Chương 24: Câu lạc bộ đấu tay đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi món thuốc Đa Dịch đang ở giai đoạn bào chế lưng chừng thì Ciara vẫn chưa biết gì về kế hoạch của bọn họ. Muốn hoàn thành, Hermione cần sừng của song kỳ mã và da vụn của một con rắn ráo, mà nơi duy nhất để lấy được hai món đó là trong cái kho riêng của thầy Snape. Vì để lấy được những thứ này, Harry và Ron đã phải gây ra một vụ bùm xum trong tiết Độc dược, tạo cơ hội cho Hermione chôm đồ. Thầy Snape nhìn thẳng vào mặt Harry, nhưng có vẻ ông không có bằng chứng chứng minh Harry là người gây ra chuyện này nên không thể làm gì nó. Ciara cũng không có thời gian quan tâm đến lí do cậu làm vậy, giống với bọn họ, cô đang đau đầu để tìm cách lẻn vào nhà kính số 3- nơi có những loài thực vật nguy hiểm mà không bị giáo sư Sprout phát hiện.

Một tuần sau, khi Harry, Ciara, Ron và Hermione đang băng qua tiền sảnh thì thấy một đám đông bu quanh một thông báo, đọc một mẩu giấy da đính trên bảng. Dean và Seamus ra hiệu kêu tụi nó lại, tỏ vẻ hào hứng lắm. Seamus nói:

- Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến...

Ron nói:

- Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à?

Dù vậy Ron cũng chăm chú đọc thông báo, rồi nói với Harry và Hermione:

- Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không?

Harry và Hermione đều ủng hộ, điều đương nhiên là mặc dù không muốn nhưng Ciara vẫn bị kéo đi cùng, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tụi nó vội vã trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ ột cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Trong khi Hermione đang thắc mắc không biết ai sẽ là người dạy mình, thì Ciara chỉ mong rằng người bày ra cái trò này không phải thầy Lockhart, bởi lẽ ngoại trừ hắn ta ra thì không ai có thể nghĩ ra mấy cái này nữa. Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã làm cô hoàn toàn mất hết hi vọng.

Thầy Lockhart xuất hiện và giơ tay vẫy chào mọi người:

- Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!

Thầy tằng hắng để bắt đầu:

- Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này.

Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, thầy Lockhart nói tiếp:

- Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!

Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re:

- Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.

Harry ngó hàm răng nghiến chặt của thầy Snape:

- Mình không dám đánh cược đâu.

- Một... Hai... Ba...

Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:

- Expelliarmus

... một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bật ra sau rớt khỏi võ đài,...

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té oạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Malfoy và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Ciara cũng phải thầm cảm thán thầy Snape nhiều lần trong lòng, thay vào đó Hermione bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn.

Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Bước cà nhắc trở lên võ đài, thầy nói:

- Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ...

Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:

- Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi. Thầy Lockhart ráp Neville với Justin, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry và Ron.

Thầy cười nhếch mép:

- Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry...

Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:

- Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione, trò đấu tay đôi với Bulstrode.

Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau nó là một cô bé bên nhà Slytherin. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại.

Ciara quay sang an ủi ba người bạn của mình:

- < Sẽ ổn thôi, không cần lo lắng>

- Còn Ciara, trò đâu thể chỉ đứng nhìn như vậy, thầy nghĩ trò có thể bắt cặp với Pansy Parkinson nhà Slytherin.

Thầy Lockhart lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.

Nghe thấy vậy, Harry vội ngăn lại:

- Thưa thầy, Ciara không thể dùng phép.

- Thầy biết điều đó, Harry. Không sao, chỉ là một trận đấu giao hữu, thầy sẽ luôn ở đằng sau em, Ciara.

Ciara nghe thầy Lockhart nói như vậy, trong lòng thầm thắc mắc hắn ta có thể làm được gì cho mình chứ. Còn Harry thì không thể yên tâm vào thầy Lockhart được:

- Nhưng thưa thầy, để Ciara tham gia đấu tay đôi không an toàn.

Harry phản bác lại.

- Lockhart, chẳng lẽ anh không biết trò Ciara không thể tham gia mấy việc này?

Đến lúc này, thầy Snape cũng lên tiếng. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Harry cảm thấy biết ơn ông ấy như vậy.

- Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu giáo sư Snape, bởi con bé đã có tôi- một bậc thầy trong các cuộc đấu tay đôi bảo vệ rồi.

- Anh không nghe tôi nói gì sao?

- Được rồi, quyết định như vậy nhé!

Bỏ qua vẻ mặt của giáo sư Snape, thầy Lockhart vẫn đi đi theo suy nghĩ của mình.

Harry dường như muốn nói gì đó nhưng Ciara lại đặt tay lên vai cậu :

- < Không sao đâu, Harry>

- Nhưng...

- < Em cá là Parkinson sẽ không gây khó dễ cho em đâu.>

Ciara đã nói như vậy, Harry cũng không thể làm gì. Nó chúc cô may mắn rồi nhanh chóng bước lên võ đài.

