Chương 20: Gilderoy Lockhart

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, lũ cú lượn vòng vòng khắp Đại Sảng Đường, thả thư từ và bưu kiện xuống đám trẻ đang luyên thuyên đấu láo. Điều đáng ngạc nhiên là Ron cũng nhận được một cái phong bì đỏ. Harry trông thì cũng thấy bình thường nhưng cả Ron và Neville đều ngó cái phong bì như nó sắp sửa nổ tới nơi. Đó là một bức thư Sấm, có vẻ bà Weasley đã rất tức giận vì việc Ron và Harry dám lấy chiếc xe để tới trường. Ron thò bàn tay run rẩy mở lá thư ra. Neville đút liền ngón tay vô lỗ tai mình. Một tích tắc sau là Harry biết ngay lý do. Thoạt đầu Harry nghĩ là cái thư nổ: một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả:

- LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY... CHẮC LÚC ĐÓ CON ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ?

Giọng gào của bà Weasley, lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, và được những bức tường đá dội lại nghe điếc cả tai. Mọi người trong phòng đều xoay quanh để tìm xem ai là kẻ nhận được thư Sấm. Ron thun người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mào gà của nó nhô lên.

- ... LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI...

Harry đang hoang mang thì nghe cái tên của mình vang lên. Nó cố gắng một cách hết sức vất vả để làm ra vẻ như không nghe thấy cái âm thanh đang làm lỗ tai nó lùng bùng.

- ... GIẬN HẾT SỨC NÓI... BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA RON VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ.

Một sự im lặng tuyệt đối. Cái phong bì đỏ đã rơi khỏi tay Ron, tự bùng cháy lên rồi cong quéo lại thành một mẩu tro tàn. Harry và Ron ngồi đực mặt ra, như thể vừa bị một cuộn sóng trào quét qua tụi nó. Vài người phá ra cười, rồi từ từ, mấy chuyện bép xép tào lao lại rộ lên như thường lệ trong sảnh đường.

Ciara nhìn thấy cảnh trước mặt cũng không làm gì, coi như là một bài học cho bọn họ. Hai tiết đầu tiên của tụi nó là môn Thảo Dược Học học chung với Hufflepuff. Khi tụi nó đến gần nhà lồng kính thì thấy cả lớp đang đứng cả bên ngoài đợi giáo sư Sprout. Harry, Ron và Hermione vừa nhập vô đám đó thì bên kia bãi cỏ xuất hiện cô Sprout đang sải bước, với thầy Lockhart tháp tùng. Cánh tay của giáo sư Sprout đầy vết băng bó, và Harry thấy cây Liễu Roi đứng xa xa đằng kia bây giờ cũng đang băng bó khắp cành, mặc cảm tội lỗi lại làm Harry nhói đau.

Thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng màu ngọc lam. Khi vừa nhìn thấy Harry, hắn vội túm lấy cánh tay cậu, bỏ qua vẻ mặt cau có của giáo sư Sprout, muốn kéo cậu đến chỗ khác, nhưng khi hắn vừa kéo Harry đi thì ngay lập tức bị một cánh tay khác giữ lại.

Ciara đang giữ chặt lấy cánh tay của hắn:

-< Đã sắp đến giờ vào tiết rồi, thưa thầy Lockhart.>

-Em ấy nói đã đến giờ vào tiết rồi ạ.

Harry vội giải thích:

-Trò là Ciara Potter phải không? Có vẻ tình cảm của hai đứa khá tốt nhỉ, nhưng ta muốn nói chuyện với Harry một chút được chứ?

Mặc dù vậy nhưng Ciara vẫn không bỏ tay ra, thậm chí tay cô còn xiết chặt lấy cánh tay hắn ta khiến hắn ta đau điếng. Lockart vội bỏ tay Harry ra, quay qua nhìn Ciara. Nhưng khi vừa quay sang hắn ta đã chết lặng người, ngay sau đó Ciara kéo Harry đi để lại một mình hắn đứng ở đó trong khi Harry vẫn còn mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra.

