Chương 22: Tiệc Tử Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.

Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.

Tuy nhiên, nhiệt tình của Oliver Wood đối với những buổi luyện tập Quidditch thường xuyên của đội Gryffindor vẫn không hề bị suy giảm. Vì vậy mới có cảnh chiều thứ bảy mưa bão dầm dề, trước lễ Hội Ma có vài ngày mà Harry còn phải đi tập Quidditch; về trễ, tới được tháp Gryffindor trong tình trạng ướt như chuột lột, lại còn bê bết bùn sình.

Trong khoảng thời gian đó, Ciara không đến sân tập Quidditch cùng Harry bởi cậu không muốn cô cũng phải dầm mưa giống mình. Vì vậy cô đến thư viện vào những ngày này để tìm thêm tư liệu điều chế một vài loài độc dược có thể kìm hãm lời nguyền chậm lại. Trước đó, cô đã tự mình thử nghiệm một số loại, nhưng nó thực sự không có tác dụng mấy. Thay vào đó, cơ thể cô càng ngày càng yếu, vì cùng phòng nên Hermione đã phát hiện ra một số biểu hiện của cô, cả Harry cũng cảm thấy cô dạo này sức khỏe của cô không giống như trước đây. Hai người bọn họ nặc nặc đòi mang cô đến bệnh xá, cho đến khi bà Pomfrey nói không có gì bất thường thì họ mới yên tâm. Cũng phải thôi, đây là một trong những lời nguyền cổ xưa mạnh nhất của gia tộc Adela, người bình thường sao có thể phát hiện ra chứ:

-Tìm tài liệu về môn độc dược sao? Theo anh nhớ thì năm hai đâu có học mấy thứ này nhỉ?

Một giọng nói quen thuộc phát ra từ trên đỉnh đầu cô. Ngửa cổ lên, cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Curtis Finn.

Khi vào đầu năm học, cô mới biết thêm về anh ta. Mặc dù được phân vào nhà Slytherin nhưng Finn lại không phải là một gia tộc thuần huyết gì. Chính vì điều này mà anh ta bị coi thường bởi các học sinh cùng nhà. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian đầu bởi Curtis là một người rất ưu tú về mọi mặt, từ khi nhập học, anh ta kiếm được cho nhà Slytherin một số điểm lớn, không những thế nhờ vẻ ngoài ưa nhìn và cách hành xử lịch thiệp của mình mà Curtis cũng thu hút được một số lượng người hâm mộ không thua kém gì Cedric Diggory. Mặc dù còn một số ít người trong nhà vẫn rất khinh thường anh ta nhưng bọn họ không là gì với số người nể phục, ngưỡng mộ Curtis. Đối với người nam sinh trước mặt mình, Ciara cũng phải dành những lời cảm thán dành cho anh ta.

-Sao em nhìn anh chằm chằm vậy?

Rút một tờ giấy dưới quyển sách ra, Ciara trả lời:

-"Không có gì"

-Anh không ngờ em đã bắt đầu tìm hiểu về những thứ này rồi đó, nó hoàn toàn không có trong chương trình học của Hogwarts bởi rất nguy hiểm.

-"Không phải anh cũng biết đến sao".

-Em cũng cảm thấy mấy loại độc dược trong chương trình học rất nhàm chán, mấy thứ nguy hiểm như thế này mới kích thích sao?

-"Anh biết được thêm điều gì thú vị trong này sao?"

-Họ Aconitum có hơn 250 loài và được gọi là "nữ hoàng độc dược". Aconitum rất độc hại, mặc dù được sử dụng trong y học làm thuốc giảm đau, lợi tiểu, thuốc an thần. Độc tố cực mạnh, chỉ chạm vào cũng có thể gây tử vong trong một thời gian ngắn, chỉ vài giờ đồng hồ.

-"Điều này em biết."

- Hoa của Aconite rất hữu ích cho việc bào chế độc dược, nhưng lá lại rất độc hại. Nhưng em biết không Ciara, nếu em xử dụng lá của hoa Aconite kết hợp với một chút Zinnia vàng sẽ có tác dụng làm giảm, suy yếu một số loại độc tố hoặc có thể là những lời nguyền nguy hiểm.

Ciara dường như nghe được điều gì đó khiến cô cảm thấy thú vị:

-"Anh nói thật sao?"

-Phải

-"Em có việc phải đi trước đây, cảm ơn những lời khuyên của anh"

-Khoan, anh có khuyên em làm gì đâu?

Chưa kịp nói hết câu, Ciara đã thu dọn sách vở dời khỏi chỗ ngồi. Cho đến khi không còn thấy hình bóng cô trong thư viện nữa, Curtis mới nhẹ mỉm cười:

-Sao anh lại có cảm giác như hai chúng ta có chung mục đích vậy nhỉ?

