Chương 37: Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước qua cái lỗ Bà Béo, bên tai Ciara vang lên một giọng nói quen thuộc:

-Em đã đi đâu vậy, Ciara?

Nhìn về hướng phát ra giọng nói, cô nhìn thấy cả Harry, Ron và Hermione đều đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung.

-<Không phải em đã nói rồi sao, em đến bệnh thất.>

-Bọn anh đã đến đó nhưng bà Pomfrey nói chưa từng nhìn thấy em trong ngày hôm nay, rốt cuộc em đã đi đâu?

-<Sau khi đến bệnh thất, em đã nghe bà Pomfrey nói về việc mọi người tới trước đó rồi.>

-<Em gặp một chút tai nạn nhỏ, anh cũng biết mà, mắt em vốn không tốt. Trong bóng tối như vậy, em mất khá nhiều thời gian để tìm đường đi.>

-Em không gặp phải chuyện gì chứ?

-<Không sao, dẫu sao bà Pomfrey đã cẩn thận băng bó vết thương cho em rồi.>

Harry dường như không tin tưởng vào câu trả lời của cô, cũng phải thôi, cậu là người hiểu rõ cô hơn bất kì ai ở đây. Cô nhận ra cậu muốn tiếp tục hỏi gì đó nhưng cuối cùng cậu lại chỉ thốt ra một câu:

-Em không sao là tốt rồi.

Hermione nói:

-Mình đã không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy những điều xảy ra ban nãy đó, Ciara.

Ron tiếp thêm:

-Cậu có thể sử dụng phép thuật?

Vừa từ từ đi đến ngồi bên cạnh bọn họ, cô vừa trả lời:

-<Nói sao nhỉ? Nhìn thấy mọi người có thể sử dụng phép thuật, mình thật sự cảm thấy có chút hâm mộ, nhưng mình thì không thể giống như các cậu. Vậy nên mình đã tìm hiểu một chút về bùa chú không tiếng động của học sinh năm sáu.>

-<Lúc nhìn thấy bọn nó tấn công Harry, mình rất tức giận mới dẫn đến những hành động thiếu suy nghĩ như vậy.>

-<Có lẽ mình đã khiến các cậu lo lắng rồi. Mình xin lỗi.>

Đây là lí do hợp lí nhất mà cô nghĩ ra trên đường trở về tháp Gryffindor để giải thích cho những hành động kì lạ của mình. Quả không ngoài dự đoán, ba người đều có vẻ tin tưởng vào nó, Ron nhìn cô với ánh mắt đầy thán phục:

-Cừ quá, cậu biết thứ đó khó lắm không?

Hermione cũng đồng tình với Ron:

-Kiến thức năm sáu rất khó, mình còn chưa dám tìm hiểu, cậu giỏi quá, Ciara.

Ciara chỉ nhẹ mỉm cười thay cho câu trả lời.

Bằng lí do này, cô đã có thể qua mặt được bộ ba Harry, Ron và Hermione, nhưng cô không chắc rằng liệu nó có thể thuyết phục được vị kia không.

Ngày hôm sau, Ciara cũng không ngờ được rằng chuyện xảy ra tối qua đã lan truyền đi với tốc độ nhanh tới chóng mặt. Ở Đại Sảnh đường, vô số ánh mắt hướng về phía cô, không chỉ có học sinh các nhà khác mà còn có cả học sinh nhà Gryffindor. Trong đó có người nhìn cô với ánh mắt thán phục, ngưỡng mộ nhưng cũng có người nhìn cô với ánh mắt kì dị. Cô có thể nghe được những lời thì thầm to nhỏ văng vẳng bên tai:

-Có thật không vậy, con nhóc đó đã sử dụng bùa chú không tiếng động?

-Phải, mình đã tận mắt chứng kiến đó.

...

-Nghe gì chưa kìa, tốt nhất là mày không nên động vào con nhỏ đó, coi chừng lại giống như thằng Goyle, bây giờ nó vẫn chưa hết hoảng sợ kia kìa.

-Ôi, sợ quá, hóa ra con nhỏ đó không vô dụng như tao tưởng.

-Ha ha ha...

...

