Chương 3: Thư nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chuẩn bị xong, hai đứa vội vàng ra khỏi gầm cầu thang chật hẹp, và cũng chính là phòng của cả hai. Nhìn thấy dì Petunia tất bật trong bếp, cô mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Dudley. Trong khi Harry đứng trong bếp giúp dì Petunia thì Dudley đang gào thét lên với vì số quà sinh Nhật năm nay của nó ít hơn năm ngoái. Vừa quay sang nhìn thấy ánh mắt của Ciara thì nó bỗng nhiên bất động, trong mắt chứa sự sợ hãi, mặc dù vẫn tiếp tục la hét nhưng giọng nói lại nhỏ hơn trước. Dù vậy vẫn khiến Ciara cảm thấy rất chói tai, cô không nhìn nữa, quay mặt đi vào bếp.

"Thật ngu ngốc"

Đó là suy nghĩa đầu tiên của cô khi nhìn thấy nó. Một tên vô dụng như Dudley sau khi thoát khỏi sự bao bọc của dì dượng làm sao có thể tồn tại chứ?

"Phải rồi ...Có lẽ... Mình còn ngu ngốc hơn Dudley nữa"

Ciara đột nhiên nở một nụ cười tự giễu, cô vậy mà lại quên mất rằng kiếp trước mình đã phải trả giá đắt như thế nào cho lỗi lầm của chính cô gây ra. Cô lấy tư cách gì mà đánh giá Dudley?

Đợi đến khi dì Petunia hứa sẽ mua thêm quà cho Dudley sau khi đi chơi, nó mới chịu im lặng. Vì vậy sau bữa sáng, cả nhà Dursley cùng đi đến sở thú. Điều đáng ngạc nhiên là Ciara và Harry cũng được đi cùng do dượng không nhờ được ai trông chừng hai đứa cả.

Dudley đập mạnh vào cửa kính chuồng bò sát, quát lớn với con vật bên trong. Thế nhưng con rắn phía sau tấm kính lại chẳng hề động đậy gì, mất hết kiên nhẫn, nó bỏ sang chuồng khác. Harry từ từ tiến đến vị trí mà Dudley vừa đứng, trong lúc đó cô quan sát xung quanh sở thú, trước đây cô đã từng được đến sở thú một lần, đó là một kỉ niệm...không hề vui chút ý nào.

Đang chìm trong hồi ức của mình, bỗng một tiếng hét lớn làm cô hồi hồn lại. Con rắn lúc nãy không hiểu sao lại bò được ra ngoài, nó đến gần Harry, ngoắc nhẹ đầu một cái rồi trườn đi mất. Ngược lại, không biết bằng cách nào Dudley lại có thể vào được bên trong chuồng bò sát, nó khóc thét cầu cứu mẹ mình. Sau sự việc đó, cô cũng có thể đoán được kết quả xảy ra với hai đứa, đúng như cô nghĩ, dượng Vernon đổ hết toàn bộ tội lỗi lên đầu cả hai, tiếp tục nhốt cô và Harry trong gầm cầu thang chật hẹp:

-Xin lỗi em, Ciara. Do anh nên em mới bị nhốt ở đây.

Cô quay sang Harry, an ủi:

-<Đây không phải lỗi của anh, Harry. Anh không cần phải tự trách bản thân mình như vậy>

Sau khi nhìn thấy hành động của cô có lẽ cậu đã cảm thấy vui lên được phần nào, hào hứng kể cho Ciara nghe về chuyện thú vị mà mình gặp được:

-Em biết không, khi đó anh dường như có thể nghe được con rắn đó đang nói chuyện với anh. Nó nói rằng, mình chưa từng nhìn thấy Brazil, và khi thoát ra khỏi đó, nó còn cảm ơn anh. Anh đã kể chuyện này với dượng Vernon nhưng ông ấy chẳng hề tin anh gì cả.

Vừa nói, cậu vừa thể hiện một vẻ mặt buồn bã. Ciara nghe thấy điều này thoáng sửng sốt nhưng ngay sau đó đôi mắt cô lại trở nên trầm lặng như bình thường. Việc này cũng không có gì ngạc nhiên lắm, trước đây cô đã phát hiện ra trong cơ thể hai người chứa một nguồn năng lượng đặc biệt hơn so với những người khác, nó khá giống với thứ phép thuật ở kiếp trước của cô.

Ciara cùng Harry từ nhỏ đã mất cha mẹ và được đưa đến nhà dì dượng. Vì vậy cô cũng có thể lờ mờ đoán ra thân phận của cha mẹ mình không đơn giản và có lẽ cái chết của họ cũng không phải là do tai nạn giao thông như những gì mà dì Petunia nói. Đặc biệt, Ciara còn cảm nhận được trong cơ thể của Harry vẫn còn có một nguồn năng lượng khác mà cô vẫn không thể xác định được, nhưng cô biết rằng nó rất nguy hiểm, điều kì lạ là nó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh.

