điều này đã khiến bà Weasley rất tức giận.

Họ đáp xuống cạnh một nhà để xe xập xệ trong một cái sân nhỏ. Và đây là lần đầu tiên Harry và Ciara nhìn thấy nhà của Ron.

... Một cái bảng cắm lệch trên mặt đất gần cổng ghi chữ: THE BURROW

Trông có vẻ như ngày xưa nó từng là một cái chuồng heo bằng đá rất lớn, nhưng sau được thêm vô chỗ này một phòng, chỗ kia một gian, cho đến khi thành nhiều tầng và xiêu vẹo như thể phải được chống đỡ bằng phép màu. Trên mái ngói đỏ nhô lên bốn hay năm cái ống khói. Một cái bảng cắm lệch trên mặt đất gần cổng ghi chữ: THE BURROW. Ngổn ngang trước cửa cái là những chiếc giày ống cao su và một cái vạc rất ư cũ kỹ. Trong sân có nhiều con gà nâu mập mạp đang bươi mổ.

Bà Weasley đang băng ngang qua sân, bước chân của bà làm gà qué chạy tứ tán, và đối với một phụ nữ thấp người, tròn trĩnh, có gương mặt hiền hậu, thì việc bà trông hết sức gống như một con cọp nhe răng nhọn lúc này thật đáng đặc biệt chú ý.

Fred kêu:

- Á.

George nói:

- Thôi rồi.

Bà Weasley dừng lại trước mặt bọn trẻ, hai tay bà chống lên hông, ngó chằm chằm vào hết gương mặt tội lỗi này đến gương mặt tội lỗi khác. Bà đeo một cái tạp dề hoa và một cây đũa phép thò ra ở miệng túi tạp dề.

Bà nói:

- Thì ra!...

- Chào má!

George đáp bằng cái giọng mà rõ ràng nó tin là giọng của vui mừng thắng lợi.

Bà Weasley nói bằng giọng thì thầm chết người:

- Các con có biết là má lo lắng như thế nào không?

- Tụi con xin lỗi má, nhưng mà má thấy đó, tụi con phải...

Cả ba đứa con trai nhà Weasley đều cao hơn mẹ, nhưng chúng đều rụt đầu rụt cổ lại khi cơn giận của bà Weasley bùng nổ:

- Giường trống trơn! Chẳng có lấy một lời nhắn! Dám lấy xe hơi đi... Nhỡ đâu xảy ra tai nạn... Má lo phát điên lên... Các con có biết nghĩ tới má không?... Không, chưa bao giờ trong đời má... Cứ chờ ba chúng bay về... Mấy anh tụi bây, cả Bill, cả Charlie, cả Percy, không bao giờ làm khổ má như vầy.

Thời gian trôi qua nặng nề. Bà Weasley rầy la lũ con khản giọng rồi mới quay qua Harry và Ciara, lúc này nó đã đứng lùi lại phía sau. Bà nói:

- Bác rất vui mừng được gặp con, Harry và Ciara yêu dấu, con vô nhà và ăn sáng nhé!

Đây là lần thứ hai Ciara nhìn thấy bà Weasley, trong lần gặp đầu tiên cô cũng không chú ý lắm, bây giờ khi nhìn kĩ lại cô mới cảm thấy bà ấy quả là một người mẹ vĩ đại. Cô từ nhỏ không bao giờ cảm nhận được mấy thứ này bởi lẽ vì khó sinh nên mẹ cô đã mất từ lúc cô mới được sinh ra, nhưng cha cô là người đã thay mẹ chăm sóc cô. Đã có nhiều lần cô thắc mắc, ông không ghét cô sao? Vào những lúc đó ông chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ nói: "Con bé ngốc". Nhưng cô biết, ông rất đau lòng, không ai có thể hiểu được ông yêu mẹ cô nhiều như thế nào. Ông đã đem tình yêu thương của mình đối với bà ấy để dành cho cô.

Trong lúc mọi người đang dùng bữa sáng, trung tâm chú ý chuyển sang một nhân vật tóc đỏ bé bỏng trong chiếc áo ngủ dài; cô bé xuất hiện ở cửa nhà bếp, kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi lại chạy trở ra.

Ron nói nhỏ với Harry:

- Ginny đó, em gái mình. Suốt mùa hè nó chỉ nhắc đến bồ.

- Ừ, con nhỏ đang muốn xin chữ ký của em đó, Harry.

Fred vừa nói vừa nhe răng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của mẹ, nó bèn cụp mắt cúi mặt xuống cái dĩa của mình, không nói thêm lời nào nữa. Ciara chỉ nhìn cô bé rồi nhẹ mỉm cười, cô không biết là Harry cũng có nhiều người hâm mộ như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net