Chương 29: Nghỉ hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry là một người đặc biệt rất ghét mùa hè, ghét hơn bất cứ quãng thời gian nào trong năm vì nó và Ciara phải trải qua mùa hè dài đằng đẵng này ở nhà Dursley, những người này là nguyên nhân khiến hai đứa nó không bao giờ được hưởng những mùa hè thú vị. Thêm việc mặc dù cả hai rất muốn làm bài tập nhưng lại phải làm bài trong bí mật, giữa đêm hôm khuya khoắt. Bởi lẽ bất cứ ai trong gia đình Dursley mà nghe được tiếng lông ngỗng sột soạt trên giấy da nhân lúc đi qua phòng ngủ của hai đứa, thì bọn nó có thể lại bị nhốt vô phòng xép dưới gầm cầu thang cho đến hết mùa hè lắm.

Dưới mái nhà của gia đình Dursley, cấm không bao giờ được nói tới ba má đã qua đời của Harry và Ciara, bởi vì hai người đó là phù thuỷ và pháp sư. Trong nhiều năm trời, dì Petunia và dượng Vernon đã hy vọng rằng, nếu họ ra sức trấn áp kềm chế bọn nó, thì họ có thể trục xuất năng lực huyền bí ra khỏi bọn nhỏ. Nhưng rốt cuộc họ chỉ tổ phát điên thêm vì bao giờ họ cũng thất bại, và bây giờ họ sống trong nỗi kinh hoàng là rủi mà có ai đó biết được chuyện Harry và Ciara đã theo học được hai năm rồi tại trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts thì... Điều hay ho nhứt mà gia đình Dursley có thể làm vào những ngày này là khóa kỹ những sách bùa chú, đũa phép, vạc và chổi thần của Harry và Ciara ngay từ đầu mùa hè, và cấm tiệt cả hai trò chuyện với hàng xóm láng giềng.

Đối với Harry, việc bị tước mất những quyển sách bùa chú quả là một nỗi khổ tâm thật sự, bởi vì thầy cô giáo ở trường Hogwarts đã giao cho nó cả đống bài làm trong kỳ nghỉ. Một trong những bài luận văn mà Harry phải viết là một bài cực kỳ khó về những Độc dược Co rút, do ông thầy khó ưa nhất ở trường Hogwarts - thầy Snape - ra đề. Ông này mà kiếm được một cái cớ để phạt cấm túc Harry chừng một tháng là ổng rất ư khoái trí.

Trong khi Harry đang vật lộn với một mớ bài tập Độc Dược thì Ciara cũng bận rộn chìm trong những tâm sự của bản thân. Suốt mùa hè này, cô đã suy nghĩ rất nhiều về giấc mơ ngày hôm đó. Mặc dù Harry không phải là người thừa kế của Salazar Slytherin nhưng rồi sẽ có một ngày cậu phát hiện ra sự thật rằng cô không phải Ciara Potter. Nghĩ đến điều này, cô đã rất lo sợ, lo sợ rằng sự việc trong giấc mơ sẽ diễn ra ở hiện thực, rằng cậu cũng sẽ bỏ rơi cô giống như người trong giấc mơ. Nhiều lần cân nhắc muốn nói cho Harry biết sự thật về cô, nhưng câu nói cuối cùng của người đàn ông trong giấc mơ khiến cô do dự, cô không muốn cậu dính dáng đến những việc liên quan đến mình, cô sợ rằng một ngày nào đó hắn sẽ cướp mất cậu giống như cách hắn làm người thân của cô ở kiếp trước.

-Em làm sao vậy, Ciara?

-<Em không sao>

-Thật chứ? Anh thấy mấy ngày nay em rất lạ, thường xuyên ngồi một mình thẫn thờ, có tâm sự gì sao?

-<Không phải đâu, em chỉ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để hoàn thành bài luận thôi, Harry>

-Em cũng vậy sao? Anh đang đau đầu với mấy thứ này đây, đặc biệt là bài tập của giáo sư Snape.

