Chương 43: Tấm bản đồ đạo tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh dậy ở bệnh thất, Harry rất bất ngờ khi các cầu thủ của đội Quidditch nhà Gryffindor lấm lem bùn sình từ đầu đến chân đang xúm xít quanh giường nó. Ciara, Ron và Hermione cũng có mặt ở đó, trông ướt lướt thướt như vừa mới ra khỏi hồ bơi. Và... còn một người nữa có vẻ là đàn anh khóa trên, mặc đồng phục Slytherin, đứng ngay bên cạnh Ciara cũng đang nhìn nó. Harry có thể chắc chắn rằng nó không quen biết người này, vậy... anh ta sao lại có mặt ở đây?

-Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Harry hỏi.

Sau câu hỏi của nó, mọi người mới từ từ kể lại mọi chuyện:

-Thật may nhờ có Ciara mà bồ mới có thể sống sót, Harry, bồ đã ngã khỏi chổi và rơi xuống từ độ cao mười sáu thước.

-Tụi này còn tưởng bồ chết rồi.

Hermione thốt ra một tiếng thút thít nho nhỏ, hai mắt cô bé đỏ ngầu.

Nghe vậy, Harry quay sang Ciara:

-Cảm ơn em, Ciara.

-Không, là lỗi của em, đáng lẽ em không nên rời khỏi trận đấu.

Cô nói với vẻ tự trách. Cho dù Harry có an ủi như thế nào, tâm trạng cô vẫn chẳng thể khá hơn được.

-Nhưng còn trận đấu. Chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta có đấu lại không?

Không ai nói gì cả. Sự thật khủng khiếp chìm sâu trong Harry như một hòn đá chìm xuống đáy ao.

-Chúng ta đâu có... thua hả?

George nói:

-Diggory bắt được trái banh Snitch. Ngay sau khi em té xuống. Lúc đó anh ta không nhận thấy điều gì đang xảy ra. Khi anh ta nhìn lại và thấy em nằm trên mặt đất, ảnh tìm cách hủy bỏ kết quả. Ảnh muốn thi đấu lại. Nhưng họ đã chiến thắng một cách sòng phẳng trung thực... Ngay cả anh Wood cũng phải công nhận.

Sau một hồi nói chuyện, Harry cũng đã hiểu hết mọi chuyện, thầy Dumbledore cũng rất tức giận khi nó té ngã, thầy là người đuổi hết những viên giám ngục Azkaban rời khỏi sân vận động và cũng là người đưa nó đến bệnh thất. Còn chiếc Nimbus tông vô cây Liễu roi, những gì còn lại bây giờ chỉ là hàng tá que gỗ vụn với những cành nhánh con con.

Cho đến bây giờ, Harry chỉ còn một điều thắc mắc duy nhất, nó quay sang Ciara nhưng không hề nhìn cô mà nhìn người bên cạnh, hỏi:

-Còn anh là...?

Bấy giờ, người vốn luôn im lặng từ nãy tới giờ mới bắt đầu lên tiếng:

-Thật mừng vì cậu Potter cuối cùng cũng tỉnh lại. Có lẽ cũng nên giới thiệu một chút, tôi tên Curtis Finn, năm tư nhà Slytherin.

Bằng giọng điệu lạnh lùng và cao ngạo vốn có của nhà Slytherin, anh ta nói tiếp:

-Nếu cậu Potter đã ổn rồi thì tôi có thể mượn Ciara một lúc được chứ?

Harry còn chưa biết phải nói gì thì Ciara đã trả lời:

-Không được, sức khỏe Harry còn chưa ổn định, em phải ở đây cùng anh ấy.

Curtis cười khẩy:

-Chưa ổn định? Nhìn lại đi, bây giờ tình trạng của cậu ta còn tốt hơn em đấy.

Nghe Curtis nói vây, Harry giật mình, vội cầm lấy tay Ciara, lúc này cậu mới phát hiện ra, bàn tay cô đang run rẩy.

-Ciara, em không s...?