Bỏ qua những lời nói đó, cô tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Như thường lệ, hàng trăm con cú túa vào Đại Sảnh đường, để thả xuống những phong thư, bưu kiện. Và đúng như dự đoán, cô cũng nhận được một lá thư đến từ vị hiệu trưởng đáng kính, ông ta sao có thể bỏ qua việc một học sinh năm ba lại sử dụng phép thuật năm sáu chứ.

Tối hôm đó, Ciara đến văn phòng của thầy Dumbledore theo đúng hẹn trong lá thư. Cửa văn phòng đã được mở sẵn, bước vào bên trong, cô không nhìn thấy bóng dáng cụ đâu, căn phòng hoàn toàn không có một ai. Trên vách tường của căn phòng dán đầy chân dung của các Hiệu trưởng trước kia, có nam, có nữ, ai nấy đều có dáng vẻ thanh cao, nhưng có lẽ vì cụ Dumbledore không có ở đây, cho nên nhân vật trong các bức họa một là vắng mặt, hai là cứ yên lặng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trên chiếc bàn gỗ ở chính giữa căn phòng có đặt rất nhiều đồ ăn, bánh quy, kẹo, bánh gato... cái gì cũng có. Có lẽ ngoại trừ cô ra thì trong nơi này chỉ có một loại sinh vật duy nhất là thú cưng của cụ Dumbledore – phượng hoàng Fawkes. Đang quan sát căn phòng, bỗng cô nghe thấy một giọng nói kì quái phát ra sau lưng mình:

-Ồ! Là một cô bé xinh xắn.

Chân dung các vị Hiệu trưởng khóa trước của trường Hogwarts vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đều đồng loạt tỉnh dậy, tràn đầy hứng thú chăm chú quan sát cô:

-Ngươi đến từ nhà nào vậy? Nhìn đồng phục có vẻ là Gryffindor.

-Trông ngươi rất đặc biệt.

Ngay cả vị hiệu trưởng Phineas Nigellus Black xuất thân từ Slytherin vốn không ưa gì nhà Gryffindor cũng nhìn cô với ánh mắt đầy thích thú:

-Nhóc con, ngươi rất có tiềm năng đấy.

-Ta có thể cảm nhận được ngươi khác biệt với bọn Gryffindor khác.

Nhưng Ciara chỉ đứng lắng nghe lời họ nói, nhưng lại không hề lên tiếng trả lời khiến các vị hiệu trưởng thấy rất kì lạ.

-Ciara, con đã đến rồi sao?

Cụ Dumbledore đột ngột xuất hiện.

-Mau ngồi xuống đi, chúng ta có chuyện cần nói với nhau đấy.

Theo lời cụ Dumbledore, cô ngồi xuống ghế, cụ ngồi đối diện cô, mở đầu cuộc trò chuyện:

-Con thích đồ ngọt chứ?

Cô nhẹ lắc đầu trả lời.

-Vậy số bánh kẹo này chắc chỉ có một mình ta thưởng thức rồi.

Vừa nói cụ vừa cầm một viên kẹo cho vào miệng.

Sau một hồi lâu, bầu không khí trong văn phòng trở nên yên tĩnh đến gượng gạo, cụ Dumbledore chỉ nhìn cô chăm chú, không hề lên tiếng. Ciara đang định làm gì đó để phá tan bầu không khí này thì đột nhiên cụ đặt trước mặt cô một tập giấy da cùng một chiếc bút lông ngỗng.

-Xin lỗi con, ta vẫn chưa thể học được hết các ngôn ngữ của con giống như Harry, Ron hay Hermione, vì vậy chúng ta sẽ giao tiếp qua thứ này nhé.

-Chắc con cũng đã đoán được lí do ta muốn gặp con, Ciara.

Nghe câu hỏi của cụ, Ciara nhẹ gật đầu.

-Làm sao con biết những câu thần chú đó?

Tường thuật lại một lần nữa lí do giống như khi giải thích cho Harry, Ron và Hermione, nhưng lần này không suôn sẻ như lần trước bởi cô có thể nhận ra vị trước mặt mình trông có vẻ không dễ dàng tin tưởng vào điều này:

-Bùa chú không tiếng động không đơn giản, có một số phù thủy trưởng thành hiện nay còn chưa chắc đã sử dụng được nó, còn chưa kể đến việc sử dụng bùa giải giới không tiếng động lại ở một tầm cao khác. Chắc con cũng đã hiểu rõ điều này, Ciara.

