Chương 30: Rời khỏi nhà Dursley

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần một tuần trôi qua kể từ khi cô Marge đến, Harry và Ciara đã luôn có gắng hành động như một người bình thường nhất có thể. Harry sống qua trót lọt khoảng thời gian này nhờ tự buộc mình chỉ suy nghĩ về cuốn Cẩm Nang Tự-Bảo-Quản Chổi Thần mỗi khi cô Marge bắt đầu tra tấn nó. Kế sách này khá hiệu nghiệm, mặc dù nó khiến cho Harry có vẻ đờ đẫn, vì thế cô Marge bắt đầu đổi giọng là theo ý kiến của cô thì Harry bị thiểu năng tâm thần. Còn Ciara thì vốn chẳng hề để tâm đến những lời nói của cô Marge. Cô luôn mang đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm cô Marge mỗi khi bà ta lên tiếng mắng nhiếc cô, vì vậy ngược lại còn khiến bà ta cảm thấy khiếp sợ.

Cuối cùng, mãi rồi cuối cùng cũng đến buổi tối kết thúc chuyến viếng thăm gia đình Dursley của cô Marge. Dì Petunia nấu một bữa ăn tối tuyệt vời và dượng Vernon khui tới mấy chai rượu. Mọi người thưởng thức trọn vẹn món súp và món cá hồi mà không bận tâm gì đến các khuyết điểm của Harry và Ciara.

Cô Marge đã uống khá nhiều rượu rồi. Gương mặt to chành bạnh của cô đã đỏ nhừ. Nói vu vơ một hồi, cô hất đầu về phía Harry:

-Chứ còn cái thằng oắt con này...

Bao tử Harry quặn lại. Nó vội nghĩ ngay đến Cẩm Nang Tự-Bảo-Quản Chổi Thần.

-Thằng oắt con này dáng dấp nhỏ thó, ác hiểm. Cũng tương tự như chó thôi. Năm ngoái tôi sai Đại tá Fubster trấn nước một con. Chẳng qua là cái đồ chuột nhắt. Yếu xìu. Dòng dõi thấp kém.

Harry cố gắng nhớ lại trang mười hai của cuốn sách "Một Lá Bùa Giải Trừ Được Kẻ Đối Nghịch Bất Đắc Dĩ".

-Nói cho cùng là do huyết thống, như hôm trước tôi đã có nói rồi đó. Máu xấu thì phải loại ra thôi. Này, tôi không nói bất cứ điều gì xúc phạm đến gia đình chị đâu, chị Petunia à.

Cô Marge vỗ vỗ lên bàn tay xương xẩu của dì Petunia bằng bàn tay to chảng như cái xẻng.

-Nhưng em gái của chị là một cái trứng ung. Chúng lọt vô cả những gia đình danh giá nhất. Rồi cô ả cuốn gói theo trai, theo một gã lang thang vô tích sự, để lại cái hậu quả là cục nợ trước mắt chúng ta đây.

Harry nhìn trừng trừng vào cái dĩa đồ ăn của nó. Lỗ tai nó lùng bùng một cách kỳ lạ. Harry cố đánh lạc hướng bằng cách nghĩ: "nắm chặt lấy đuôi cán chổi của bạn". Nhưng nó không thể nhớ tiếp theo là câu gì nữa. Giọng của cô Marge xoáy vô tai y như cái máy khoan của dượng Vernon.

Cô Marge chụp lấy chai rượu mạnh, rót thêm vô cái ly của cô, bắn tứ tung lên trên khăn trải bàn, giọng cô oang oang:

-Thằng Potter này, nó làm cái trò trống gì hử, anh chưa từng nói cho em biết?

Dượng Vernon và dì Petunia lộ vẻ căng thẳng, đến nỗi Dudley ngưng vục mặt vô miếng bánh và há hốc miệng mà ngó ông bà già nó.

Dượng Vernon liếc nữa con mắt về phía Harry và Ciara đáp:

-Nó... không làm việc. Thất nghiệp.

Cô Marge gật gù:

-Đúng như em nghĩ.