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Curtis đã giật tay Ciara ra khỏi tay cậu, nhanh chóng kéo cô rời khỏi bệnh thất, chỉ vứt lại một câu:

-Tôi nói chuyện cùng con bé một lát.

Đến một chỗ vắng người, Curtis mới thả tay cô ra. Giọng điệu có vẻ tức giận:

-Con nhóc ngu ngốc, sao em lại có thể tùy tiện sử dụng phép thuật như vậy, em càng ngày càng coi thường tính mạng của mình rồi nhỉ?

-Sử dụng tùy tiện? Ý anh là bảo em cứ để mặc Harry như vậy?

-Không cần có em, cậu ta vẫn được an toàn. Nếu lúc đó em không ra tay cũng sẽ có người khác làm thay thôi.

-Đừng nói như thể anh hoàn toàn chắc chắn vậy.

Curtis vò mái tóc, cố gắng để mình bình tĩnh lại:

-Bây giờ anh không muốn ở đây đôi co cùng em. Em còn thuốc để khống chế lời nguyền chứ?

-Còn, nhưng tác dụng cũng không khả quan mấy và hình như hiệu quả càng ngày càng giảm.

-Có lẽ tạm thời em cứ sử dụng nó trước đi, và hạn chế sử dụng phép thuật lại.

-Điều đó đương nhiên là em biết. Anh có vẻ đang làm vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn rồi, ít nhất em vẫn ổn, không phải sao?

Nghe cô nói, Curtis dường như muốn tức điên lên, nhưng anh vẫn cố kiềm chế để ngăn việc mình lao đến bóc cổ con nhóc ngu ngốc này. Day day trán, anh nói:

-Những lời nguyền cổ xưa đó vốn không thể coi thường, em cho rằng bây giờ em thực sự ổn lắm sao. Tốt nhất là quay về nghỉ ngơi đi trước khi anh nổi khùng lên.

----------

Harry phải nghỉ trong bệnh thất đến hết cuối tuần, đến ngày thứ hai mới bắt đầu trở về sự ồn ào, rộn ràng của ngôi trường. Nó cũng không tra hỏi nhiều về nam sinh nhà Slytherin lần trước, dẫu sao Ciara cũng có quyền được kết bạn của mình, nhưng... miễn sao tên đó là một người tử tế.

Bước vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sau bữa trưa, giáo sư Lupin đã trở lại bục giảng. Nhìn cũng thấy rõ thầy Lupin đã bị bệnh nặng. Tấm áo chùng cũ kỹ của thầy rõ ràng trở nên rộng hơn, khoác lỏng khỏng trên thân hình thầy, và dưới mắt thầy là những quầng thâm đậm. Tuy vậy, thầy vẫn mỉm cười với cả lớp khi bọn học trò vô lớp ngồi xuống. Bọn chúng lập tức bùng ra một trận tố khổ về cách đối xử của thầy Snape khi dạy thế thầy Lupin bị bệnh.

Giáo sư Lupin mỉm cười trước vẻ phẫn nộ trên gương mặt của lũ học trò và hứa rằng sẽ nói với giáo sư Snape để bọn nó khỏi phải viết bài luận văn. Nghe được điều này ai cũng vui mừng chỉ trừ Hermione, cô bé kêu đầy thất vọng vì đã làm xong hết rồi.

Hôm đó tụi nó lại được một buổi học thú vị. Giáo sư Lupin mang theo một cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk, một sinh vật nhỏ xíu có một chân luôn làm ra vẻ như mình được chế tạo bằng những lọn khói, chứ không chỉ mong manh và vô hại.