Có lẽ đến ngay cả Lockart cũng không thể tin được, lúc nãy khi nhìn vào đôi mắt cô bé đó, mặc dù chỉ là một giây thôi hoặc có thể còn ít hơn, nhưng hắn vẫn thấy rất rõ ràng, đôi mắt đó trông vô hồn và lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, ngay lúc đó dường như có một thứ sức mạnh nào đó khiến hắn không thể thở được, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy vừa sợ hãi, vừa muốn phục tùng người trước mặt. Sau khi hoàn hồn lại thì bọn họ đã đi mất, Lockart hít một ngụm khí lạnh, tự nhủ rằng chắc chắn mình đã nhìn lầm, một loại áp lực như vậy không thể nào có trên người một cô bé mới mười hai tuổi được.

Nhưng Lockart đâu biết rằng, hắn không nhìn nhầm, ngay cả loại áp lực đó cũng chính là của cô. Ciara hoàn toàn không muốn Harry đi theo tên ngốc này học mấy thứ vớ vẩn từ hắn ta như cách làm tăng danh tiếng của mình. Hắn ta chính là loại người mà cô cảm thấy khinh thường nhất.

Trong đám học sinh năm nhất nhà Gryffidore, ngoài Ginny, Ciara còn chú ý đến một cậu nhóc tên Colin Ceevey. Thằng nhóc này là một fan cuồng Harry chính hiệu, đặc biệt nó có đam mê đặc biệt với việc chụp hình Harry. Trong khi Harry và Colin đang trò chuyện thì Ciara, Ron và Hermione ở bên cạnh lắng nghe. Bỗng một giọng nói cắt ngang:

- Ký ảnh tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?

Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Nó dừng chân ngay sau lưng Colin, cặp kè với hai thằng bạn du côn nối khố là Crabbe và Goyle. Đó cũng là một bộ ba ở trường Hogwarts. Malfoy rống lên với đám đông:

- Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!

Ngay sau đó, thầy Lockhart đang sải bước về phía bọn chúng, tấm áo chùng màu ngọc lam của thầy bay phất phơ phía sau:

- Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?

Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai nó và giọng vui vẻ nghe như sấm rền của thầy vang lên:

- Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!

Bị kẹp bên hông của thầy Lockhart và nóng bừng lên vì ngượng, Harry nhìn thấy Malfoy lỉnh vào đám đông với nụ cười tự mãn.

Thầy Lockhart tươi cười với Colin:

- Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em.

Colin lóng ngóng với cái máy chụp ảnh, cậu vừa chụp xong thì chuông reo báo hiệu buổi học chiều bắt đầu.

- Các trò đi thôi, tới lớp đi.

Thầy Lockhart bảo đám học trò trong sân, rồi thầy quay trở vô lâu đài với Harry vẫn bị kẹp một bên nách, Ciara còn chưa kịp ngăn lại thì hai người bọn họ đã đi mất.

Ciara, Hermione và Ron đến lớp học thì đã thấy Harry ngồi ở cuối lớp, liền đi đến bên cạnh cậu. Khi cả lớp đã ngồi xuống, thầy Lockhart tằng hắng rất to, tất cả im lặng ngay. Thầy bước tới, cầm cuốn Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ, bản của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.

Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:

- Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!

Thầy ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.

- Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.

Khi thầy phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, thầy nói:

- Các con có ba mươi phút để làm bài... Bắt đầu! Làm đi!

Ciara ngó xuống tờ giấy kiểm tra và đọc:

1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?

2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

...

Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:

54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?

Nhìn bài kiểm tra ngu ngốc trước mặt mình, lửa giận trong lòng Ciara ngày càng sôi sục hơn, rốt cuộc cô đang học thứ quỷ quái gì thế này?

Nửa giờ sau, thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp. Ciara đương nhiên để giấy trắng, lúc này cô đã chẳng còn một chút tín nhiệm gì nào với vị giáo sư này nhưng ngược lại Hermione lại rất chăm chú lắng nghe.

Sau bài kiểm tra, Lockhart còn có hành động ngu xuẩn hơn nữa khi hắn thả những con yêu Cornish ra bên ngoài. Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn. Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Nhưng thầy Lockhart lại phóng ra những câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.

Chuông reo hết tiết, mọi người chạy ào ra cửa lớp như điên. Lúc này đây ngay cả Harry và Ron cũng chẳng còn tin tưởng được gì vào Lockhart, có lẽ Hermione là người duy nhất cho rằng ông ta đang cho mọi người thực tập.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net