Chương 31: Chuyến xe đò Hiệp sĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người lê bước qua nhiều con đường, cuối cùng gục xuống thở hổn hển vì phải dốc sức kéo theo cái giương hành lí khổng lồ. Nhưng sau 10 phút ngồi một mình trên đường khuya vắng lặng tối đen, một cảm xúc mới xâm chiếm Harry, đó là: hoảng loạn. Nó thấy mình chưa từng rơi vào một tình thế gay go tồi tệ hơn thế này bao giờ. Nó đã bị mắc kẹt rồi, một thân một mình mà thôi, trong cái thế giới Muggle tối tăm, tuyện nhiên không có chỗ nào để mà đi tới. Nhưng bi đát nhất trong tình huống của Harry hiện nay là nó đã làm một phép thuật nghiêm trọng, nghĩa là nó gần như chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts. Nó đã vi phạm quá tệ Đạo luật Giới hạn Phù thuỷ Vị thành niên, và hiện giờ nó còn ngạc nhiên là vì sao đại diện Bộ Pháp thuật vẫn chưa nhào xuống bắt nó, ngay tại chỗ nó đang ngồi đây.

Ciara cũng dường như hiểu được cảm giác của Harry lúc này, nhưng cô đối với việc này cũng không mấy lo lắng giống như cậu. Nếu Harry thật sự bị đuổi khỏi Hogwarts, thì khỏi cần suy nghĩ nhiều, cô cũng sẽ tự thôi học tại trường. Dẫu sao những việc cô làm từ trước đến nay đều nhằm mục đích ở bên cạnh bảo vệ Harry.

Đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên Ciara có cảm giác ai đó đang quan sát hai đứa. Dáo dác nhìn xung quanh, nhưng thứ cô thấy chỉ là đường phố hoàn toàn vắng lặng, không một tia sáng phát ra từ bất kỳ ngôi nhà to lớn vuông vức nào ở chung quanh. Mặc dù không nghe thấy được nhưng cô vẫn cảm nhận được: có ai đó, hay cái gì đó, đang đứng đâu đó ở cái khoảng hẹp giữa nhà để xe và dãy hàng rào ngay đằng sau lưng .

Harry cũng cảm nhận được điều này, nó cúi xuống giương hành lí, vội lấy đũa phép ra. Harry lẩm bẩm:

- Lumos.

Một đốm sáng xuất hiện ở đầu cây đũa phép, làm cho Harry muốn lòa cả mắt. Nó giơ cây đũa phép lên cao quá đầu, và những bức tường tô đá rửa của ngôi nhà số Hai thình lình xẹt lửa. Cánh cửa nhà để xe ngời sáng và Harry nhìn thấy, rất rõ ràng, ngay giữa bức tường và nhà để xe là hình dáng lù lù của một cái gì đó vĩ đại, với những con mắt phát sáng chói lóa.

Harry lùi lại. Chân nó vấp phải cái rương và trượt té. Cây đũa phép văng ra khi nó xoạc cánh tay chống đỡ lúc té xuống. Nó té mạnh, trúng vô ống máng xối.

Ciara vội chạy đến đỡ cậu lên. Bỗng một tiếng "ĐÙNG" điếc tai nổ ra, kèm theo nó là một luồng ánh sáng chói lọi thình lình xuất hiện. Chỉ một giây sau đó, một luồng sáng đèn pha và một cặp bánh xe bành ki tô lăn sát tới và thắng rít lại, đúng ngay tại chỗ Harry và Ciara. Đó là của một chiếc xe buýt ba tầng, màu tía chói lọi, có vẻ như vừa từ trong không khí hiện ra. Trên tấm kính chắn gió của cái xe có mấy chữ vàng: Xe đò Hiệp sĩ.

Ngay lập tức một người lơ xe mặc đồng phục màu tía nhảy ra khỏi chiếc xe và bắt đầu rao to trong đêm:

- Chào mừng quí khách đi xe đò Hiệp sĩ, vận chuyển khẩn cấp dành cho những phù thuỷ và pháp sư bị lâm vào thế kẹt. Chỉ cần giơ tay cầm đũa phép lên là chúng tôi có thể đưa quí khách đến bất cứ nơi nào quí khách muốn. Tên của tôi là Stan Shumpike, và tôi sẽ là lơ xe của chuyến xe đêm nay...