-"Con biết"

-Ta nghe giáo sư Snape nói con đã sử dụng bùa chú này một cách rất hoàn hảo, con đã luyện tập nhiều lần rồi sao?

-"Không, đây là lần đầu tiên, lúc trước vốn chỉ là muốn tìm hiểu một chút, con cũng chẳng hi vọng gì vào việc có thể thành công thi triển những bùa chú phức tạp này."

-Ngay lần đầu tiên đã thành công? Có lẽ con khá có thiên phú trong việc thi triển phép thuật?

-"Cũng không hẳn, vào khoảng khắc đó sự tức giận đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí con, có khả năng đó chính là lí do con thành công. Hẳn thầy biết rõ cảm xúc cũng chính là yếu tố chi phối năng lượng phép thuật trong cơ thể. Sau đó con cũng đã thử nghiệm lại, trái ngược với mong đợi của con, hoàn toàn không có bất kỳ điều gì xảy ra."

Đối mặt với câu trả lời trơn tru, không có một lỗ hổng nào của cô, cụ Dumbledore không thể tìm ra nửa điểm bất thường gì. Tầm mắt cụ dừng trong con ngươi xinh đẹp của cô, nó vẫn trầm lặng như vậy, từ khi bắt đầu cuộc trò chuyện đến bây giờ, nó vẫn luôn như vậy, không hề có một tia cảm xúc nào khác. Là do cô đang nói sự thật hay... cô che dấu quá giỏi.

-Ta có nghe bà Pomfrey kể về tình trạng của Goyle, cậu bé vẫn còn chưa hết kinh hoảng sau sự việc ngày hôm qua.

-"Thật sao, trông vậy mà nó có vẻ yếu ớt quá."

-Thật sự chỉ là do Goyle yếu ớt?

-" Vậy không lẽ thầy nghĩ một cô bé năm ba huống hồ còn là một kẻ câm có thể làm gì khiến một tên to con và mạnh mẽ hoảng sợ chứ?"

Sau cuộc trò chuyện, cuối cùng vị bạch phù thủy mới cho phép cô trở về kí túc xá. Mặc dù Ciara đã rời khỏi văn phòng nhưng cụ Dumbledore vẫn ngồi đó, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ . Lúc bấy giờ, Phineas Nigellus Black bỗng lên tiếng:

-Cô nhóc đó thật sự là một người câm?

Cụ Dumbledore đẩy cặp kính hình bán nguyệt trên sống mũi, chậm rãi hỏi lại:

-Có chuyện gì sao?

-Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy cô nhóc Ciara này... có gì đó không đúng lắm.

Phineas lạnh lùng trả lời.

- - - - - - - - - -

Malfoy không thèm đến lớp mấy ngày; mãi đến xế ngày thứ năm, khi học sinh nhà Slytherin và Gryffindor đang học chung hai tiết môn Độc dược, nó mới xuất hiện. Nó khệnh khạng bước vào căn hầm dùng làm lớp học Độc dược, tay phải quấn băng, treo trước ngực như thể nó là một kẻ sống sót đầy hào hùng sau một trận chiến kinh hoàng nào đó.

Giáo sư Snape lơ đễnh bảo:

-Ngồi xuống, ngồi xuống!

Harry và Ron đưa mắt nhìn nhau tức tối. Nếu mà tụi nó bước vào lớp trễ thì đừng có mà hòng nghe thầy Snape bảo "Ngồi xuống." Ông cho tụi nó cấm túc ngay ấy chứ. Nhưng Malfoy thì luôn luôn thoát được bất cứ lỗi gì nó phạm trong lớp học của thầy Snape. Giáo sư Snape, chủ nhiệm nhà Slytherin, luôn luôn thiên vị rõ rệt và rất hào phóng đối với học sinh ông chủ nhiệm trước mọi học sinh nhà khác.