Cô uống ực cả ly rượu bran-đi, rồi chùi cằm vô ống tay áo:

-Một thằng ngây ngô vô tích sự, du thủ du thực, làm biếng nhớt thây, một thứ đồ...

-Không đúng.

Harry đột nhột lên tiếng. Cả cái bàn ăn chợt lặng trang. Harry run rẩy toàn thân. Trong đời nó, nó chưa bao giờ giận dữ đến như vậy.
Dượng Vernon gào lên:

-THÊM RƯỢU!

Mặt mày dượng Vernon lúc này đã trắng bệch. Ông dốc rỗng chai rượu vô ly của cô Marge, gầm ghè Harry:

-Mày, oắt con, hai đứa bọn mày đi ngủ đi, đi đi...

Nhưng cô Marge vừa nấc cục vừa giơ một bàn tay lên. Đôi mắt nhỏ ti hí đỏ kè của cô Marge bám chặt vào mắt Harry:

-Cứ nói đi thằng oắt con, nói nữa đi. Mày tự hào về cha mẹ của mày hả? Họ đã tự đi tìm cái chết cho chính họ trong một vụ đụng xe. Tao chắc là họ lái xe trong khi say xỉn bét nhè.

Harry chợt thấy mình đứng bật dậy:

-Ba má tôi không chết trong một tai nạn xe cộ.

Cô Marge thét lên:

-Thằng nhãi ranh láo toét! Họ đã chết trong một vụ đụng xe, và để lại mày như một gánh nặng cho những người bà con siêng năng, tử tế.

RẦM!

Một tiếng động lớn vang lên, lần này không phải do Harry gây ra mà là Ciara. Cô đứng bật dậy khỏi ghế, đập mạnh tay lên bàn ăn, đôi mắt lạnh lẽo liếc cô Marge. Nhưng bà ta dường như men rượu đã làm bà ta không tỉnh táo nữa, không nhận ra được sự tức giận trong ánh mắt Ciara:

-Còn mày, nhóc con, mày có ý kiến gì sao?

Nói đến đây, cô Marge cười chế giễu:

-À, mày cũng đâu thể nói được gì đâu.

CHOANG!

Những chiếc đĩa và ly trước mặt Ciara bấy giờ rơi xuống đất vỡ tan, tạo thành một tiếng động inh tai.

Cô Marge cũng bắt đầu nhận ra sự bất thường trong ánh mắt của Ciara. Suốt một tuần qua, con nhóc này không hề có phản ứng gì trước những lời nói của bà ta nhưng hôm nay nó lại đang lườm bà bằng ánh mắt rất đáng sợ. Mặc dù cảm thấy sợ hãi nhưng bà ta cũng không chịu yếu thế:

-Con nhóc láo xược, mày có thái độ gì vậy hả? Nhìn mày là tao lại nhớ đến mẹ mày, đều ngu ngốc giống như nhau, mày là gánh nặng lớn nhất của gia đình anh Dursley đấy!

Cơn giận làm cho người cô Marge căng phồng lên.

-Mày là cái đồ oắt con vô ơn xấc xược...

Bỗng nhiên cô ngừng nói. Trong chốc lát lời nói có vẻ như tàn lụi tiêu tan trong cô Marge. Dường như cô đang căng phồng lên với một cơn giận không thể giải thích được. Mà sự căng phồng đó không chịu dừng lại. Gương mặt chành bạnh đỏ chạch của cô bắt đầu trương phù lên, đôi mắt ti hí của cô phình lồi ra và miệng cô bị giãn nở đến nỗi không mở ra thốt thành lời được nữa. Chỉ trong giây lát, những cái nút áo của chiếc áo len cô đang mặc bị đứt bung và bắn vô tường. Cô Marge đã trương phình lên như một cái bong bóng quái dị, bụng cô không bị cái áo len bó ở ngang eo nữa, phình ra chang bang, mỗi ngón tay của cô trông như một khúc xúc xích Ý...

Dượng Vernon và dì Petunia cùng gào thất thanh:

-MARGE!