Cuối buổi học, thầy gọi Harry ở lại, có thể thấy sau cuộc trò chuyện tinh thần nó phấn chấn lên thấy rõ nhờ lời hứa hẹn của giáo sư Lupin sẽ dạy nó cách chống đỡ bọn giám ngục Azkaban, việc này khiến nó tin là nó sẽ không còn phải nghe lại cái chết của má nó nữa; mặt khác, tinh thần nó còn phấn chấn nhờ vào kết quả trận đấu Quidditch vào cuối tháng mười một: đội Ravenclaw đã đè bẹp đội Hufflepuff. Vậy là nhà Gryffindor không đến nỗi mất hết hy vọng, mặc dù tình thế của họ hiện nay là không thể để thua thêm một trận nào nữa. Wood đã lấy lại được sinh lực điên cuồng của anh và bắt đội nhà Gryffindor luyện tập đến khốn đốn như xưa nay ngay cả trong những cơn mưa mù mịt lạnh cóng lì lợm kéo dài đến tận tháng mười hai. Harry càng nhận thấy không còn dấu hiệu gì của bọn giám ngục Azkaban trong sân trường nữa. Cơn giận của thầy Dumbledore dường như đã tống chúng trở lại trạm gác của chúng ở lối ra vào trường.

Hai tuần lễ trước khi học kỳ kết thúc, bầu trời bỗng nhiên sáng lên một màu trắng sữa lóa cả mắt, và khoảng sân lầy lội một buổi sáng nọ hiện ra với lớp sương giá lóng lánh phủ kín. Bên trong tòa lâu đài không khí mừng đón Giáng sinh đã khá chộn rộn. Giáo sư Flitwick, thầy giáo dạy môn Bùa chú, đã trang trí xong lớp học của ông với những bóng đèn lung linh nhấp nháy có thể hóa ra những nàng tiên thật sự bay chấp chới. Tất cả lũ học trò đều hớn hở bàn tính kế hoạch nghỉ lễ của chúng. Cả Ron và Hermione đều quyết định ở lại trường Hogwarts, và mặc dù Ron nói là quyết định ở lại trường của nó là do nó không thể nào chịu nổi Percy đến hai tuần lễ, và vào thư viện trường nghiên cứu; nhưng những điều đó khó mà lừa được Harry và Ciara, tụi nó biết tỏng hai người đó ở lại trường là để bọn nó có bạn, cho nên cả hai cảm động và biết ơn lắm.

Vào cuối tuần của tuần lễ học cuối học kỳ, mọi người lại được dịp vui sướng, ngoại trừ Harry và Ciara, vì có một chuyến đi chơi ở làng Hogsmeade nữa. Cam chịu cái thực tế hai đứa nó lại là đứa học sinh duy nhứt của năm thứ ba bị ở lại trường một lần nữa khi mọi người đều được đi Hogsmeade chơi.

Vào buổi sáng thứ bảy đi thăm làng Hogsmeade, Ron và Hermione tạm biệt Harry cùng Ciara xong, quấn mình trong lớp áo trùm kín người và quàng khăn quanh cổ mà ra đi. Harry và Ciara lẳng lặng quay trở lại tháp Gryffindor cũng chẳng biết nên làm gì. Tuyết đã bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ, và lâu đài hết sức yên tĩnh vắng lặng.

-Harry! Ciara! Suỵt!

Đang đi qua được nửa hành lang ở tầng lầu ba, cả hai nghe tiếng kêu, quay đầu lại, thấy Fred và George đang thò đầu ra gọi bọn nó từ sau bức tượng của mụ phù thủy một mắt gù lưng. Harry tò mò:

-Mấy anh làm gì ở đây? Bộ mấy anh không đi thăm làng Hogsmeade sao?

Fred nói với một cái nháy mắt bí hiểm:

- Tụi anh tới đây để lên dây cót tinh thần cho bọn em một tý trước khi tụi anh đi. Vô đây...

Fred gật đầu ra dấu bảo Harry, Ciara đi về phía một phòng học trống ở bên trái của bức tượng gù một mắt. Hai đứa đi theo Fred và George vào bên trong. George nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay ra nhìn cả hai tươi cười rạng rỡ. Nó nói:

- Một món quà Giáng sinh sớm dành cho bọn em đây nè Harry, Ciara!

