Chương 32: Giám ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Cornelius Fudge trở lại cùng với ông Tom chủ quán.

Ông Fudge nói:

-Phòng mười một và mười hai đang trống, Harry, Ciara à. Tôi nghĩ các cháu sẽ ở đây thoải mái thôi. Chỉ có một điều mà tôi chắc là các cháu cũng hiểu: tôi không muốn các cháu đi lang thang trong thành phố Luân Đôn của dân Muggle, được chứ? Đi lại trong phạm vi Hẻm Xéo mà thôi. Và các cháu phải trở về đây trước khi đêm xuống vào mỗi tối. Chắc chắn là các cháu hiểu mà, phải không? Ông Tom sẽ để mắt trông nom các cháu giùm tôi. Đặc biệt là cháu đấy, Harry.

Harry nói chầm chậm:

-Dạ được, nhưng mà tại sao...

Ông Cornelius Fudge nói trong tiếng cười thân mật:

-Chúng tôi đâu có muốn lại thất lạc cháu một lần nữa. Không, không... Tốt nhứt là chúng tôi phải biết rõ cháu ở đâu... Nghĩa là...

Ông Cornelius Fudge tằng hắng giọng một cách ồn ào, rồi cầm cái áo khoác sọc của ông lên:

-Thôi, tôi phải đi đây, cháu biết đấy, còn nhiều việc phải làm lắm.

Harry hỏi:

-Liệu vụ Black có tìm ra không bác?

Ngón tay của ông Cornelius Fudge trượt khỏi cái nút bạc trên chiếc áo khoác mà ông đang gài.

-Cái gì cơ? Thì ra, cháu đã biết tin. Chà, không, chưa, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Những người gác ngục Azkaban chưa bao giờ thất bại trong việc truy lùng kẻ đào tẩu... Mà họ lúc này đang giận điên lên, tôi chưa từng thấy họ giận như thế bao giờ.

Ông khẽ nhún vai.

-Thôi, tạm biệt nhé.

Ông giơ tay ra, Harry bắt tay ông, và nó sực nảy ra một ý tưởng vĩ đại:

-Ơ... thưa ông Bộ trưởng, cháu hỏi ông một việc có được không ạ?

Ông Cornelius Fudge mỉm cười:

-Được chứ.

-Thưa ông, học sinh năm thứ ba trường Hogwarts được phép đi thăm làng Hogsmeade, nhưng mà dì dượng của cháu không chịu ký tên vào tờ đơn cho phép. Ông ký vô dùm cháu được không ạ?

Ông Cornelius Fudge không được thoải mái lắm:

-À, không. Không được đâu. Tôi rất tiếc, Harry à, nhưng tôi không phải là cha mẹ hay người bảo hộ của cháu.

Harry năn nỉ:

-Nhưng ông là Bộ trưởng pháp thuật kia mà. Nếu ông cho phép...

Ông Cornelius lạnh lùng cắt lời Harry:

-Không, tôi rất tiếc, Harry à, nhưng mà luật lệ là luật lệ. Cậu có thể đi thăm làng Hogsmeade vào niên học tới nữa cũng được. Thật ra, tôi nghĩ tốt nhứt là cậu đừng... Ừ, thôi, tôi phải đi đây. Ở lại đây vui vẻ nhé, Harry.

Tặng cho Harry nụ cười cuối cùng và bắt tay nó lần chót, ông Cornelius Fudge ra khỏi căn phòng.

Từ sau lần gặp ông Cornelius Fudge đến nay cũng là một chuyện rất lâu rồi. Harry và Ciara đã được hưởng những ngày cuối hè hoàn toàn không bị gia đình Dursley hành hạ tại quán Cái Vạc Lủng. Phải mất nhiều ngày cả hai đứa mới quen được với sự tự do mới mẻ lạ kỳ mà nó có được. Và hôm nay là ngày bọn nó ra nhà ga Ngã Tư Vua để đến Hogwarts. Vào ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, cả hai đã gặp lại Ron và Hermione, Ron thì mặt đầy tàn nhang đến mức không tin nổi, còn da Hermione thì rám nắng đến hóa nâu luôn. Ron nói rằng gia đình Weasley và Hermione cũng sẽ trọ lại quán Cái Vạc Lủng để có thể cùng bọn nó đến sân ga. Ciara đã không nghĩ nhiều về chuyện này nhưng tối hôm đó, trong khi cùng Harry đi tìm lọ thuốc Bổ Chuột cho con Scabbers, hai đứa đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của ông bà Weasley. Đến lúc này cô mới hiểu ra vậy là Sirius Black đang săn đuổi Harry, vì lí do này nên ông Fudge mới tỏ ra khoan dung hai đứa nó bởi vì ông ấy đã nhẹ nhõm biết bao khi tìm được Harry vẫn còn sống. Ông đã buộc Harry hứa là chỉ chơi trong khu Hẻm Xéo mà thôi, vì ở đây có nhiều phù thuỷ và pháp sư để mắt trông nom Harry. Và ông Fudge còn phái hai chiếc xe tới để chở cả đám nhà Weasley cùng Harry và Ciara đến nhà ga Ngã Tư Vua, để yên chí là gia đình nhà Weasley sẽ chăm sóc Harry cho đến khi cậu được an toàn trên tàu Tốc hành Hogwarts.