Toàn bộ thân hình của cô Marge bắt đầu bốc lên khỏi cái ghế, bay từ từ lên trần nhà. Lúc này, cô Marge đã tròn quay, giống y hệt cái phao cứu cấp khổng lồ có đôi mắt heo. Tay chân cô dang ra một cách quái dị trong lúc thân thể cô bốc lên lơ lửng trong không trung, tạo ra những âm thanh nổ lụp bụp hết sức hỗn loạn. Con Ripper chạy vô phòng sủa như điên.
Dượng Vernon chụp lấy một chân của cô Marge, cố hết sức kéo cô trở xuống. Ông gào:

-KHÔNG!

Nhưng dượng Vernon gần như bị nhấc bổng lên khỏi sàn nhà. Con Ripper hiểu nhầm tình huống, nhảy chồm tới và cắm phập hàm răng nhọn của nó vô ống chân của dượng Vernon.

Harry kéo Ciara chạy vọt lên phòng trước khi bị ai ngăn lại:

-Đợi anh một chút, anh xuống phòng xép dưới chân cầu thang lấy cái rương hành lí, em chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, anh không thể chịu đựng được việc bà ta nói ba má chúng ta và em như vậy.

Nói rồi nó chạy xuống dưới, để lại một mình Ciara ở trên phòng. Chuyện vừa rồi đã khiến cô rất ngạc nhiên, đó là lần đầu tiên cô cảm thấy tức giận đến như vậy. Mặc dù đã cố nhẫn nhịn cho tới ngày hôm nay nhưng đến cuối cùng cô vẫn không thể chịu được việc nghe bà ta dùng những lời lẽ xúc phạm đó để nói với Harry. Tuy nhiên cô chắc chắn là mình vẫn chưa làm gì bà ta, có lẽ Harry là người gây ra chuyện này. Cũng phải thôi, Harry đối với ba má mình có bao nhiêu sự kính trọng cùng mong nhớ. Thật sự không thể đong đếm được.

Chỉ mấy phút sau, Harry quay trở lại, nó nhanh chóng nạy tấm ván lót sàn lỏng lẻo ra, tóm cái áo gối đựng đầy sách vở và bài tập cùng đống quà sinh nhật. Xong nó quay trở ra, túm lấy cái lồng trống trơn của con Hedwig, rồi cùng Ciara xuống cầu thang, tới bên hai cái rương đã để sẵn ở cửa. Vừa lúc đó dượng Vernon lao ra khỏi phòng ăn với cái ống quần rách đầm đìa máu. Dượng gào:

-TRỞ LẠI ĐÂY! TRỞ LẠI LÀM CHO CÔ ẤY BÌNH THƯỜNG LẠI NGAY!

Mặc dù đang trong cơn thịnh nộ nhưng Harry vẫn che chắn cho Ciara khỏi dượng Vernon. Nó đá cái rương ở bật nắp ra, rút ra cây đũa phép và chĩa vào dượng Vernon:

-Cổ đáng bị như vậy!

Harry nói, nhịp thở gấp gáp:

-Cho đáng đời cổ. Dượng tránh xa ra!

Nó sờ soạng sau lưng để nắm lấy tay đấm của cánh cửa. Nó nói:

-Chúng cháu đi đây. Bọn cháu chịu hết nổi rồi.
Trong chớp mắt sau đó, Harry đã kéo Ciara ra ngoài đường vắng vẻ tối thui, hì hục kéo lên cái rương nặng nề đằng sau lưng, và cái lồng của con Hedwig thì cặp dưới nách.

-<Nặng không, Harry? Em xách giúp anh nhé.>

-Không cần đâu, Ciara. Sức khỏe của em không được tốt, không nên làm những việc như thế này.

Có lẽ Harry vẫn còn ám ảnh việc cô phải nằm trong bệnh xá suốt một thời gian dài, vậy nên trong mùa hè này, anh luôn dành tất cả mọi việc về tay mình, cô hầu như không phải đụng đến tay làm gì.

-<Không sao, em xách giúp anh>

Giằng co một hồi, Harry không thể nói lại được với Ciara nên đành phải làm theo ý muốn của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net