Chương 4: Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó đang đập cửa.

Bùm bùm! Người bên ngoài lại đập cửa lần nữa. Ông Dursley vội bước ra, trong tay lăm le khẩu súng, cảnh cáo người bên ngoài.

Cách cửa bị đấm mạnh đến nỗi lòng cả bản lề, đổ sập xuống sàn. Trên ngưỡng cửa, một người khổng lồ đã đứng sẵn, gương mặt gần như bị râu ria và tóc tai che kín, nhưng sau đám râu ria ấy lấp lánh một đôi mắt đen huyền sáng long lanh.

Những chuyện xảy ra sau đó đã làm hai đứa phải kinh ngạc. Lão khổng lồ tên Hagrid đó đã cho cả hai biết rằng, bọn nó là phù thủy, cha mẹ cả hai vĩ đại như thế nào, Hogwarts là nơi ra sao và cả về... Voldermort - kẻ gieo giấc nỗi kinh hoàng cho toàn nhân loại và cũng là kẻ giết cha mẹ hai đứa. Ciara chắc chắn tên này là một người rất nguy hiểm bởi lẽ mặc dù hắn đã hồn bay phách lạc nơi nào rồi nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy sợ hãi như vậy. Và điều khiến cô đặc biệt chú ý là hắn đã cố giết Harry nhưng không được, liệu điều này có liên quan đến thứ lực lượng phép thuật không rõ ràng trong cơ thể Harry?

Thấy chỉ có một mình Harry nói chuyện còn cô bé Ciara bên cạnh thì không hề mở miệng, khuôn mặt lạnh lùng, không có biểu cảm gì, lão Hagrid bắt đầu cảm thấy kì lạ, lão nhẹ nhàng gọi:

-...Ciara?

Cô đưa đôi mắt xinh đẹp lên nhìn lão, khi đó lão đã sửng sốt, đôi mắt đó trông vô hồn và sâu không thấy đáy:

-... Con ổn chứ?

Cô giơ tay lên, trả lời:

-< Con không sao>

Harry vội giải thích nói:

-Em ấy nói rằng mình không sao.

Khi đó khuôn mặt Hagrid bỗng trở nên tối đi, một đứa trẻ nhà Potter là người câm, sao lại có thể có chuyện này, thầy Dumbledore không hề đề cập đến với lão và có lẽ thầy cũng không biết gì về chuyện này.

-DURSLEY!

Ông Dusrley đang nấp ở góc lều, nghe lão Hagrid gọi sợ hãi tới nỗi co rúm người lại:

-CHUYỆN NÀY LÀ SAO?

Lắp bắp nửa ngày nhưng ông ta vẫn chưa nói được lí do Ciara bị như vậy, ngày đó thấy con bé chỉ bị thương nhẹ nên ông không mấy để ý, ông ta đâu biết rằng sau khi trở về nó liền biến thành một người câm.

Mặc dù rất tức giận nhưng Hagrid cũng không thể làm gì ông Dursley, sau một hồi mắng chửi, lão viết một lá thư rồi đưa cho một con cú mang đi. Nhìn gió thổi càng lúc càng mạnh trên mặt biển, Ciara thầm mong rằng con cú đó có thể bay đến nơi trước khi kiệt sức trong thời tiết này.

Tỉnh dậy vào sáng hôm sau trong chiếc áo dày của bác Hagrid, cả ba bắt đầu cùng đi mua sắm đồ dùng học tập cho năm học. Họ đã tới ga xe điện. Chuyến xe điện từ đây đến Luân – Đôn sắp chạy trong chừng năm phút nữa. Lão Hagrid chẳng biết xài tiền Muggle - tiếng lão dùng, nên lão đưa tờ giấy bạc cho Harry mua vé.

Trên xe lửa, người ta còn ngó lão Hagrid dữ hơn: Lão chiếm hết hai chỗ ngồi và ngồi đó đan móc một thứ gì đó trông giống như lều xiếc màu vàng tươi.

Ba người đến một quán rượu nhỏ xíu trông nhếch nhác, trên tấm biển đề "Cái Vạc Lủng". Ciara để ý thấy có vẻ những người đi qua đây đều dường như không hề chú ý đến nơi này hoặc cũng có thể là họ không nhìn thấy.

Bước vào trong, mọi người dường như biết lão Hagrid; họ vẫy tay chào và mỉm cười với lão, người bán rượu thì cầm ngay một cái ly giơ lên hỏi lão:

-Như mọi khi chứ, Hagrid?

Lão Hagrid lắc đầu từ chối. Đặc biệt sau khi Lão giới thiệu về hai đứa, biểu cảm của mọi người bỗng trở nên rất khác lạ. Sau một hồi liên tục chào hỏi mọi người trong quán, Harry mới biết hoá ra nó được nhiều người biết đến thế.

Một người đàn ông nhợt nhạt chen tới chỗ hai đứa, trông ông có vẻ căng thẳng cực kỳ, một trong hai con mắt của ông cứ giật giật liên tục.

Lão Hagrid chào ông ta và giới thiệu:

-Chào giáo sư Quirrell. Harry, Ciara, giáo sư Quirrell sẽ là một trong những người thầy dạy các con ở trường Hogwarts.

Giáo sư Quirrell lập cập nói:

-PP... P... Potter, t... t...tta không thể bày tỏ được vui mừng như thế nào khi gặp lại con.

Ông cứ lắp bắp một hồi không nói lên lời. Không chỉ có ông mà còn rất nhiều người khác nữa cũng tiến lên bắt chuyện. Lão Hagrid mất cả chục phút mới gỡ được Harry ra khỏi đám người vây lấy nó. Lão loay hoay một hồi cũng lớn tiếng ác được sự ồn ào chộn rộn chung quanh.

-Phải đi thôi, còn nhiều thứ phải mua. Harry, Ciara, đi thôi.

Sau đó cả hai mới biết, nghe nói vị giáo sư Quirrell vừa rồi đã gặp ma – cà – rồng ở Hắc Lâm, lại thêm chuyện lăng nhăng vớ vẩn với một mụ dạ xoa nữa. Từ đó ổng không bao giờ lấy lại được phong độ như xưa, ổng đâm ra sợ sệt, sợ cả học trò của mình, sợ cả môn mình dạy. Dẫu vậy, Ciara cảm thấy bản thân dường như không có mấy thiện cảm với vị giáo sư này, cô cảm nhận được gì đó từ ông ta, thứ đó khiến cô có dự cảm chẳng lành.

Lão Hagrid thì đang bận đếm những viên gạch trên bức tường sau thùng rác. Lão lẩm bẩm:

-Ba dọc... hai ngang... Bên phải. Lùi lại, Harry, Ciara.

Lão dùng mũi dù gõ vào tường ba lần.
Những viên gạch lão sờ vào dường như rùng mình – chúng co lại – và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là một cái cổng lớn đến nỗi người khổng lồ như lão Hagrid cũng có thể đàng hoàn bước qua. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Lão Hagrid nhe răng cười với hai đứa:

-Chào mừng quý khách đến Hẻm Xéo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net