Cô chỉ nhẹ mỉm cười an ủi cậu.

Harry tiếp tục cúi đầu làm bài tập, nó không biết rằng Ciara đang nhìn mình rất chăm chú.

"Đôi khi em cảm thấy mình rất tham lam, Harry. Để bảo vệ an toàn cho anh, cách tốt nhất là cắt đứt mọi quan hệ giữa hai đứa, anh không nên liên quan đến những chuyện này, nhưng em lại không thể làm thế, em chỉ còn lại mỗi mình anh là người thân duy nhất. Vì vậy em lựa chọn làm một người câm, một kẻ yếu đuối để vừa có thể tiếp tục ở bên cạnh anh, vừa để hắn không chú ý tới cả hai. Có lẽ em đã mong muốn quá nhiều chăng? Nên nếu một ngày nào đó, anh bỏ lại em giống như giấc mơ, liệu đó có phải là cái giá mà một kẻ tham lam như em phải trả?"

Những tưởng mùa hè sẽ trôi qua nhàm chán như vậy nhưng không phải. Vào ngày sinh nhật của hai đứa, lần đầu tiên trong đời Harry và Ciara nhận được những tấm thiệp chúc mừng sinh nhật, nó được gửi từ Ron, Hermione và lão Hagrid.

Ron khoe với tụi nó rằng ông Weasley vừa trúng Giải Thưởng Lớn cuộc xổ số Galleon hàng năm của Nhật báo Tiên Tri. Vì vậy gia đình Weasley sẽ ngao du một tháng ở Ai Cập - nơi đứa con trai lớn, Bill, đang làm chuyên viên giải nguyền trừ ếm cho ngân hàng phù thuỷ Gringotts, và trở về vào đầu niên học mới của trường Hogwarts. Trong thư, Ron chúng mừng sinh nhật hai đứa và kể về chuyến du lịch của mình. Ngoài lá thư còn có hai gói quà được kèm theo một mẩu thư nhỏ cũng của Ron:

Harry, Ciara,

Đây là cái ống kính Mách lẻo bỏ túi. Nếu chung quanh mình có ai đó không đáng tin cậy thì nó sẽ sáng lên và quay tít. Anh Bill nói nó là đồ nhảm nhí, để bán ấy du khách phù thuỷ và không đáng tin cậy chút nào, bởi vì khi cả nhà cùng ngồi ăn tối hôm qua, nó cứ liên tục nhá sáng miết. Ấy là vì ảnh không để ý anh George và Fred đã lén bỏ vô chén súp của ảnh mấy con bọ xít.

Tạm biệt nha.

Ron.

Gia đình Hermione thì đang đi nghỉ ở Pháp vì vậy cô bé đã mua hai món quà bằng cách đặt hàng bằng cú. Hermione tặng Harry một hũ to xi đánh bóng cán chổi thượng hạng hiệu Fleetwood, một cặp kéo cắt Đuôi chổi bằng bạc sáng choang, một cái la bàn nhỏ xíu bằng đồng để gắn vô cây chổi cho những chuyến du hành xa, và một cuốn Cẩm Nang Tự-Bảo-Quản Chổi Thần. Còn bên trong gói quà của Ciara là một cuốn sách NHỮNG LOẠI THẢO DƯỢC NGUY HIỂM VÀ LỢI ÍCH CỦA CHÚNG, có lẽ cô bé thấy cô rất hay đọc sách về những loại thảo dược nên nghĩ rằng cô thích tìm hiểu về nó, nhưng Hermione đâu biết rằng cô đọc những thứ đó là vì mục đích khác. Mặc dù vậy nhưng nhìn thấy món quà này không hiểu sao Ciara vẫn cảm thấy rất vui sướng.

