Chương 38: Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào Đại Sảnh đường, cùng tụ họp với hội Harry, Ron, Hermione để cùng dùng bữa trưa. Vừa nhìn thấy cô, Harry vội hỏi:

-Giáo sư Snape gọi em lại có chuyện gì không?

-<Thầy ấy chỉ muốn đưa một chút tài liệu học tập cho em thôi.>

Ron có vẻ không tin:

-Ông ấy gọi bồ lại để đưa tài liệu học tập cho bồ? Thật không vậy?

-<Có lẽ thầy ấy thấy mình có hứng thú với môn độc dược cũng nên.>

Sau đó cô nhanh chóng thay đổi chủ đề:

-<Hai người cùng Malfoy nói chuyện gì sao?>

Nói đến vấn đề này, gương mặt của cả Ron và Harry đều trở nên bực tức:

-Em không thể tưởng tượng nổi nó đã nói bác Hagrid như thế nào đâu, nhưng điều làm anh quan tâm hơn, Malfoy đã nói rằng nếu nó là anh thì nó sẽ tự đi tìm Sirius Black mà thanh toán.

Ron khó hiểu:

-Nó đang nói cái gì vậy?

Ciara dường như không nghe thấy câu chuyện của bọn họ sau đó, trong đầu cô vẫn luôn suy nghĩ luẩn quẩn về những gì Harry vừa kể. Có khả năng Malfoy thực sự biết chuyện gì đó.

----------

Chiều nay, bọn nó có lớp môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, khi bọn trẻ đến lớp để học bài đầu tiên thì giáo sư Lupin vẫn chưa có mặt ở đó. Bọn chúng bèn ngồi xuống, lấy sách, giấy da, và viết lông ngỗng ra, rồi tán dóc cho đến khi thầy Lupin bước vào lớp. Thầy mỉm cười mơ hồ và đặt cái cặp cũ kỹ tồi tàn của thầy lên bàn giáo viên. Trông thầy vẫn xoàng xĩnh như từ trước tới giờ, nhưng có vẻ khỏe mạnh hơn hồi ở trên xe lửa, như thể đã được ăn vài bữa no nê. Thầy nói:

-Chào các trò. Các trò hãy vui lòng cất hết sách vào cặp. Hôm nay là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi.

Cả lớp cất sách đi, vài người trao đổi nhau cái nhìn tò mò. Trước đây, tụi nó chưa từng thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bao giờ. Ấy là không kể buổi học đáng nhớ năm ngoái, khi thầy giáo cũ dạy môn này mang vào lớp cả một cái chuồng chứa đầy bọn yêu nhí rồi thả chúng ra.

Giáo sư Lupin nói khi mọi người đã sẵn sàng:

-Tốt lắm. Mời các trò làm theo tôi.

Bọn học trò hơi bối rối nhưng mà thích thú đứng dậy đi theo giáo sư Lupin ra khỏi phòng học. Ông dắt bọn trẻ đi dọc một hành lang vắng vẻ rồi quẹo qua một góc, ở đó cái mà bọn trẻ nhìn thấy trước tiên là con yêu tinh Peeves. Nó đang lộn đầu xuống đất, cất cẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, và đang nhét kẹo cao su vô cái lỗ khóa gần nhất.

Khi giáo sư Lupin đến cách Peeves chừng hai thước, con yêu tinh mới ngẩng đầu lên. Nó ngọ nguậy hai bàn chân có những ngón chân cong quèo và hát toáng lên:

-Lupin khùng, Lupin điên, Lupin khùng, Lupin điên.

Xưa nay Peeves hầu như luôn luôn hỗn hào bất trị như vậy, tuy cũng biết bày tỏ ít nhiều kính trọng kiểu gì đó đối với các giáo sư. Mọi người đều nhìn giáo sư Lupin để xem ông phản ứng ra sao về chuyện này. Bọn trẻ ngạc nhiên thấy giáo sư Lupin vẫn mỉm cười. Ông nói một cách dễ thương:

-Nếu tôi là chú em, thì tôi sẽ gỡ bỏ hết cao su dính trong mấy lỗ khóa đó. Để vậy, coi chừng thầy Filch sẽ khó có thể vô trong đó lấy chổi.

Thầy Filch giám thị trường Hogwarts, một phù thủy bất bài, tính tình nóng nảy, người tiến hành cuộc chiến thường xuyên chống bọn học trò và, đúng vậy, chống cả Peeves nữa. Nhưng Peeves chẳng mảy may bận tâm đến những lời giáo sư Lupin nói, ngoài chuyện bỏ hai ngón tay vào miệng huýt sáo thật to.

