Chương 36: Sử dụng phép thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Bọn mày nói vậy là có ý gì hả?

Giọng Pansy vang lên:

-Còn gì nữa, tên giữ khoá đó làm cho anh Malfoy bị thương nặng như vậy, ba anh ấy đã biết được việc này rồi, lão ta sớm muộn cũng bị đuổi thôi.

Ron có vẻ bực tức:

-Đó là do thằng đấy tự chuốc lấy, thằng Malfoy không chịu nghe lời mới gặp tai họa.

-Bọn tao sẽ làm nhân chứng cho bác ấy. Bác ấy đã nói rằng Bằng Mã sẽ tấn công nếu bị xúc phạm.

Goyle nói:

-Bọn mày có làm vậy thì giải quyết được gì? Ban quản trị nhà trường dĩ nhiên là đã nghe báo cáo sự việc rồi. Họ cho là lão ta bắt đầu bằng con vật quá to. Ngay từ ban đầu lỗi đều do lão gây ra.

Crabbe tiếp thêm:

-Bọn mày cũng cùng một giuộc với tên giữ khóa đó chứ gì? Đúng là một lũ sư tử ngu ngốc như nhau.

Nghe lời của Crabbe, Harry dường như rất tức giận. Cậu tiến về phía trước:

-Bọn mày muốn gây sự phải không?

Đối phương cũng không chịu thua, thấy Harry đang chuẩn bị lao về phía mình, nhanh như cắt, Goyle rút đũa phép ra:

-Cracker jinx (Bùa vỡ)

Hermione hét lên:

-HARRY!

Harry đã tưởng rằng mình sẽ hứng trọn một đòn đó của Goyle nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trước khi thứ ánh sáng đó bắn về phía cậu, cậu nhìn thấy một bóng lưng nhỏ bé mà quen thuộc đứng chắn ngay trước mặt mình.

-CIARA!

Ngay khi Goyle rút đũa phép ra, cô cũng chưa kịp nghĩ ngợi được gì, vội vã chạy lại chắn cho Harry. Bùa chú đánh trúng cánh tay trái của cô, lúc này vết thương đã bắt đầu rỉ máu, chảy dọc theo ngón tay của cô, nhỏ giọt xuống nền đất. Ciara có lẽ còn không biết mình đang bị thương, cô quay đầu lại, hoảng hốt hỏi:

-<Harry, anh không sao chứ?>

Không đợi cậu trả lời, cô đã cầm lấy hai cánh tay cậu, kiểm tra xung quanh.

-Ciara, em...

Nhưng cô đã không còn nghe rõ cậu nói gì nữa, nhìn thấy trên cánh tay cậu có vết máu, cô dường như rất tức giận:

-<Anh bị thương rồi.>

-<Là bọn khốn đó khiến anh bị như vậy.>

-Khoan đã, Ciara...

Không để ý đến Harry nói gì, cô quay phắt lại, cây đũa phép không bao giờ sử dụng đến, lúc này đang hướng thẳng về phía Goyle, ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ. Nhưng Goyle lại tỏ ra khinh thường:

-Mày định trả đũa tao thay anh trai mày? Mày có thể làm gì được chứ?

Pansy là người đầu tiên ý thức được sự nguy hiểm:

-Đủ rồi, Goyle. Cậu đang vi phạm nội quy của Hogwarts đấy, tốt nhất là dừng lại và nhanh chóng rồi khỏi đây thôi.

-Pansy, cậu đang lo sợ trước con nhóc này ư? Nó cũng chẳng khác một Squib...

BÙM!

Chưa nói hết câu, một tiếng động lớn vang lên ngay sát bên tai Goyle. Từ từ quay đầu lại, nó thấy một vết đen lớn trên tường. Trong lúc nó đang nói những câu khinh miệt Ciara thì cô đã không tiếng động sử dụng bùa bắn sét (Baubillious) phóng về phía nó. May mắn bùa chú đi chệch qua cổ nó và phóng vào bức tường sau lưng. Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được một ít tóc sau gáy Goyle bị cháy xém, nhìn vết đen trên bức tường cũng đủ để nó chắc chắn rằng nếu trúng bùa chú đó, nó có thể còn bị thương còn nặng hơn Malfoy.

Pansy thì không suy nghĩ đơn giản như Goyle, cô hiểu rõ bùa chú vừa rồi không phải do Ciara vô tình phóng lệch mà là cố ý làm vậy.

Mặc dù vậy nhưng Goyle vẫn mạnh miệng:

-Mày còn sử sụng được phép thuật? Vậy để xem mày có thể làm được những gì.

Nó hét lên:

-STUPEFY ! ( Bùa choáng)

Một tia sáng phóng về phía Ciara, nhưng thay vì hoảng sợ, cô lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng kéo lên một nụ cười khẩy, tay phải nhẹ vung đũa giữa không trung sử dụng bùa giải giới một cách dễ dàng.

Sau câu thần chú, cô không bị hề hấn gì, còn Goyle bị đánh bật đũa phép, cả người cũng bị đánh bay vào tường. Lúc bấy giờ, nó có vẻ như mới ý thức được người đang đứng trước mặt nó không đơn giản:

-M...mày...

Ciara chĩa đũa phép về phía Goyle, ánh mắt và nụ cười trên mặt đều chứa sự kinh bỉ, miệng cô khẽ mấp máy gì đó, đầu đũa phép cũng bắt đầu sáng lên, ngay lập tức một ánh sáng trắng phóng về phía Goyle.