Hiện tại phép thuật kiếp trước của Ciara đang dần phục hồi, không những thế còn có khả năng dung hoà với thứ lực lượng gần giống như phép thuật có sẵn trong cô. Khổ nỗi ở chỗ, cơ thể này quá yếu ớt, khó có thể chịu đựng được, bởi vậy sức khoẻ của cô càng ngày càng suy yếu. Cô vẫn còn nhớ đã có lần cô sốt cao suốt gần nửa tháng trời, lúc đó Harry đã vô cùng lo lắng, tự trách. Chính vì vậy, từ khi đó cậu luôn chăm sóc cô rất cẩn thận, không dám lơ là.

Ciara nhìn người anh trai trước mặt của mình, khuôn mặt cậu có vẻ không được vui. Cô mỉm cười:

-< Em tin anh, Harry >

Khi hai đứa được ra ngoài thì mùa hè đã bắt đầu. Vào một ngày như thường lệ, Harry ra bên ngoài lấy thư, có bốn lá thư nằm trên thảm: một bưu thiếp của em gái ông Dursley gửi, một phong bì màu nâu giống như thư đòi tiền điện, nước và hai lá thư còn lại thì gửi cho Harry và Ciara. Harry cầm lá thư lên, nhìn chòng chọc, tim nó tưng bừng như đang có một ban nhạc cao su khổng lồ đang chơi. Trong cuộc đời nó từ trước đến nay, chưa bao giờ nhận được bất kì bức thư nào cả, nhưng trên đó lại ghi rõ ràng tên người nhận và địa chỉ nhà của nó, vì vậy không thể có sự nhầm lẫn nào ở đây được.

Phong bì dày và nặng, làm bằng giấy da vàng nhạt và địa chỉ được viết bằng mực màu xanh biếc. Thư không dán tem. Hai tay Harry run rẩy khi lật qua lật lại lá thư, thấy một dấu khằn sáp màu tím mang huy hiệu: một con sư tử, một con ó, một quân hàm và một con rắn cuốn quanh mẫu tự H.

Thấy Harry nhìn chằm chằm lá thư một cách chăm chú, cô cũng tiến lại. Vào lúc đó cô vô cùng ngạc nhiên, đó là phong thư đẹp nhất mà cô từng thấy, nó rất đặc biệt và còn được gửi cho hai đứa nó.

Ông Dursley ở trong bếp thúc giục Harry mang thư vào, nó liền đưa thư đòi tiền điện, nước và cái bưu thiếp cho ông Dursley. Rồi hai đứa ngồi xuống từ từ mở phong thư màu vàng:

-Ba

Bỗng nhiên Dudley la lên

-Ba, thằng Harry và con Ciara có cái gì kìa!

Ngay lúc Harry sắp mở lá thư ra, ông đã giật phăng lá thư. Mặc dù Harry đã cố gắng đòi lại nhưng ông lại nổi giận quát lớn. Ciara nhận thấy khi đó sắc mặt ông rất kì lạ. Kể từ ngày hôm đó, dì dượng càng đối xử với hai đứa tệ hơn và những lá thư màu vàng như vậy càng được gửi đến nhiều hơn, phương thức chúng được gửi đến cũng rất kì lạ, chúng được mang đến từ những con cú. Ciara phải thật sự thừa nhận rằng những con cú này phải được huấn luyện rất kĩ càng mới có thể mang đến chính xác địa chỉ như vậy. Qua mấy ngày, những lá thư vẫn tiếp tục được gửi đến, bởi vì không thể bỏ qua rãnh thư trên cửa nên chúng được chồi vô qua khe hở dưới cánh cửa, hai bên hông cửa, vài lá thư còn được thảy qua cửa sổ nhỏ trong phòng tắm ở tầng trệt. Ông Dursley đem đốt hết số thư, cho đến một ngày tưởng như được yên bình, khi nhìn thấy ba bốn chục lá thư tuôn ào ào theo ống khói xuống thì ông đã không thể nào chịu đựng được nữa. Vì vậy ông quyết định chuyển đến nơi khác, nhưng dù có đi đến đâu thì những lá thư vẫn được gửi đến, cuối cùng bọn họ đã đến một nơi giống như trên một tảng đá lớn ở biển khơi.

Bên ngoài gió gào thét, luồn vào trong lều khiến cho Harry và Ciara run lên bần bật, sóng biển cuồn cuộn va vào mỏm đá. Chỉ còn một phút nữa là hai đứa sẽ mười một tuổi. Ba mươi giây... hai chín... hai tám... Ciara quay sang nhìn anh trai mình, miệng khẽ mở đang định gọi tên anh. Ba giây... hai giây... một...

Bỗng, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó đang đập cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net