Món quà cuối cùng là của lão Hagrid, đó là một cuốn sách có bìa màu xanh xinh đẹp với hàng chữ chạm nổi của cái tựa sách bằng vàng: "Quái Thư Về Quái Vật", còn chưa kịp chạm vào thì cuốn sách kỳ quái ấy đã nhảy dựng trên gáy sách rồi tất tả lạch bạch bò ngang qua cái giường, y như một con cua quái dị. Mãi một lúc sau Harry mới giữ chặt được quyển sách trong tay, Ciara vội vã bước tới cái tủ quần áo nhiều ngăn kéo, rút ra một sợi dây nịt, đem trói cuốn sách lại thật kỹ. Cuốn Quái Thư Về Quái Vật vùng vằng với vẻ giận dữ, nhưng không còn táp táp hay vỗ vỗ bìa sách nữa. Bên trong tấm thiệp đi cùng, lão Hagrid viết:

Cháu Harry và Ciara thương nhớ,

Chúc mừng sinh nhật hạnh phúc!

Bác nghĩ cuốn sách này sẽ hữu ích cho các cháu khi vào niên học tới. Bây giờ bác không nói gì thêm nữa. Chừng nào gặp các cháu, bác sẽ nói.

Hy vọng đám Muggles đối xử tử tế với hai đứa.

Chúc cả hai mọi điều tốt lành,

Bác Hagrid.

Harry hết hồn khi lão Hagrid cho rằng một cuốn sách ưa cắn nhặng xị sẽ trở nên hữu ích, nghe đúng là chuyện xúi quẩy. Nhưng nó cũng đặt tấm thiệp của lão Hagrid đứng cạnh thiệp chúc mừng của Ron và Hermione, miệng ngoác ra cười tươi hơn bao giờ hết. Bây giờ chỉ còn lại hai lá thư của trường Hogwarts.

Ciara nhận thấy lá thư này hơi dày hơn bình thường. Nó xé phong bì, rút từ trong đó ra tờ giấy da đầu tiên và đọc:

Thân gửi cô Potter,

Xin vui lòng lưu ý là niên học mới sẽ bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Tàu tốc hành Hogwarts sẽ khởi hành từ sân ga số Chín Ba Phần Tư tại nhà ga Ngã Tư Vua, lúc mười một giờ.

Học sinh năm thứ ba sẽ được phép viếng thăm làng Hogsmeade vào một vài ngày cuối tuần. Xin trình cho phụ huynh hoặc người bảo trợ ký vào tờ đơn cho phép kèm theo đây.

Thân ái,

Giáo sư McGonagall

Phó Hiệu Trưởng.

Lá thư của Harry cũng có nội dung y hệt Ciara, cậu rút tờ đơn cho phép đi thăm làng Hogsmeade ra, nụ cười trên mặt từ từ tắt lụi:

-Được đi thăm làng Hogsmeade thì khoái biết chừng nào nhưng anh không nghĩ dì Petunia và dượng Vernon sẽ chịu kí vô tờ đơn cho phép này đâu.

-<Đừng ủ rũ như vậy, em nghĩ sẽ có cách để bọn họ đồng ý kí vào thôi.>

-<Bây giờ đã muộn rồi, để sáng mai hãy nghĩ tiếp vấn đề này, Harry.>

Tâm trạng Harry cũng rất nhanh chóng vui vẻ trở lại, nó nhìn ba tấm thiệp trên bàn, cảm thấy rất vui sướng. Không chỉ có nó mà cả Ciara cũng vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui như vậy ở kiếp này.

Sáng ngày hôm sau, hai đứa được biết cô Marge – em gái của dượng Vernon sẽ đến đây và ở lại trong một tuần lễ. Mặc dù cô ấy không có dây mơ rễ má huyết thống gì với Harry và Ciara, nhưng cả hai vẫn buộc phải gọi cô Marge là cô suốt đời.