-CIARA!

-Expelliarus! (Bùa giải giới)

Hai giọng nói cùng vang lên ngay khi bùa chú vừa phóng ra, đũa phép của cô bị tước khỏi tay, rơi xuống mặt đất.

Nhìn bàn tay cầm đũa phép trống không rồi lại ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt mình. Giáo sư Snape đang đứng trước mặt cô, trên mặt thầy là sự giận dữ cùng một chút chật vật. Một vài giọng nói khác vang lên bên tai cô:

-Đó thật sự là Ciara Potter?

-Nó có thể sử dụng phép thuật? Chẳng phải nó bị câm sao?

...

Cô đã không hề biết rằng, tiếng động lớn ban nãy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh khác.

Harry vội chạy đến bên cạnh cô:

-Ciara, em ổn chứ?

-Nghe này, anh không hề bị thương, ngược lại em mới là người đang bị thương, những vết máu trên tay anh là của em.

-Ciara?

Lặp đi lặp lại câu hỏi đó nhiều lần, nhưng cô chỉ nhìn cậu không trả lời. Sau khi tỉnh táo, suy nghĩ thấu đáo trở lại, Ciara mới nhận ra rằng càng ngày cô càng hành xử nóng nảy, thiếu bình tĩnh hơn. Phải biết rằng, ban nãy khi Harry bị tấn công, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cô đó là sự bất an. Cô phải thừa nhận rằng mặc dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng cả giấc mơ đó và những lời tiên đoán về Harry ở lớp Tiên tri đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô, cô lo sợ rằng có một ngày mình sẽ đánh mất anh. Vì vậy cô muốn trừ khử những mối nguy hiểm xung quanh Harry, nếu không có giáo sư Snape ngăn cản, có lẽ cô đã thật sự giết Goyle.

Giọng nói lạnh lùng của giáo sư Snape vang lên:

-Khá khen cho trò Potter, sử dụng bùa giải giới không tiếng động một cách hoàn hảo, tư thế vung đũa chuẩn xác. Nhưng, vi phạm nội quy thì không thể tha thứ, sử dụng phép thuật trên hành lang, tấn công bạn học, trừ nhà Gryffindore năm mươi điểm.

Hermione vội giải thích:

-Nhưng thưa thầy, bọn nó là người tấn công bọn con trước.

Giáo sư Snape nhìn về phía Hermione, nạt:

-Ta còn chưa nói xong trò Granger. Ta chỉ tin tưởng những gì ta nhìn thấy, thứ duy nhất ta chứng kiến là trò Potter sử dụng bùa bắn sét tấn công học sinh nhà ta, tên nhóc Goyle này đơn giản chỉ là muốn tự vệ, trò có bằng chứng chứng minh bọn nó đã tấn công chúng bay trước?

Hermione lập tức im bặt, ngoài bọn nó ra cũng chẳng có ai ở đó. Bọn Slytherin chắc chắn sẽ chối, còn nếu Harry và Ron đứng ra làm chứng thì cũng sẽ chẳng được chấp nhận bởi lẽ ai cũng biết rằng cả bốn đứa rất thân thiết với nhau.

Giáo sư Snape nhìn về phía cánh tay trái đang rỉ máu của Ciara, nói tiếp:

-Mau giải tán đi, còn Potter, trò còn đứng ngây ra đó làm gì mà không mau tới bệnh thất.

Harry cũng tiếp lời:

-Phải rồi Ciara, anh đưa em tới bệnh thất.

Nhưng cậu vừa bước lại gần thì cô đã nhanh chóng lùi lại, giấu cánh tay bị thương ra sau lưng:

-<Không cần đâu, Harry. Em sẽ tự mình tới bệnh thất, anh trở về kí túc xá đi.>

-Không được, anh không thể để em đi một mình được.

-<Anh không cần lo lắng như vậy đâu, đây chỉ là vết thương nhẹ, chỉ cần băng bó một chút là được. Quyết định vậy nhé, em đi đây.>

Nói rồi, cô nhanh chóng chạy khỏi hành lang.

-Đợi đã, Ciara!

Nhưng lúc cậu chạy theo hướng đó thì đã không thấy cô đâu.

-Con bé đâu rồi?

-Thử đến bệnh thất xem, có lẽ cậu ấy ở đó.

Ron lên tiếng.

Nhưng ba người bọn họ không biết rằng, Ciara không hề đến bệnh thất, cô đã đứng khuất sau một bức tường gần đó. Đợi bọn họ đi hết rồi, cô mới có thể thở mạnh ra, cố gắng hít thở đều để nhịp tim ổn định hơn, nhưng ngay sau đó cổ họng như trào ra thứ gì khiến cô ho dữ dội. Nhìn vết máu đỏ tươi trên lòng bàn tay, Ciara lại tỏ ra không hề ngạc nhiên, vì cơ thể yếu ớt hơn kiếp trước nên cô vốn đã không thể dùng nhiều phép thuật. Từ từ lấy trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ, uống cạn, cô mới dần cảm thấy cơn đau đớn giảm bớt.

Cách đấy không xa, một bóng người vẫn luôn đứng đó, chứng kiến toàn bộ hành động của cô, miệng khẽ mỉm cười:

-Thì ra là em sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net