-Ciara, bồ đang nghĩ gì vậy?

Hermione lo lắng hỏi.

-<Không có gì đâu. Mình chỉ hơi thắc mắc có phải chúng ta đến đây hơi sớm không?>

Ron nói:

-Tụi mình càng lên tàu lửa sớm được chừng nào càng tốt chừng nấy. Ít nhất là ở Hogwarts mình còn có thể né được anh Percy. Bồ có tưởng tượng nổi không, bây giờ ảnh đang kể tội mình tới mục làm nhễu nước trà lên tấm hình của chị Penelope, bồ của ảnh.

-Harry, cháu nói chuyện cùng bác một chút, được chứ?

Ông Weasley lớn tiếng gọi.

-Vâng, được ạ.

Đợi Harry cùng ông Weasley, cả bọn lên tàu cũng là lúc tàu bắt đầu chạy. Khi đoàn tàu tăng tốc, Harry thì thầm với Ron và Hermione:

-Mình cần nói chuyện riêng với hai bạn.

Ron bèn bảo Ginny:

-Đi chỗ khác chơi đi, Ginny!

Ginny hờn dỗi bỏ đi:

-Nói chuyện sao dễ thương vậy?

Harry, Ciara, Ron và Hermione khuân hành lý đi xuống dọc hành lang, tìm một toa trống, nhưng toa nào toa nấy đều đầy nhóc người, ngoại trừ toa tận cùng của đoàn tàu lửa. Toa này chỉ có một hành khách đang ngồi ngủ gật bên cửa sổ.

Harry, Ron và Hermione cùng xem xét cẩn thận cửa nẻo. Tàu Tốc hành Hogwarts thường thường chỉ dành riêng cho học sinh, tụi nó chưa từng gặp một người lớn nào trên tàu, ngoại trừ mụ phù thủy đẩy xe bán dạo thức ăn.

Vị hành khách xa lạ mặc một bộ đồ phù thủy cực kỳ thảm hại, te tua như xơ mướp, vá víu nhiều chỗ. Trông ông ta có vẻ bệnh hoạn và kiệt sức. Mặc dù ngó nét mặt hãy còn trẻ, nhưng mái tóc nâu nhạt của ông đã lốm đốm bạc.

Khi tụi nó đóng cửa lại, chọn băng ghế xa cửa sổ nhứt để ngồi xuống, Ron thì thào:

-Mấy bồ biết ổng là ai không?

Hermione thì thầm đáp ngay:

-Giáo sư R. J. Lupin.

-Làm sao bồ biết?

Hermione chỉ lên ngăn để hành lý phía trên đầu vị hành khách, đáp ngay:

-Có ghi trên va li của ông ấy kìa.

Harry và Ron ngước nhìn lên và thấy một cái va li bị ràng rịt bằng những sợi dây lòi tói đầu gút thắt. Cái nhãn bị tróc mang hàng chữ "Giáo sư R. J. Lupin" được dán ở một góc.

Ron nhìn gương mặt nghiêng nghiêng xanh xao của giáo sư Lupin, hỏi một cách tiu nghỉu:

-Không biết ổng dạy cái gì?

Hermione vẫn thì thầm:

-Chuyện đó rõ ràng quá rồi! Ở trường Hogwarts chỉ còn mỗi một môn thiếu giáo viên thôi - môn Phòng chống Nghệ thuật Hắm ám.

Ron tỏ ra nghi ngờ:

-Ờ, mình hy vọng ổng dạy nổi môn đó. Ngó bộ dạng ổng thì chỉ cần một lá bùa mê là đủ tàn đời rồi, đúng không? Ờ mà...