Dượng Vernon yêu cầu Harry và Ciara cư xử như một người bình thường trong những ngày này, thêm vào đó, bọn họ đã nói với cô Marge rằng hai đứa  học ở "Trung tâm Thánh Brutus chuyên Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hoá nổi.". Vì vậy hai đứa phải chấp nhận câu chuyện đó nếu không sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Harry ngồi lặng, mặt trắng bệch, giận uất lên, trợn trừng mắt ngó dượng Vernon, không thể nào tin được điều tai nó vừa nghe. Cô Marge sẽ đến ở chơi tại nhà này một tuần lễ, đúng là không còn món quà sinh nhật nào tồi hơn mà gia đình Dursley có thể tặng cho đứa cháu mồ côi, kể cả so với đôi vớ cũ của dượng Vernon mà Harry nhận được vào kỳ sinh nhật năm kỉa năm kia của nó.

Đang ngồi thừ ra trong trạng thái kinh hoàng ngây đờ, bỗng Ciara gợi ý cho nó:

-< Sao anh không nhân lúc này, bảo dượng Vernon kí tên vào đơn xin phép.>

Nhìn thấy hành động của Ciara, Harry dường như nảy ra ý tưởng gì đó, vội vàng chạy theo dượng Vernon

Sau một hồi nghe Harry trình bày, dượng Vernon cười chế nhạo:

-Mà tại sao tao phải ký vô chứ?

Harry cẩn thận lựa từng tiếng từng lời:

-Dạ, cháu thấy thiệt là khó mà giả vờ với cô Marge là cháu học ở cái trường... Thánh gì đó...

Dượng Vernon gào to:

-Trung tâm Thánh Brutus Giam giữ Thiếu niên Phạm tội Không Cải hóa nổi.

Harry hài lòng khi nghe trong giọng nói của dượng Vernon có một nỗi hoảng hốt nào đó. Nó bình tĩnh ngước nhìn gương mặt to bè và tím rịm của dượng Vernon, nói:

-Dạ, cái trường đó, cháu thấy mình sẽ phải ghi nhớ nhiều thứ, rồi phải làm cho câu chuyện có vẻ thuyết phục, phải không dượng? Nếu rủi mà cháu vô tình để lộ ra điều gì đó...

Dượng Vernon rống lên:

-Thì tao sẽ khiến mày ói ra hết những thứ mày nuốt vô, biết không?

Dượng Vernon nhào tới, dứ dứ nắm đấm vô mặt Harry, nhưng Harry vẫn kiên cường. Nó nói bằng giọng không gì lay chuyển được.

-Có khiến cho cháu ói mửa ra thì cũng không thể làm cho cô Marge quên được những gì cháu sẽ nói với cổ.

Dượng Vernon đứng khựng lại, nắm đấm vẫn còn giơ cao, gương mặt vốn đỏ au đã xạm xuống thành màu nâu cánh gián xấu xí.

Harry nói tiếp thật nhanh:

-Nhưng nếu dượng ký dùm cháu đơn cho phép, thì cháu thề là sẽ ráng nhớ tên cái trường mà dượng nói là cháu đang theo học. Và cháu sẽ hành động như một Mug..., một người bình thường, và mọi thứ.

Harry biết rằng dượng Vernon đang suy nghĩ lại đề nghị của nó, dù hàm răng ông đang nhe ra và mạch máu nổi cộm trên thái dương của ông nhịp phập phồng.

Cuối cùng ông gầm ghè:

-Được. Tao sẽ canh chừng cẩn thận hành vi thái độ của mày trong suốt thời gian cô Marge ở đây chơi. Nếu cuối cùng mày giữ được bí mật câu chuyện và chịu nằm trong giới hạn cho phép, thì tao sẽ ký tên vô tờ đơn chết tiệt của mày.

Dượng Vernon xoay mình, kéo cánh cửa trước, bước ra, rồi đóng sầm cánh cửa lại, mạnh đến nỗi một trong mấy tấm kính cửa ở trên cao bị chấn động, rớt xuống.

Vì vậy để có được giấy phép đi thăm làng Hogsmeade cùng với Ron và Hermione, cả Harry và Ciara phải cư xử như một Muggle trong khoảng thời gian cô Marge đến. Nhưng cả hai không biết rằng mọi chuyện không dễ dàng như bọn nó nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net