Lễ hội ma sắp tới này cũng chính là Tử nhật thứ năm trăm của Nick Suýt Mất Đầu. Ông sẽ tổ chức trong một căn hầm lớn, mời bạn bè khắp cả nước đến, ông bảo với Harry rằng rất vui nếu cậu đến, và Harry có thể mời thêm Ciara, Ron và Hermione. Vì vậy Harry đành nhận lời.

- Một bữa tiệc Tử nhật?

Hermione hăng hái kêu lên. Lúc đó Harry đã thay đồ và nhập bọn với Ron, Ciara cùng Hermione trong phòng sinh hoạt chung. Nó chuyển lại lời mời của Nick Suýt Mất Đầu đến ba đứa. Hermione rất nhiệt tình:

- Mình dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm!

Ron thì đang làm dở dang bài tập Độc dược của nó, nên hơi quạu. Nó gắt:

- Ngày chết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn chết...

-<Em thì sao cũng được.>

Thành ra, lúc mười một giờ đêm, cả bọn Harry, Ron, và Hermione đành phớt lờ đi ngang qua lối dẫn vào Đại Sảnh đường đông ken người. Bên trong Sảnh đường, dĩa vàng, cốc vàng, nến bạc, đèn chùm sáng lóng lánh ra sức mời gọi. Nhưng chúng đành ngoảnh mặt, ép chân mình đi thẳng xuống hầm ngục. Và đó có lẽ là bữa tiệc đáng nhớ nhất và cũng là bữa tiệc đáng sợ của Harry, Ciara, Ron và Hermione. Sau khi chúng nhanh chóng chuồn ra khỏi bữa căn hầm, cả bọn với niềm hi vọng tràn trề trở lại Đại Sảnh Đường.

Bỗng nhiên Harry đứng chựng lại, áp tai vô tường đá, hết sức lắng nghe, rồi nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến.

- Harry, bồ đang...

- Nín dùm một chút... lại chính cái giọng nói đó...

- Nghe này!

Harry khẩn khoản, nhưng Ciara, Ron và Hermione cứ ngẩn người ra mà nhìn nó.

Nó chợt hét:

- Đi lối này!

Rồi nó bắt đầu chạy, Harry chạy một mạch lên cầu thang cẩm thạch đến tầng lầu một. Ciara, Ron và Hermione bám theo nó sát gót.

- Harry! Tụi mình...

- Suỵt...

Ciara lo lắng nhìn Harry, cậu đang dỏng tai lên nghe cái gì đó, nhưng cô lại không nghe thấy gì cả, thứ cô duy nhất cô cảm nhận được là một cảm giác nguy hiểm đang gần kề. Harry đột nhiên hét lên:

- Hắn sắp giết ai đó!

Không đếm xỉa gì đến vẻ mặt ngơ ngác của Ciara, Ron và Hermione, Harry chạy như bay lên ba bậc cầu thang một, cố gắng lắng nghe tiếng gì đó ngoài tiếng bước chân của mình vang lên huỳnh huỵch.

Harry sầm sầm chạy đi lùng sục khắp tầng lầu hai, Ciara, Ron và Hermione chạy đằng sau nó, thở hồng hộc. Cho đến khi chúng chạy tới khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng, vắng vẻ.

Ron quẹt mồ hôi trán trên mặt, hỏi:

- Harry, tất cả những chuyện này là sao? Mình không hề nghe thấy cái gì cả...

Nhưng Hermione bỗng há hốc miệng, chỉ tay xuống hành lang:

- Nhìn kìa!

Ciara vội nhìn theo hướng cô bé chỉ, trên bức tường trước mặt chúng có cái gì đó sáng ngời lên. Ba đứa từ từ tiến đến gần, mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.

Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.

- Còn cái gì kia – cái treo lủng lẳng bên dưới?

Ron hỏi bằng giọng run run.

Khi chúng nhích từng bước tới gần, Harry suýt trượt ngã – trên sàn có một vũng nước lớn. Ciara, Ron và Hermione chụp lấy Harry giữ nó đứng vững, rồi cả ba đứa nhích dần đến gần cái thông điệp trên tường, mắt dán chặt vào cái hình thù tối thui bên dưới dòng chữ đó. Bốn đứa lập tức nhận ra vật đó là gì, và nhảy bật ra sau, dẫm vô vũng nước bắn tung tóe.

Bà Noris, con mèo của thầy giám thị Filch, bị treo đuôi trên cán đuốc. Mình mẩy nó cứng đơ, mắt mở to, ngó trừng trừng. Ba đứa trả bất động trong giây lát. Lát sau Ron nói:

- Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!

Harry lúng túng:

- Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?

Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược.

Ron ngao ngán:

- Tin mình đi. Mình không muốn bị bắt gặp tại trận đâu.

Nhưng quá muộn rồi. Có tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xa. Vậy là bữa tiệc vừa kết thúc, và từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê. Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược. Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy, trong khi Harry, Ciara, Ron và Hermione đứng tách biệt giữa hành lang.

Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ:

- Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!

Chính là giọng của Draco Malfoy. Nó đã chen lên phía trước đám đông, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên. Nó nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net