Hôm nay, bọn trẻ bào chế một món thuốc mới: Dung dịch Co rút. Harry đã có dự cảm không lành khi nhìn thấy Malfoy nháy mắt với Crabbe và Goyle. Và đúng như vậy, Malfoy đặt cái vạc của nó bên cạnh vạc của Ron và Harry, để cả ba cùng chuẩn bị nguyên liệu trên một cái bàn. Tiếp đó nó bắt đầu kêu vì tay nó không thể làm gì được, như mong chờ của nó, thầy Snape bắt Harry và Ron làm tất cả những việc này. Vì ở xa nên Ciara cũng không biết họ đã nói với nhau điều gì nhưng cô có thể nhận ra sự tức giận trên mặt của cả hai.

Cách đó vài cái vạc, Neville cũng đang gặp rắc rối. Hễ tới giờ học môn Độc dược là Neville thường xuyên khốn đốn đến te tua. Đó là môn nó học dở nhất, và nỗi sợ hãi khủng khiếp đối với thầy Snape làm cho tình thế của nó thêm mười lần khốn đốn hơn. Món thuốc của nó, lẽ ra phải màu xanh tươi, đã ngả màu...

-Cam! Có thấy không, Longbottom?

Thầy Snape quát. Ông cầm cái muôi múc thuốc lên rồi rót nó trở xuống cái vạc, để ọi người có thể nhìn thấy.

-Màu cam. Thử nói cho tôi nghe coi, ông tướng, cái sọ đầy mô của ông có hấp thụ được cái thứ gì không? Ông không nghe tôi nói sao, rất rõ ràng rằng, chỉ cần một cái lá lách của con chuột nhắt là đủ? Tôi đã chẳng trình bày hết sức hiển nhiên sao, rằng một chút xíu nhớt của con đỉa là đủ rồi? Tôi còn phải làm gì nữa để cho ông hiểu hả ông Longbottom?

Neville run như cầy sấy và thẹn hồng cả mặt mũi. Trông nó như sắp òa khóc. Hermione nói:

-Thưa thầy, xin thầy vui lòng... vui lòng cho con giúp Neville sửa chữa lại ạ...

Thầy Snape lạnh lùng nạt:

-Tôi nhớ tôi đâu có bảo cô khoe mẽ đâu, cô Granger.

Hermione cũng ngượng đỏ y như Neville. Thầy Snape nói tiếp:

-Longbottom, cuối buổi học này, chúng ta sẽ cho con cóc của trò nếm vài giọt thuốc này để xem chuyện gì xảy ra. Có thể điều đó sẽ cổ vũ trò làm ăn đúng đắn hơn.

Thầy Snape bỏ đi, để mặc Neville nín thở vì khiếp đảm. Nó rên rỉ gì đó với Hermione.

Gần cuối buổi học, thầy Snape bước dài về phía Neville. Thằng bé co rúm lại bên cái vạc của mình. Đôi mắt đen của thầy Snape sáng lấp lánh. Thầy gọi:

-Mọi người hãy tụ tập lại đây và xem coi điều gì xảy ra cho con cóc của Longbottom. Nếu mà Longbottom đã xoay sở bào chế ra đúng Dung dịch Co rút thì con cóc sẽ co lại thành con nòng nọc. Nếu trò ấy làm sai, tôi không nghi ngờ khả năng này, thì con cóc sẽ trông như thể bị đầu độc.

Đám học sinh nhà Gryffindor nhìn mà chết khiếp. Còn đám học sinh nhà Slytherin thì khoái chí ra mặt. Thầy Snape bốc con cóc Trevor lên bằng tay trái, và nhúng một cái muỗng nhỏ vô vạc thuốc của Neville. Bây giờ món thuốc Neville bào chế đã có màu xanh. Thầy nhễu vài giọt xuống cổ họng con Trevor.
Trong tích tắc mà con Trevor nuốt mấy giọt thuốc, cả phòng học im phăng phắc. Rồi một tiếng nổ bụp vang lên, và con nòng nọc Trevor ngoe nguẩy bơi trong lòng bàn tay của thầy Snape.

Bọn nhà Gryffindor hè nhau vỗ tay hoan hô. Thầy Snape, vẻ cáu kỉnh hết chỗ nói, rút trong túi áo chùng của thầy ra một cái chai nhỏ, rót vài giọt lên con Trevor và con cóc thình lình tái xuất hiện, đã trưởng thành hoàn toàn.

-Trừ nhà Gryffindor năm điểm.