Bên này Ciara cũng đã nhìn thấy người tên Pansy Parkinson. Đối diện cô là một cô bé xinh đẹp, mái tóc nâu mềm mại, đôi mắt sắc xảo, làn da trắng hồng mịn màng. Giống với Malfoy, cô ấy mang trên mình sự cao ngạo, lạnh nhạt.

Ciara nhẹ gật đầu xem như chào hỏi, nhưng có lẽ người trước mặt hoàn toàn không để cô vào mắt, có lẽ cô bé còn đang cảm thấy bực tức vì không thể qua bên kia cổ vũ cho Malfoy. Ciara thầm nghĩ có lẽ lần này phải cắn răng chịu đau rồi.

Cuộc đấu tay đôi của một con bé bị câm, không cần xem cũng biết kết quả nên không có mấy người đứng quan sát cô và Pansy. Ngay sau đó, bên võ đài của Harry và Malfoy dường như xảy ra chuyện gì đó, vì vậy mọi người vội vàng bỏ qua bên đó. Lúc này, không còn một ai theo dõi trận đấu được cho là nhàm chán của Ciara và Pansy nữa, ngay cả thầy Lockhart- người nói sẽ bảo vệ cô cũng không thấy đâu. Trong lúc cô đang cúi đầu thầm tính toán xem sau câu thần chú của Pansy, mình có thể bị đánh văng đến đâu thì người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng:

-Không biết thầy Lockhart nghĩ gì mà lại để tao bắt cặp với mày?

Ciara dường như không để tâm, vẫn tiếp tục công việc của mình.

-Mày không nghe thấy tao nói gì sao? Cũng phải thôi, loại không có cha mẹ như mày vốn chẳng hề được giáo dưỡng gì, cả thằng anh trai mày cũng vậy. Cả hai chúng mày đều là loại không có chút giáo dưỡng nào.

Như nghe được điều gì, Ciara trừng mắt nhìn Pansy.

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn mình, Pansy cũng có chút bất ngờ, nhưng khi vừa nhìn vào mắt Ciara, Pansy đã giật mình. Đôi mắt đó trông sắc nhọn giống như lưỡi dao có thể ngay lập tức phóng vào cô, khiến cô bị thương.

Pansy giơ đũa phép lên chỉ thẳng về phía Ciara, nhưng lúc này đây cô phát hiện ra bản thân mình đang run sợ, một cảm giác nguy hiểm gần kề, nhưng cổ họng lại không thể phát ra được âm thanh gì. Ciara dần tiến lại gần cô, Pansy muốn lùi lại nhưng chân như chôn tại chỗ hoàn toàn không thể cử động được. Thấy Ciara càng lúc càng tiến gần lại gần Pansy, ghé sát vào tai cô, đôi môi xinh đẹp khẽ mở:

-Mày có thể mắng tao, sỉ nhục tao, nhưng... mày tuyệt đối không được phép nói Harry bằng những lời bẩn thỉu đó. Nghe rõ chứ...?

Giọng nói của Ciara nhẹ nhàng vang lên trong không khí. Đi cùng với giọng nói đó, ngón tay cô đưa lên gần cổ Pansy khẽ vạch một đường giữa không trung.

Khó có thể hình dung được vẻ mặt khiếp sợ của Pansy lúc này. Pansy phải thừa nhận đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một giọng nói hay như vậy và cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy một loại áp lực đáng sợ như vậy.

Hơi thở của bên tai dần biến mất, Ciara đứng trước mặt cô, nhẹ mỉm cười. Đó là một nụ cười rất đẹp, đôi mắt Ciara hơi híp lại, nhưng đôi mắt đó lại không hề mang theo ý cười, mà mang một cảm giác chết chóc kinh khủng. Ciara nhẹ nhàng đưa ngón tay lên trên môi, ý tứ nhắc nhở cô giữ bí mật.

Ngay sau đó Ciara khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tiến đến võ đài của Harry. Khi cô đã đi mất, Pansy mới cảm giác được các giác quan của mình hoạt động trở lại. Đũa phép rơi xuống, cô ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, hình ảnh về những sự việc ban nãy lại một lần nữa chạy một lượt trong đầu cô. Pansy ôm chặt lấy đầu muốn tống hết những thứ đó ra khỏi đầu nhưng không thể. Cô không muốn phải đối mặt với Ciara, cô sợ cảm giác chết chóc đó, suy nghĩ còn sót lại duy nhất là không được phép làm trái lời cảnh cáo của Ciara.

Còn Ciara, đến khi qua chỗ Harry thì trận đấu đã kết thúc, điều cô được chứng kiến là Harry dùng Xà khẩu để ra lệnh cho con rắn. Và thật kỳ diệu – không sao giải thích nổi – con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục.

Harry dường như không biết mình đã làm gì, cũng không biết chung quanh đang rì rầm, bàn tán chuyện gì. Giọng của Ron kề bên tai nó:

- Đi thôi. Đi, ra ngoài thôi.

Ron kéo Harry chen qua đám đông ra khỏi Sảnh đường. Ciara và Hermione vội vã bám theo sau sát gót. Khi bốn đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm nhưng Harry hoàn toàn không hiểu gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net