Đèn pha của chiếc xe đò Hiệp sĩ rọi sáng trưng, vì vậy cô có thể dựa vào đó để nhìn khoảng hẹp giữa nhà để xe và dãy hàng rào. Và cô đã nhìn thấy một con chó to lớn, đen thui, đang nhìn chằm chằm hai đứa. Không hiểu vì sao trong khoảnh khắc nhìn thấy nó, cô có cảm giác rằng con chó này không bình thường. Nhưng ngay sau đó tức cô bị kéo vào cuộc trò chuyện của Harry và Stan.

-Trên trán chú mày có cái gì vậy?

Harry vuốt tóc mình xuống che phủ vết thẹo, cố đáp tỉnh bơ:

-Có gì đâu.

Nhưng Stan vẫn cứ nằng nặc hỏi:

-Sinh đôi hả?

-Phải.

-Chú mày tên gì?

-Neville Longbottom.

Harry buột miệng nói ngay cái tên đầu tiên hiện ra trong trí nó.

-Còn cô gái này?

-Ciara Longbottom.

Rồi nó nói tiếp thật nhanh, mong đánh trống lảng với Stan:

-Vậy ra chiếc xe này... Anh nói là nó có thể chạy đến bất cứ nơi đâu à?

-Đúng vậy!

Stan nói với vẻ tự hào:

-Đến bất cứ đâu mà chú mày muốn, miễn sao nơi đó còn trên mặt đất. Xe đò không thể lặn xuống nước được.

Nhưng Stan lại tò mò nữa:

-Này, có phải chú mày đã ngoắc xe xuống, phải không? Chính chú mày đã giơ đũa phép lên ngoắc xe hả?

Harry nói ngay:

-Phải. Anh cho hỏi, đi Luân Đôn tốn bao nhiêu tiền?

Stan đáp:

-Mười một Sickles. Nhưng nếu trả mười ba thì được phục vụ sô-cô-la, và với mười lăm Sickles thì có thêm chai nước nóng và bàn chải đánh răng có màu tuỳ chọn.

Harry lại cắm đầu vô cái rương của nó lúi húi lục lọi, moi ra cái túi đựng tiền, trút ra mấy đồng cắc bằng bạc đưa cho Stan. Sau đó Stan và Harry cùng khiêng hai cái rương to tổ nái lên bậc tam cấp của xe. Cái chuồng của Hedwig cũng được yên vị ngay ngắn trên nắp rương.

Cuối cùng khi bầu trời dần ló rạng, Ernie - người cầm lái chiếc xe, chở hai đứa đến trước quán Cái Vạc Lủng theo đúng như yêu cầu của Harry. Đối với Ciara, đi trên chuyến xe này còn tệ hơn cảm giác khi đi trên toa xe ở ngân hàng phù thủy Gringotts. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao những hành khách trước đó đều hết sức hài lòng khi được ra khỏi chiếc xe. Mặc dù vậy, cô biết thêm được một số thông tin khá mới mẻ về Sirius Black.

Harry và Ciara nhảy xuống bậc tam cấp ở cửa xe, giúp Stan hạ cái rương của hai đứa và cái chuồng của con Hedwig xuống lề đường.
Harry nói:

-Thôi, tạm biệt anh nhé.

Nhưng Stan không chú ý đến lời từ biệt của Harry. Anh ta vẫn đứng trên bậc lên xuống của xe mà trợn tròn mắt nhình cái cổng âm u của quán Cái Vạc Lủng.

Một giọng nói vang lên:

-Các cháu đây rồi, Harry, Ciara.

Trước khi Harry quay đầu lại, nó đã cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình. Cùng lúc, Stan hét toáng lên:

-Chèn ơi! Anh Ernie lại đây mà coi! Lại đây coi nè, anh Ernie!

Harry ngước nhìn lên chủ nhân của bàn tay đang đặt trên vai mình. Nó bỗng có cảm giác như vừa bị một xô nước đá xối xuống gan ruột: nó đụng đầu ngay chính ông Bộ trưởng Pháp thuật - ông Cornellius Fudge.

Stan đã nhảy xuống lề đường, đứng cạnh họ. Anh ta háo hức hỏi:

-Thưa ông Bộ trưởng, ông vừa gọi Neville và Ciara là gì?

Ông Cornelius Fudge là một người đàn ông nhỏ con nhưng béo tốt, mặc một cái áo khoác dài có sọc nhỏ. Trông ông ta có vẻ lạnh cóng và kiệt sức. Ông nói bằng giọng nghiêm trang:

-Neville nào? Đây là Harry Potter và Ciara Potter.

Stan hét lên vui sướng tột cùng:

-Ernie! Ernie! Anh đoán coi Neville là ai? Chính là Harry Potter đó! Tôi nhìn thấy cả vết thẹo mà!

