Chương 26: Ra ngoài lúc nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione phải ở lại bệnh thất trong nhiều tuần lễ sau. Khi những học sinh khác kéo nhau trở về trường sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, sự vắng mặt của cô bé đã làm dậy lên vô số chuyện đồn đãi rùm beng. Dĩ nhiên ai cũng tưởng là Hermione đã bị tấn công. Nhiều học sinh kéo đi thành hàng dài ngang qua bệnh thất tìm cách dòm Hermione một cái, đến nỗi bà Pomfrey phải đem mấy tấm màn của bà ra để quây quanh giường của Hermione, cho cô bé đỡ ngượng trước những cặp mắt tò mò về bộ mặt đầy lông của mình.

Chiều nào Harry, Ciara và Ron cũng đến thăm Hermione. Khi học kỳ mới bắt đầu, tụi nó đem bài vở trong lớp đến cho Hermione ôn trong bệnh thất. Tinh thần cô bé đã phấn chấn lên khá nhiều, bởi vì gương mặt đã nhẵn lông và đôi mắt đang trở lại màu nâu.

Cùng trò chuyện với nhau về những chuyện xảy ra trong lớp học, bỗng Ron dường như nhớ ra gì đó quay sang hỏi Ciara:

-Này Ciara, bồ có quen biết Pansy Parkinson nhà Slytherin à?

Nghe Ron hỏi như vậy, Ciara có chút ngạc nhiên, nhẹ lắc đầu.

-<Cô ấy chỉ từng nói chuyện với mình một lần trong trận đấu tay đôi.>

Ron liền nói tiếp:

-Trong tiết Độc dược học cùng Slytherin sáng nay, mình để ý thấy không biết là vô tình hay cố ý nhưng cậu ta luôn nhìn cậu bằng ánh mắt rất kì lạ.

Harry nói chen vào:

-Không chừng cậu ta đang âm mưu làm chuyện gì hại em đấy, cậu ta cũng cùng một hội với Malfoy mà, em phải biết rằng bọn nó vốn không ưa gì chúng ta.

Ciara vội giải thích:

-< Em cảm thấy Parkinson là một người khá tốt. Em cũng đã kể cho mọi người rồi không phải sao, trong trận đấu tay đôi đó, cô ấy nhìn thấy em không có khả năng đối đầu với mình nên chỉ tước đi đũa phép của em và trận đấu cứ như vậy mà kết thúc, em hoàn toàn không hề bị thương.>

- Dù như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng phải thật cảnh giác, Ciara.

Hermione nhắc nhở cô.

Chủ đề này kết thúc ngay sau đó, thay vào đó là những manh mối mà Harry và Ron moi được từ Malfoy. Ngoài mặt, Ciara thể hiện rằng mình rất chăm chú lắng nghe câu chuyện của bọn họ, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ đến những vấn đề khác. Đúng như Ron nói, ngày hôm nay Pansy luôn nhìn cô chằm chằm, và đúng là nhìn cô với ánh mắt rất kì lạ. Nhưng Ron lại không phát hiện ra rằng điểm kì lạ trong đôi mắt đó chính là bởi nó chứa đựng đầy tia sợ hãi. Bây giờ thì cô có thể yên tâm rằng cậu ta sẽ không hé môi nói ra nửa lời về sự việc xảy ra ngày hôm đó.

Đầu tháng hai Hermione rời khỏi bệnh thất, đuôi đã đứt, râu đã rụng, mặt đã nhẵn lông. Ngay đêm hôm đó, Harry đưa cho cô bé coi một quyển nhật kí. Trong khi ba người bọn họ đang bàn luận về thứ này thì Ciara đã lấy lí do hơi mệt nên muốn đi nghỉ ngơi trước. Cho đến khi mọi người bắt đầu rời khỏi phòng sinh hoạt chung để trở về phòng của mình thì người đáng lẽ lúc này đã ngủ say- Ciara lại tỉnh dậy. Cô nhẹ nhàng tiến lại kiểm tra xem Hermione đã thực sự chìm sâu vào giấc ngủ chưa, sau khi chắc chắn cô bé sẽ không tỉnh dậy đột ngột, cô mới từ từ lấy trong giương hành lí ra một tấm áo choàng tàng hình. Hồi đầu năm học, Harry đã đưa cho cô giữ thứ này vì sợ mình bảo quản nó không tốt. Mang theo áo choàng, cô chậm rãi rời khỏi tháp Gryffindor.

Mặc dù đã sang mùa xuân nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, bước đi trên hành lang, gió đêm lạnh lẽo lùa qua lớp áo choàng khiến cơ thể Ciara rét run. Hành lang lúc này tối đen như mực, cô chỉ có thể dựa vào một chút tia sáng yếu ớt của ánh trăng đêm nay để mò đường đi. Vừa đi cô vừa phải đề phòng việc bắt gặp giáo viên, nếu việc này xảy ra cô không biết phải dùng lí do gì để biện hộ cho việc ra bên ngoài lúc nửa đêm như thế này và chắc chắn sẽ làm nhà Gryffindor mất một số điểm lớn. Đang lần mò lối đi, bỗng cô nhìn thấy một ánh sáng màu vàng nhạt ở cuối dãy hành lang, thầy Filch đang đi tuần tra để xem có đứa nào trốn ngủ hay không. Vội tìm một chỗ để trốn, mặc dù mặc áo choàng tàng hình nhưng Ciara không thể nào cảm thấy yên tâm khi cứ hiên ngang như không có chuyện gì mà đi qua thầy. Chính bởi vì như vậy nên cô càng mất nhiều thời gian hơn để đến nhà kính số 3 mà vẫn có thể tránh được thầy Filch.

Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng Ciara cũng tìm được địa điểm mình muốn đến, sử dụng một bùa chú đơn giản, cô đã có thể dễ dàng mở khóa cửa để vào bên trong. Bên trong nhà kính này còn tối hơn cả dãy hành lang ban nãy, loay hoay một lúc cô mới có thể tìm được một cây đèn. Vừa thắp cây đèn lên, ánh sáng còn chưa kịp lan tỏa để Ciara có thể nhìn rõ hơn những loài thực vật bên trong thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Trực giác mách bảo, Ciara vội vàng thổi tắt đèn, ngay sau đó cánh cửa nhà kính bị mở toang, mặc dù chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt nhưng cô vẫn có thể nhìn ra, người vừa bước vào là giáo sư Snape:

-Ra đây đi, mày nghĩ mày có thể trốn thoát được khỏi tay tao sao?

Vừa nói, giáo sư Snape bắt đầu đi xung quanh nhà kính:

-Tốt nhất mày nên tự xuất đầu lộ diện trước khi tao tìm được mày, mày cho rằng tao chưa nhìn thấy ánh đèn ban nãy ?

Ciara cũng không thể nào ngờ được đã là nửa đêm rồi mà giáo sư Snape đến đây làm gì. Mất bao nhiêu công sức cô mới lẻn được vào đây, cô không thể ra về tay trắng, nhưng trong tình huống này nếu muốn tiếp tục ở lại nơi này, cô phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết không thì sớm muộn cũng bị tóm.

Dường như nghĩ ra thứ gì đó, Ciara nhẹ nhàng giơ tay lên, không tiếng động điều động phép thuật. Ngay sau đó bên ngoài nhà kính bắt đầu có động tĩnh. Những tiếng động va chạm giữa các hòn đá trên mặt đất vang lên giữa không gian yên tĩnh. Mặc dù chỉ là âm thanh rất nhỏ nhưng trong hoàn cảnh này nó lại trở nên rõ ràng đến lạ thường. Có vẻ như giáo sư Snape cũng nghe thấy, thầy nhỏ giọng chửi:

-Chết tiệt!

Nói rồi, giáo sư Snape nhanh chóng rời khỏi nhà kính.

Đến lúc này, Ciara mới có thể thở ra, có lẽ giáo sư Snape đến đây để lấy nguyên liệu điều chế thuốc giải cho các nạn nhân bị hóa đá. Thầm mong rằng thầy đừng quay lại trước khi cô tìm được thứ mình muốn, sau đó Ciara bắt đầu đi vòng quanh nhà kính để tìm kiếm hoa Aconite. Đúng như những gì cô nghĩ, bên trong nhà kính số 3 thực sự có loài hoa này. Cẩn thận lấy cánh hoa cho vào một lọ thủy tinh, Ciara nhanh chóng rời khỏi đây.

Trên đường trở về còn khó khăn hơn lúc đi, có vẻ giáo sư Snape đã nói với thầy Filch về việc có người đột nhập nên thầy đi tuần tra kĩ càng hơn, dường như không có xó xỉnh nào là thầy không tìm. Lẩn trốn mãi, Ciara mới có thể trở về tháp Gryffindor, ngả lưng lên giường nghỉ ngơi. Vì việc ngày hôm nay đã khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi cộng thêm với việc sử dụng phép thuật nên rất nhanh sau đó cô đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau, trên đường tới lớp học, Ciara có thể được nghe mọi người đang bàn tán chuyện gì:

-Nghe gì chưa? Nửa đêm ngày hôm qua có người đột nhập vào nhà kính số 3 đấy.

-Đó là nơi chứa mấy loài thực vật nguy hiểm phải không? Hắn đã lấy thứ gì vậy?

-Không lấy thứ gì cả, ngày hôm qua hắn bị giáo sư Snape phát hiện ra nên đã nhanh chóng trốn mất, có vẻ chưa kịp lấy được gì.

...

Hai nữ sinh nhà Slytherin đang bàn luận về chuyện xảy ra ngày hôm qua, Ciara làm như không nghe thấy, lướt qua hai người bọn họ.

Bây giờ cô đã có lá của hoa Aconite, chỉ cần thêm Zinnia vàng và một số loại thảo dược khác nữa, cô có thể điều chế thuốc kìm hãm lời nguyền trong cơ thể, mặc dù nó có thể không làm lời nguyền suy yếu giống như lời Curtis Finn nói nhưng ít nhất thì loại thuốc này có thể kéo dài thêm thời gian cho cô.

Thịch! Thịch! ...

Không biết có phải do quá hưng phấn hay không nhưng cô lại cảm thấy ngày hôm nay, tim cô đập mạnh hơn bình thường. Và có lẽ bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt đó chính là một sai lầm của cô.

THỊCH! THỊCH! THỊCH! ...

Mãi đến lúc này, Ciara mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, tim cô đang đập rất nhanh, ngay sau đó cơ thể bỗng trở nên không còn sức lực nào nữa, ý thức dần trở nên mơ hồ, ngã xuống nền đất. Khi còn một chút ý thức sót lại, cô nhìn thấy giáo sư Snape đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt ông không lạnh lùng như bình thường mà có vẻ rất hốt hoảng. Sau đó cô không còn nhìn rõ nữa, mọi thứ trở nên tối đen, cô chỉ có thể cảm nhận được một bàn tay to lớn vội vã mang cô đi đâu đó.

Trong lúc bất tỉnh, Ciara cảm thấy dường như mình đang chìm trong một giấc mơ. Đó là một giấc mơ rất dài...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net