Nó sực nhớ ra, quay lại hỏi Harry:

-Nãy bồ định nói gì với tụi này vậy?

Harry thuật lại hết cuộc cãi vã giữa ông và bà Weasley cùng những lời mà ông Weasley vừa khuyên bảo nó. Khi Harry nói xong, Ron có vẻ như vừa bị sét đánh, còn Hermione thì chặn cả hai tay lên cái miệng há hốc của mình. Cuối cùng, cô bé cũng hạ được hai bàn tay xuống để nói:

-Sirius Black vượt ngục để tìm bồ thanh toán hả? Ôi, Harry ơi... bồ phải hết sức, hết sức cẩn thận mới được. Đừng có đâm đầu vô rắc rối nghe Harry...

Harry khẳng khái nói:

-Mình không hề đâm đầu vô rắc rối... Chính là rắc rối cứ nhè mình mà đâm vô.

Ron run run nói:

-Harry phải là đứa ngu cực kỳ mới đâm đầu đi kiếm cái thằng điên lăm le giết mình.

Xem ra Hermione và Ron tiếp nhận thông tin ấy bi quan hơn Harry tưởng. Cả Hermione và Ron đều có vẻ sợ Sirius Black hơn Harry rất nhiều. Ron nói một cách khổ sở:

-Không ai biết Sirius Black làm cách nào mà phá được ngục Azkaban để đào tẩu. Trước đây chưa từng có ai làm được chuyện đó. Mà hắn là một tên tù được canh phòng cực kỳ cẩn mật chứ có phải chơi đâu!

Hermione sốt sắng nói:

-Nhưng mà người ta sẽ lại bắt được hắn, đúng không? Ý mình nói là người ta cũng đã cảnh báo cho tất cả dân Muggle coi chừng hắn...

Ba người mải nói chuyện với nhau mà không biết rằng bên ngoài trời mưa càng lúc càng to, đoàn xe lao về phương bắc trong màn mưa mờ mịt. Những khung cửa sổ giờ đây chỉ còn là những cái khung trống trơn mà xám xịt lung linh làn nước mưa, rồi dần dần tối sẫm. Dọc khắp hành lang và trên những ngăn để hành lý, đâu đâu cũng thắp lồng đèn. Đoàn tàu lắc lư, mưa trút rào rào, gió gầm rú... mà giáo sư Lupin vẫn ngủ tỉnh bơ.

Đoàn tàu đã gần đến điểm đến nhưng lúc này bỗng nhiên hãm dần tốc độ, càng lúc càng chậm hơn. Khi tiếng máy tàu xình xịch chìm đi thì tiếng mưa gào gió rú bên ngoài cửa sổ nghe càng rõ thêm. Đoàn tàu Tốc hành Hogwarts thình lình khựng lại, và khắp các toa vang lên tiếng ạch đụi của rương hòm rớt khỏi mấy ngăn để hành lý. Rồi, chẳng báo trước gì hết, tất cả đèn trên tàu bỗng tắt phụt, mọi người bị vùi trong bóng tối đen ngòm.

Đang không biết phải làm gì thì cánh cửa toa tàu đột ngột mở ra, một hình thù trùm áo khoác cao lừng lững gần đụng nóc toa, đứng ngay trên lối ra vào. Gương mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu. Ở chỗ tay áo của tấm áo khoác thò ra một bàn tay nhầy nhẫy, xám xịt, nhờn nhợt, ghẻ lở, và gớm ghiếc như một cái xác chết trôi đã trương sình.

Bàn tay chỉ lộ dạng trong tích tắc. Con vật nấp dưới tấm áo khoác dường như cảm nhận được cái nhìn trừng trừng của Ciara, bàn tay chợt thụt vô trong nếp áo choàng màu đen.

Và cái khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu, không rõ đó là cái gì, chỉ biết nó đang hít một hơi thở dài chậm rãi tạo thành những tiếng khò khè, như thể đang cố gắng hút cái gì đó từ trong không trung, chứ không chỉ hít không khí mà thôi.

Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong toa tàu. Ciara cảm thấy hơi thở cô không sao thoát ra được khỏi lồng ngực. Luồng khí lạnh thấm buốt da, luồn sâu vào buồng phổi của cô, thấu tận tim...