Ông Cornelius Fudge hơi bực mình:

-Hừm. Thôi thì tôi cũng mừng là Xe đò Hiệp sĩ đã đón Harry và Ciara đến đây, nhưng bây giờ cậu ấy và tôi cần phải vào trong quán Cái Vạc Lủng này cái đã...

Bàn tay của ông Cornelius Fudge càng nắm chặt vai Harry hơn, và Harry thấy mình bị đẩy vào quán Cái Quán Lủng.

Một bóng người khòm nhom cầm một cái đèn lồng đi qua cánh cửa đằng sau quầy rượu. Đó là ông Tom, ông chủ khô quắt và sún răng của quán. Ông Tom nói:

-Thưa ông Bộ trưởng, ông đã tìm ra thằng bé! Ông có muốn dùng chi không? Rượu hay bia?

Ông Cornelius Fudge nói:

-Có lẽ một ấm trà là đủ rồi.

Ông Bộ trưởng Pháp thuật ấy vẫn chưa buông bàn tay ra khỏi vai Harry, Ciara chỉ có thể bước theo hai người bọn họ.

Đằng sau vang lên tiếng lịch kịch và hơi thở phì phò. Stan và Ernie xuất hiện. Cả hai khiêng hai cái rương và cái chuồng của Hedwig vô trong quán, nhìn quanh với vẻ phấn khích:

-Sao mà chú mày không chịu nói cho tụi anh biết chú mày là ai hở Neville?

Stan hỏi Harry, mặt mày rạng rỡ, trong khi gương mặt tinh ranh của Ernie cũng nhóng qua vai Stan mà ngó Harry một cách thích thú.
Ông Cornelius Fudge bèn nói thêm với ông chủ quán:

-Và làm ơn cho tôi một phòng riêng tư một chút để nói chuyện, Tom à.

Harry khổ sở nói với Stan và Ernie:

-Tạm biệt hai anh.

Rồi theo ông Cornelius Fudge dưới sự chỉ đường của ông Tom đi qua lối đi từ quầy rượu.
Stan gọi vói theo:

-Tạm biệt, Neville! Và cả Ciara nữa!

Ông Cornelius Fudge kèm Harry đi theo ngọn đèn lồng trong tay ông Tom qua một hành lang hẹp đến một phòng ăn nhỏ:

-Cô Ciara, không phiền nếu tôi và Harry nói chuyện riêng với nhau một chút chứ.

Nghe câu nói của ông, Ciara cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu đồng ý. Cô nhắc nhở Harry:

-<Vậy em sẽ chờ ở ngoài này, nếu có chuyện gì xảy ra anh phải gọi em ngay nhé>

-Anh biết rồi, Ciara.

Hai người bọn họ vào bên trong, một lúc sau cô thấy ông Tom đi vào, tay bưng một khay trà và bánh xốp. Lúc trở ra, ông quay sang hỏi cô:

-Cô Ciara, cô có cần gì không?

Cô lắc đầu đáp lại

-Vậy tôi đi trước.

Ngồi chờ đợi một khoảng thời gian dài, Ciara mới thấy ông Cornelius Fudge bước ra, nhưng không thấy Harry đâu. Cô vội bước vào trong phòng, Harry lúc này đang ngồi tại một chỗ, trố mắt nhìn ra ngoài cửa:

-<Anh ổn chứ, Harry>

-Anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Harry nói tiếp:

-Em biết không, anh không hề bị phạt vì vi phạm luật - Đạo luật Giới hạn Phù thủy Vị thành niên nhưng năm ngoái, anh đã nhận được một lời cảnh cáo chính thức chỉ vì một con gia tinh làm bể cái bánh kem trong nhà của dì dượng! Bộ Pháp thuật còn nói là anh sẽ bị đuổi khỏi trường Hogwarts nếu còn để xảy ra phép thuật gì nữa trong ngôi nhà đó.

-Khi anh thắc mắc điều này, ông Bộ trưởng Pháp thuật bỗng nhiên đâm lúng túng hết sức.

-Ngoài ra ông ấy còn nói một số chuyện như cảm thấy may mắn vì anh an toàn hay là tình thế đã thay đổi...Có lẽ có chuyện gì đó đang diễn ra mà chúng ta không biết, Ciara.

Ciara cũng cảm thấy có dự cảm chẳng lành về việc này. Đích thân ông Bộ trưởng Pháp thuật phải xử lý những vấn đề pháp thuật vị thành niên thì nhất định không phải là chuyện bình thường lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net