Chương 23: Thông điệp trên tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?

Chắc chắn là tiếng la to của Malfoy đã khiến cho thầy giám thị Filch phải chú ý. Thầy dẹp đám đông chen tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Bà Noris là thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng:

- Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?

Thầy rít lên the thé. Đôi mắt nảy lửa của thầy bám ngay vào Harry. Thầy hét:

- Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ...

- Thầy Filch!

Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách ngiêm khắc. Chỉ trong tích tắc, cụ Dumbledore đã lướt ngang qua mặt Harry, Ron và Hermione, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris ra khỏi cán đuốc. Cụ nói với thầy Filch:

- Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa, Harry, Ciara, Ron với Hermione.

Thầy Lockhart sốt sắng bước tới, nói:

- Thưa ông hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin ông hiệu trưởng cứ tự nhiên...

Cụ Dumbledore nói:

- Cám ơn anh, Gilderoy.

Sau một hồi xem xét Bà Noris, thầy Dumbledore đưa ra kết luận nó chưa chết mà là bị hóa đá nhưng nguyên nhân thì thầy không thể nói được. Nghe được điều này, thầy Filch quay sang cho rằng tất cả là Harry làm ra cho dù nó đã cố giải thích. Không những thế bọn nó còn phải đối mặt với sự tra hỏi của giáo sư Snape, nhưng Harry cho rằng sẽ chẳng có ai tin rằng nó đuổi theo tiếng nói, vì vậy nó chỉ có thể bịa ra những lí do khác để trả lời ông. Điều đương nhiên là thầy Snape không tin lời Harry nói, may mắn có giáo sư McGonagall đứng ra nếu không bọn nó cũng chẳng biết giải thích như thế nào với thầy Snape. Trong khi đó cụ Dumbledore lại chỉ nhìn Harry với ánh mắt thăm dò khiến cho nó cảm thấy như mình đang bị chiếu X quang. Mãi cho đến khi cụ hứa với thầy Filch có thể chữa được cho con mèo, Harry, Ciara, Ron và Hermione mới được ra khỏi nơi đó.

Sau một hồi thảo luận, cả bọn quyết định không nói chuyện Harry nghe thấy tiếng nói cho thầy cô nghe. Ciara dường như rất lo lắng về việc chỉ có một mình Harry nghe thấy tiếng nói trong khi những người khác lại không thể nghe được điều gì, thêm vào đó phản ứng khác lạ của Ginny sau vụ việc Bà Noris càng làm cô cảm thấy nghi ngờ hơn. Vụ tấn công Bà Noris cũng có ảnh hưởng lớn đến Hermione, cô bé điên cuồng tìm tài liệu về Phòng chứa Bí Mật nhưng cũng chẳng thu được gì.

Ngày hôm nay cũng chán ngắt như mọi ngày. Giáo sư Binns mở giáo án ra và bắt đầu đọc một giọng đều đều tẻ nhạt nghe như tiếng rè rè của một cái máy hút bụi cũ kỹ cho đến khi mọi người trong lớp chìm đắm trong cơn mê ngủ, thỉnh thoảng choàng dậy để ghi chép một cái tên hay một mốc thời gian, rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Giáo sư đọc được chừng nửa giờ đồng hồ thì xảy ra một chuyện mà trước đây chưa bao giờ xảy ra: Hermione giơ tay xin phát biểu.

Đang giữa chừng bài diễn giảng chán chết người về Hội nghị Warlock Quốc tế năm 1289, giáo sư liếc mắt, nhận thấy cánh tay giơ cao Hermione, bèn rỏ ra kinh ngạc hết sức:

- Trò... ơ... trò...

- Thưa giáo sư, con tên Hermione ạ. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho chúng con nghe điều gì đó về Phòng chứa Bí mật không ạ?

Giáo sư Binns chớp chớp mắt. Ông nói bằng giọng khô khan khò khè:

- Môn ta dạy là Lịch sử Pháp thuật, trò Hermione à. Cái mà ta dạy là các sự kiện, chứ ta không dạy truyền thuyết hay huyền thoại.

Giáo sư tằng hắng một cái nghe như tiếng viên phấn bị bẻ gãy rồi lại tiếp tục:

- Vào tháng chín năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian...

Nhưng giáo sư chỉ mới lắp bắp được mấy câu thì phải dừng lại: bàn tay của Hermione lại vẫy vẫy trên không.

- Gì đó trò Hermione?

- Thưa giáo sư, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa phần nào vào một sự kiện nào đó sao?

Giáo sư Binns nhìn Hermione với vẻ ngạc nhiên.

Giọng giáo sư chậm rãi:

- À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy,...

Rồi ông ngó chăm chăm Hermione như thể đây là lần đầu tiên ông mới nhìn thấy một đứa học trò thật sự:

- ... tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch...

Cả lớp bây giờ đang dỏng tai nghe từng lời giáo sư Binns. Giáo sư lờ mờ ngó cả đám, thấy mọi gương mặt đều ngước lên nhìn mình. Ciara dám cá là giáo sư hoàn toàn bất ngờ trước một cảnh tượng thú vị bất thường như vậy. Ông từ tốn nói:

- Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem... Phòng chứa Bí mật... Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn Tam Pháp Thuật vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm... Chính xác ngày nào thì không rõ... Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ.