Nó hướng về phía Harry làm gì đó, Ciara vừa chuẩn bị rút đũa phép ra thì bỗng nhiên nó quay sang cô. Chưa kịp phòng bị gì, ngay sau đó, cô không còn có thể nhìn thấy gì nữa. Cô đang chìm đắm trong cơn lạnh chết người, bên tai như có tiếng nước chảy xiết. Cô có cảm giác mình bị nhấn chìm xuống nước, càng lúc càng xuống sâu, tiếng gầm gào càng lúc càng lớn hơn...

Cô nghe có giọng nói rất lớn, giống như đang hét lên:

-Không thể giữ đứa bé đó lại.

-Đứa bé đó không thể tiếp tục tồn tại...

Và rồi, sau đó cô lại nghe thấy tiếng van xin văng vẳng từ xa, đó là tiếng của rất nhiều người:

-Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi!

-Cứu tôi...

-Cầu xin ngài...

Ngay sau đó là tiếng hét cực kì thảm thiết, đủ để biết những người đó đang rơi vào hòn cảnh khốn cùng như thế nào. Nghe thấy những tiếng kêu gào này, tim Ciara đập liên hồi, đau đớn như muốn quặn lại, cô muốn làm gì đó, nhưng lúc này cô hoàn toàn bất lực.

-Ciara! Ciara! bồ có sao không?

Ciara mở mắt ra. Đèn lồng đã sáng trở lại phía trên đầu, và sàn tàu đang rung chuyển. Tàu Tốc hành Hogwarts lại khởi hành và ánh sáng đã lại tràn ngập khắp các toa. Harry, Ron và Hermione đang quỳ bên cạnh và giáo sư Lupin đang chăm chú nhìn cô. Harry lo lắng hỏi:

-Ciara, em...

Thấy mọi người trông có vẻ rất ngạc nhiên nhưng Ciara vẫn chưa hiểu chuyện gì. Bỗng cô cảm nhận được một vị mằn mặn trên môi, mùi vị càng lúc càng rõ ràng, từ từ đưa tay lên mặt, lúc này, Ciara mới hiểu vì sao mọi người lại có biểu cảm như vậy. Cô đang khóc. Vội lau sạch nước mắt trên mặt, cô quay sang:

-<Em không sao rồi. Harry, anh ổn chứ?>

-Anh không sao, ngược lại là em đó, Ciara.

-<Vậy là tốt rồi, em cảm thấy có chút ngột ngạt, em ra ngoài một lát nhé.>

Vừa đứng lên, cô chợt cảm thấy mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía trước, may mắn có Hermione nhanh tay đỡ lấy cô. Cô bé lo lắng hỏi:

-Ciara, bồ có chắc là bồ ổn chứ, mình thấy bồ còn yếu lắm.

Đúng là vậy, Ciara cảm thấy lúc này cơ thể như bị rút cạn đi toàn bộ sức lực, mồ hôi lạnh đã tuôn đầm đìa trên mặt. Sau khi đã có thể đứng vững, cô quay sang Hermione nhẹ mỉm cười:

-< Không sao đâu, mình hoàn toàn ổn mà.>

-Mình đi cùng bồ nhé, để bồ đi một mình như vậy mình không yên tâm.

-<Không cần đâu.>

-Nhưng mà...

-< Mình muốn yên tĩnh một lát.>

Hermione mặc dù rất lo lắng nhưng cô đã muốn như vậy, cô bé cũng không biết phải làm thế nào.

Cô mở cửa toa tàu ra, mỉm cười trấn an mọi người trong phòng:

-<Mình sẽ quay lại ngay.>

Nói rồi cô đóng cửa lại, một mình đi trên hành lang. Ngay cả Ciara cũng không biết rằng mỗi bước đi của cô lúc này càng lúc càng nhanh. Thứ cô cảm nhận được lúc này là nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, so với ban nãy còn nhanh hơn. Cô nhanh chóng đi đến cuối hành lang, đứng dựa người vào một góc khuất, bấy giờ Ciara mới cảm thấy cơ thể như được thả lỏng, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau chảy dọc gương mặt xinh đẹp. Bên tai vẫn vang lên văng vẳng tiếng kêu cầu cứu, ngực nhói lên những cơn đau đớn, cơn đau khiến da đầu cô như tê dại đi. Ôm lấy ngực áo của mình, cô từ từ ngồi khụy xuống, tiếng nức nở vang lên trong không gian, nhỏ tới mức gần như không hề nghe thấy.

"Quả thật vô dụng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net