Giáo sư nhẹ thở dài và rút cây đũa phép ra. Thầy ngoảnh đầu lại nói qua vai mình với đám học trò:

-Đây là một lời nguyền nho nhỏ rất hữu ích, các trò hãy quan sát cho kỹ.

Ông giơ cây đũa phép lên tầm cao ngang vai, đọc: "waddiwasi!", rồi chĩa đầu đũa vào Peeves. Bằng sức mạnh của một đầu đạn, miếng kẹo cao su văng ra khỏi lỗ khóa và phóng thẳng vô lỗ mũi bên trái của Peeves. Con yêu tinh lộn mèo như cơn lốc, bốc lên, chửi rủa và biến đi.

Dean Thomas hết sức kinh ngạc:

-Hết sẩy, thưa thầy!

Giáo sư Lupin cất cây đũa phép đi và nói:

-Cám ơn, Dean. Chúng ta tiếp tục được chứ?

Thầy trò lại tiếp tục đi tới, cả lớp bây giờ nhìn thầy Lupin xoàng xĩnh với một niềm kính trọng được tăng lên đáng kể. Thầy dẫn đám học trò đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Thầy Lupin mở cửa rồi đứng qua một bên nói:

-Mời vào bên trong.

Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế để lộn xộn không ai ngồi, trừ một cái. Giáo sư Snape đang ngồi trên một cái ghế bành thấp. Đôi mắt thầy Snape sáng long lanh và môi thầy thấp thoáng nụ cười nhạo báng độc địa. Giáo sư Lupin bước vào, khép lại cánh cửa phía sau lưng. Giáo sư Snape bèn nói:

-Cứ để cửa mở, Lupin. Tôi chẳng hứng thú chứng kiên trò này lắm đâu.

Rồi thầy Snape đứng dậy, sải bước đi ngang qua bọn học trò, tấm áo chùng đen của ông phồng lên phơ phất sau bước chân, Ciara có thể nhìn thấy ông khẽ liếc về phía cô. Đến cửa, giáo sư Snape quay ngoắt một vòng trên gót, và nói:

-Có lẽ chưa ai khuyến cáo ông, ông Lupin à, nhưng lớp này có một trò tên là Neville Longbottom. Tôi muốn khuyên ông đừng có giao cho trò đó bất cứ việc khó khăn nào, trừ khi có trò Hermione nhắc tuồng bên tai nó.

Neville đỏ mặt. Harry nhìn thầy Snape trừng trừng; hành hạ Neville ở ngay trong lớp thầy đã đủ tệ rồi, giờ lại còn làm cái chuyện đó ngay trước mặt các giáo viên khác.

Giáo sư Lupin nhướn chân mày lên:

-Tôi đang trông mong Neville sẽ giúp tôi trong giai đoạn điều hành thứ nhứt, và tôi chắc chắn là trò ấy sẽ thực hiện điều đó một cách đáng nể.

Mặt Neville càng đỏ thêm, như không thể đỏ thêm được nữa. Môi thầy Snape cong lên, nhưng ông bỏ đi, đóng cánh cửa kêu một cái rầm.

Giáo sư vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng:

-Thôi, bắt đầu.

Cuối phòng không có gì cả ngoại trừ một cái tủ áo cũ mà các giáo sư thường cất những tấm áo chùng dự trữ. Khi giáo sư Lupin bước đến đứng cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, động bức tường ầm ầm.

Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác. Giáo sư Lupin bèn bình thản nói:

-Chẳng có gì đáng sợ cả. Trong đó có một Ông Kẹ.

Hầu hết lũ học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ. Neville nhìn thầy Lupin với ánh mắt chỉ còn có hãi hùng, và Seamus thì nhìn cái nắm đấm cửa tủ đang kêu lách cách với vẻ lo lắng bồn chồn.

Giáo sư Lupin giảng giải:

-Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát... Có một lần tôi bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và tôi đã xin phép ông Hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên cứ để mặc nó ở đó để cho học sinh năm thứ ba có dịp thực tập. Vậy câu hỏi đầu tiên mà các trò phải tự hỏi là: Ông Kẹ là gì?

Hermione giơ tay lên ngay:

-Đó là một con ma thay hình đổi dạng. Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng làm cho chúng ta sợ nhất.

Giáo sư Lupin nói:

-Đúng lắm. Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn Hermione được.

Mặt Hermione sáng rực lên. Giáo sư Lupin nói tiếp:

-Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi tôi thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhất.