Giáo sư ngừng lại, đảo cặp mắt lờ mờ quanh phòng, rồi tiếp tục:

- Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi.

- Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm ờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.

- Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành tìm kiếm chứng cứ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi.

Bàn tay của Hermione lại vọt lên không trung:

- Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?

Vẫn bằng giọng nói khô khan lạo xạo, giáo sư Binns nói:

- Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi.

Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng.

Giáo sư Binns thu xếp các tờ giáo trình của ông lại, nói thêm:

- Ta đã nói rồi, cái đó không hề có. Chẳng có một Phòng chứa Bí mật nào cả và cũng chẳng có con quái vật nào cả.

Seamus chợt nói:

- Nhưng mà, thưa thầy, nếu Phòng chứa Bí mật chỉ có thể được mở ra bởi chính Người kế vị Slytherin, thì đâu có ai khác có thể mở được nó, phải không thầy?

Giáo sư tỏ ra bị quấy rầy quá sức:

- Nhảm nhí. Nếu bao nhiêu hiệu trưởng kế tục của Hogwarts mà còn không tìm ra cái gì thì...

Parvati vọt miệng:

- Nhưng, thưa thầy, có khi phải dùng đến Tà thuật Hắc ám mới mở được...

Giáo sư Binns:

- Tại người ta không muốn dùng Tà thuật Hắc ám, chứ không phải là người ta không biết dùng đâu, trò Xu Rỗng ạ. Ta nhắc lại, nếu một người như cụ Dumbledore...

Dean Thomas vẫn chưa chịu thôi:

- Nhưng có thể người mở phải có liên hệ gì đó với Slytherin, mà cụ Dumbledore thì lại không, nên...

Giáo sư có vẻ thấy quá đủ rồi, bèn lạnh lùng đáp:

- Thôi đủ rồi! Đó chỉ là một huyền thoại! Không hề tồn tại. Không có một tí xíu bằng chứng nào là Slytherin từng xây dựng một cái gì như cái hốc xép bí mật để chổi, chứ đừng nói chi tới cả một căn phòng bí mật! Ta hối tiếc là đã kể cho các trò nghe một câu chuyện ngu ngốc! Chúng ta sẽ quay lại, nếu các trò vui lòng, với bài học lịch sử, với những sự kiện hiển nhiên chắc chắn, xác minh được, và đáng tin được!

Sau câu chuyện của giáo sư Binns, bộ ba Harry, Ron, Hermione lại có thêm nhiều đề tài để nói nhưng cô không quá để tâm đến nội dung câu chuyện của bọn họ. Vấn đề khiến cô quan tâm lúc này là làm sao để có được lá của hoa Aconite. Thời gian của cô bây giờ càng lúc càng gấp rút. Đúng như những gì cô lo sợ, vào một sáng của mấy ngày sau, cô đã khiến Hermione hoảng sợ khi cô bé gọi mãi nhưng không hề thấy cô có chút cử động nào, trong khi bình thường cô là người có giờ giấc rất chính xác. Phải biết rằng lúc đó Hermione đã lo lắng và hoảng loạn như thế nào, cô bé vội vàng gọi Harry và Ron tới để nhanh chóng mang cô tới bệnh xá. Mấy ngày hôm sau, tỉnh dậy ở bệnh xá, Ciara cảm giác bản thân dường như không còn một chút sức lực nào để đứng dậy, cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này.

Trong mấy ngày này, cô đã bỏ lỡ trận Quidditch của Gryffindor và Slytherin, mặc dù Gryffindore giành chiến thắng nhưng Harry đã phải vào bệnh xá do chấn thương, và trong khoảng thời gian ở đây, cậu lại gặp Dobby, giống như trước kia, nó gia sức khuyên Harry rời khỏi Hogwarts nhưng Harry còn chưa kịp hỏi lí do vì sao thì nó đã biến mất. Không những thế, đến tận lúc này, cô mới biết được Colin Creevey chính là nạn nhân tiếp theo bị hóa đá.

Chỉ trong mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện liên tiếp nhiều việc như vậy khiến Ciara nhất thời không tiếp nhận nổi, điều quan trọng nhất là bà Pomfrey cũng bắt đầu nhận ra những điểm khác lạ trong sức khỏe của cô, qua mấy tuần nằm trong bệnh xá, tiếp nhận sự theo dõi khắt khe của bà Pomfrey, cô mới được bà ấy cho phép trở về tháp Gryffindor.

Vào thời điểm này cũng đã sắp đến dịp lễ giáng sinh, khác với năm ngoái, năm nay không chỉ có cô, Harry và Ron mà Hermione cũng ghi tên ở lại trường. Nhưng Ciara lại không hề biết rằng lí do Hermione ở lại bởi bộ ba người bọn họ nghe nói Malfoy cũng sẽ nghỉ lễ Giáng Sinh ở trường. Điều này khiến chúng càng thêm nghi ngờ và đưa đến quyết định lấy kỳ nghỉ làm thời gian thích hợp nhất để đem món thuốc Đa dịch ra moi một lời thú tội của Malfoy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net