Tiếng thầy Snape vang lên làm tắt ngấm mọi nụ cười trên gương mặt học sinh nhà Gryffindor. Lý do trừ điểm là:

-Hermione, tôi đã bảo trò không được giúp Longbottom mà trò không chịu nghe. Lớp học giải tán.

Ngay sau đó thầy nói thêm:

-Riêng Ciara Potter ở lại.

Cũng chính vì câu nói của giáo sư Snape nên hiện tại cô đang phải đứng trong căn hầm độc dược lạnh lẽo này. Sau khi khuyên Harry, Ron và Hermione rời khỏi đây, cô từ từ bước đến đứng ngay ngắn trước bàn làm việc của thầy. Nhưng giáo sư Snape như quên mất rằng mình vừa bảo cô ở lại đây, thầy vẫn ngồi làm việc của mình mà không thèm để ý đến người trước mặt. Mãi một lúc sau thầy mới lên tiếng, mặt vẫn cúi xuống viết gì đó:

-Trò có chắc là mình không có gì để nói với ta, Potter?

Nghe thấy câu hỏi của giáo sư Snape, cô càng thêm khó hiểu. Lúc này thầy ngẩng đầu lên nhìn cô nói tiếp:

-Người đột nhập vào nhà kính số ba năm ngoái là trò đúng không?

Nghe được câu hỏi này, Ciara thoáng sửng sốt, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, đẩy một tờ giấy da đến trước mặt giáo sư Snape:

-"Con không hiểu thầy đang nói gì."

Giáo sư Snape lạnh lùng mỉm cười:

-Trò tưởng rằng trò không để lại bất cứ thứ gì ở đó?

-Nhưng... trò liệu có biết rằng tóc của mình đã vương lại?

Ciara không nói gì như đợi giáo sư Snape nói tiếp:

-Một sợi tóc vướng trên cành hoa Aconite vậy mà thứ có giá trị nhất lại không hề bị mất, ngược lại thứ bị lấy đi lại là lá hoa Aconite. Ban đầu ta còn thắc mắc rốt cuộc một con nhỏ câm lấy thứ nguy hiểm đó để làm gì, nhưng sau khi chứng kiến những gì xảy ra với tên nhóc ngu ngốc Goyle, ta đã phải thay đổi suy nghĩ. Có lẽ trò Potter không hề đơn giản và vô hại như vẻ bên ngoài của mình nhỉ? Nếu như tối hôm đó, ta không xuất hiện kịp thời thì chắc chắn Goyle đã bị thương nặng hoặc thậm chí là mất mạng. Đúng chứ?

Giáo sư Snape dừng lại, quan sát vẻ mặt của Ciara, lúc này cô đang mỉm cười, một nụ cười hết sức giả tạo:

-"Phải, người xuất hiện ở đó là con."

-"Vậy thầy có thể giữa kín chuyện này được không?"

Giáo sư Snape mỉm cười chế giễu:

-Sao ta lại phải làm như vậy?

-"Vì con tin tưởng rằng thầy sẽ không bao giờ làm gì gây hại đến con và cả Harry"

-Trò lấy lí do gì mà dám chắc chắn như vậy?

-"Không phải ngay từ ngày đầu tiên, thầy đã tự nói với con như vậy sao?"

Nhìn thấy hàng chữ trên giấy, giáo sư Snape có vẻ rất ngạc nhiên.

-"Mặc dù không thể nói ra mục đích mình cần đến lá hoa Aconite nhưng con có thể khẳng định rằng mình sẽ không dùng nó để làm hại đến bất kì ai."

-"Liệu thầy sẽ giữ bí mật chuyện này giúp con chứ?"

Giáo sư Snape đăm đăm nhìn cô, không trả lời. Mãi một lúc sau, thầy cúi đầu xuống tiếp tục làm công việc của mình.

-Để ta phát hiện ra trò đang âm mưu chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Nghe được lời này, Ciara nhẹ mỉm cười, chậm rãi rời khởi căn phòng.

***

Dành cho những ai chưa biết: Theo ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, "lan nhật quang - aspodel" là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là "lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ." Còn "ngải tây - wormwood" thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ. Nếu kết hợp những điều này lại với nhau, ý nghĩa câu hỏi của thầy Snape đặt ra cho Harry trong tiết học đầu tiên năm nhất có thể dịch ra là: "Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net