Neville thốt lên mấy tiếng ú ớ khiếp đảm, nhưng giáo sư Lupin phớt lờ đi, nói tiếp:

-Điều này có nghĩa là chúng ta có một thuận lợi lớn lao so với Ông Kẹ trước khi chúng ta bắt đầu. Trò có biết là gì không, Harry?

Suy nghĩ câu trả lời khi bên cạnh là một Hermione cứ nhấp nha nhấp nhổm trên gót giày với cánh tay giơ tuốt trên cao quả là rất ư khó khăn, nhưng Harry cũng tìm được câu trả lời:

-Ơ... bởi vì chúng ta có nhiều người, Ông Kẹ không biết nên đội lốt nào.

-Chính xác!

Cánh tay của Hermione đành hạ xuống thất vọng. Giáo sư Lupin nói tiếp:

-Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý Ông Kẹ. Con ma đội lốt sẽ bối rối. Nó nên đội lốt gì, một cái xác không đầu hay một con sên ăn thịt sống? Có một lần tôi thấy một Ông Kẹ phạm chính cái sai lầm đó: toan hù dọa hai người cùng một lúc và tự biến mình thành một nửa con sên. Không đến nỗi ghê lắm.

-Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười.

-Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi... riddikulus!

Cả lớp đồng thanh lập lại:

-Riddikulus!

Giáo sư Lupin nói:

-Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây là lúc cần đến trò, Neville à.

Cái tủ áo lại rung lắc bần bật, nhưng cũng không đến nỗi thảm như Neville: nó bước tới trước như thể nó đang đi tới cái giá treo cổ. Giáo sư Lupin nói:

-Được rồi, Neville. Hãy làm cái trước tiên trước: trò hãy nói xem cái gì làm cho trò sợ nhất trên cõi đời này?

Môi của Neville mấp máy, nhưng không ai nghe được tiếng nào. Giáo sư Lupin vui vẻ nói:

-Xin lỗi trò, tôi chưa nghe ra.

Neville nhìn quanh với vẻ hoang mang, như thể cầu xin ai đó cứu giúp nó với, rồi nó nói, nghe như một tiếng thì thào:

-Giáo sư Snape.

Hầu như ai cũng cười. Ngay cả Neville cũng mỉm cười với vẻ hối lỗi. Tuy nhiên giáo sư Lupin lại có vẻ suy tư.

-Giáo sư Snape... hừm... Neville, thầy nghĩ con sống với bà nội con, phải không?

Neville lo lắng:

-Ơ... phải, nhưng mà con không muốn Ông Kẹ biến thành bà nội con đâu.

-Không, không, con hiểu lầm thầy rồi.

Giáo sư Lupin bây giờ lại mỉm cười, nói tiếp:

-Thầy không biết con có thể nói mọi người biết loại áo quần gì mà bà của con thường mặc không?

Neville có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng đáp:

-Dạ... Bà luôn luôn đội cái nón ấy, một cái nón cao trên đỉnh có gắn một con kền kền nhồi bông. Và một cái áo đầm dài màu xanh lá cây, thông thường... và đôi khi quàng khăn quàng cổ bằng lông cáo.

Giáo sư Lupin gợi ý:

-Và một cái ví xách tay?

Neville nói:

-Một cái màu đỏ bự lắm.

Giáo sư Lupin nói:

-Được rồi. Con thể hình dung những thứ y phục này rõ ràng không, Neville? Con có thể nhìn thấy chúng ở trong đầu con không?

-Dạ.

Neville đáp không chắc chắn chút nào, hiển nhiên là nó đang thắc mắc chuyện gì tiếp theo đây. Giáo sư Lupin tiếp tục giảng giải:

-Neville à, khi Ông Kẹ nhào ra khỏi cái tủ áo và trông thấy con, nó sẽ đội ngay lốt giáo sư Snape. Và con sẽ giơ cây đũa phép lên, như vầy, và la lên "Riddikulus", và hết sức tập trung nghĩ đến áo nón của bà con. Nếu con làm tốt thì "giáo sư Snape" sẽ bị đội cái nón có con kền kền nhồi bông trên chóp, mặc cái áo đầm xanh, đeo cái ví bự màu đỏ.

Mọi người phá ra cười to. Cái tủ áo cũng lắc lư dữ dội. Giáo sư Lupin nói tiếp:

-Neville, chúng ta sẽ lùi lại một chút, để cho con có một bãi đấu thoáng rõ, được chứ? Các trò cũng lùi lại hết, tôi sẽ gọi người tiếp theo tới trước... Bây giờ, Neville có thể nhìn thấy rõ hơn...

Tất cả đều thối lui, đứng dựa sát tường để lại một mình Neville bên cái tủ áo. Trông nó xanh xao không còn hồn vía, nhưng nó đã xắn tay áo lên và nắm chặt cây đũa phép trong tay, sẵn sàng.

Giáo sư Lupin giơ cây đũa phép của ông về phía nắm đấm của cánh cửa tủ:

-Thầy đếm đến ba, Neville nhé. Một - hai - ba! Bắt đầu!

Một chùm lửa sáng xẹt ra từ đầu đũa phép của giáo sư Lupin, trúng ngay cái nắm đấm. Cái tủ áo mở bung ra. Giáo sư Snape bước ra, mũi khoằm, vẻ dọa nạt, quắc mắt nhìn Neville.
Neville lùi lại, đũa phép giơ lên, miệng há hốc không thốt ra lời. Thầy Snape tiến về phía nó, đè trùm lên nó, cho tay vào bên trong lớp áo chùng. Neville chợt thét lên:

-R-r-riddikulus!

Có một tiếng gì vang lên như tiếng roi quất. Thầy Snape loạng choạng. Rồi thầy mặc một cái áo đầm dài viền ren, đội một cái nón cao trên chóp có một con kền kền bị mối gặm, và tay đung đưa một cái ví bự chảng màu đỏ thắm.

Một tràng cười bùng vỡ. Sau Neville, mọi người bắt đầu tiến lên, nhìn đám đông chen lấn xô đẩy, Ciara đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Định nhanh chóng ra khỏi đây nhưng mọi chuyện không như cô mong muốn, có lẽ cô đã va vào ai đó khiến mình ngã ngửa ra đằng sau. Khi có thể đứng vững, cô mới biết rằng mình đã đứng trước cái tủ quần áo từ lúc nào. Ông Kẹ ngay lập tức biến đổi, người xuất hiện trước mắt đã kiến cô ngạc nhiên.

Trước mặt cô là Randolph Carwyn, cậu đang nhìn cô. Vẫn nét mặt ấy, vẫn nụ cười ấy đều đang dành cho cô. Khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười, nhưng... sắc mặt Randolph đột nhiên thay đổi, vẻ mặt đau đớn dần thay thế cho nó. Cậu cúi xuống nhìn ngực áo mình, máu đã thấm đẫm và đang loang ra rộng hơn. Cậu lảo đảo ngã xuống trước sự ngạc nhiên của cô.

Lúc bấy giờ sắc mặt vốn tưởng chừng như chẳng bao giờ thay đổi đó lại đang hiện lên vẻ hoảng hốt, mắt cô trừng to, tim đập liên hồi. Đằng sau cậu là Jethro, đôi mắt đen sâu thẳm đó dừng lại trước cô, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên:

-Đừng nhìn ta như thể ta chính là kẻ giết hắn vậy.

Hắn từ từ tiến lại gần cô:

-Aurora, nếu em quên thì ta sẽ nhắc cho em nhớ thật kĩ. Không chỉ hắn ta mà cả những kẻ ngoài kia có kết cục như vậy không phải đều do quyết định của em sao?

Nghe từng câu từng chữ chậm rãi vang lên bên tai, cô cảm thấy bản thân mình dường như chẳng thể thở được, đôi chân cũng không thể đứng vững nữa, ngồi thụp xuống mặt đất.

Nhanh như cắt, giáo sư Lupin chạy ngay đến chắn trước mặt Ciara trước khi Jethro kịp chạm vào cô, hắn ta biến mất thay vào đó là một trái cầu pha lê trắng óng ánh bạc lơ lửng trên không phía trước giáo sư Lupin, thầy nhẹ nhàng nói:

-Riddikulus!

Ông Kẹ nổ tung thành cả ngàn bụm khói nho nhỏ, xong biến mất.

Giáo sư Lupin vội quay lại, đỡ lấy cô:

-Con gái, con ổn chứ?

Lúc này Harry, Ron, Hermione cũng vừa kịp chạy lại. Ciara đang dùng hai tay bưng lấy mặt mình, miệng khẽ mấp máy thành tiếng:

-K...Không...Không...

Giọng nói Harry vừa nghe được đã khiến nó không thể tin vào tai mình, lần đầu tiên trong suốt sáu năm trời, nó lại một lần nữa được nghe thấy giọng nói của em, thứ âm thanh mà ngay cả khi nằm mơ nó cũng không bao giờ dám nghĩ tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net