Fred rút cái gì đó ra từ dưới tấm áo trùm của nó với điệu bộ rất ư màu mè. Nó đặt cái đó lên bàn. Đó chỉ là một miếng giấy da lớn, vuông vức và nhàu nát, và tuyệt không có chữ nào trong đó cả. Harry ngờ vực ngó tấm giấy da, cảnh giác là Fred và George đang chơi mình một vố gì đây.

- Cái đó là cái gì vậy?

George vỗ nhè nhẹ lên tấm giấy da một cách trìu mến:

- Cái này là bí quyết thành công của tụi anh đây.

Fred nói:

-Đem cho bọn em thì tụi anh cũng xót ruột lắm. Nhưng mà tụi anh đã quyết định vào tối hôm qua là bọn em cần nó hơn tụi anh.

George nói thêm:

-Với lại, tụi anh đã thuộc nó nằm lòng rồi. Nay tụi anh truyền nó lại cho bọn em. Tụi anh không còn cần đến nó nữa.

Nó rút cây đũa phép ra, chạm nhẹ miếng giấy da và đọc thần chú:

-Tôi trang trọng thề rằng tôi là đồ vô tích sự.

Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một mạng nhện từ cái điểm mà George chạm đầu đũa phép vào. Những đường kẻ này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm giấy da; mấy chữ màu xanh lá cây to tướng cong queo tuyên bố rằng:

Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn,

Chân Nhồi Bông và Gạc Nai

Công ty cung cấp trợ thiết bị cho những kẻ phá phách pháp thuật

Hân hạnh trình bày

BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC

Đó là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Nhưng điều thực sự đáng chú ý là những chấm mực nhỏ xíu di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên viết bằng nét chữ li ti. Kinh ngạc quá, Harry cúi xuống nhìn mấy cái chấm đó. Một cái chấm đeo nhãn tên ở góc trái trên cùng cho thấy cụ Dumbledore đang đi qua đi lại trong phòng Hiệu trưởng; một chấm khác cho thấy Bà Norris - con mèo của thầy giám thị Filch - đang rình mò ở tầng lầu hai, và ở trong phòng truyền thông, con yêu siêu quậy Peeves đang vút qua vút lại. Và khi Harry đưa mắt dò lên rà xuống những hành lang quen thuộc thì nó nhận ra một điều:

Cái bản đồ này phơi bày ra một hệ thống lối đi mà nó chưa bao giờ đặt chân tới. Mà nhiều hành lang đó dường như dẫn... thẳng tới làng Hogsmeade.

Fred dùng một ngón tay dò theo một trong những lối đi đó, nói:

-Có tất cả bảy lối đi, hiện giờ thì thầy Filch biết được bốn lối.

Nó chỉ ra những lối đi bí mật đã bị thầy Filch phát hiện, nói tiếp:

-Nhưng còn những lối đi này thì chắc chắn là chỉ có chúng ta biết mà thôi. Đừng mất thì giờ mò vô lối đi đằng sau tấm gương trên tầng lầu bốn. Tụi anh xài lối đó cho đến mùa đông năm ngoái thì thôi luôn, thành hang cụt rồi, hoàn toàn bị bít lối. Còn lối đi này thì tụi anh chắc là chưa ai từng xài tới, bởi vì cây Liễu Roi đứng áng ngay cửa ra vào. Nhưng còn lối đi này đây, lối này dẫn thẳng tới hầm chứa đồ của tiệm Công tước Mật. Tụi anh dùng lối đi này cả tỷ lần rồi. Và có lẽ bọn em cũng nên để ý, cửa vào lối đi này ở ngay bên phải căn phòng này, thông qua bức tượng mụ phù thủy gù một mắt.

-Chỉ cần khỏ nó một cái nữa và đọc thần chú "Phá luật xong!", thì tấm bản đồ lại trống trơn như ban đầu.

Cuối cùng sau khi chào tạm biệt, cả Fred và George cùng bước ra khỏi phòng học, cười điệu đàng với một vẻ vô cùng mãn nguyện.

Nhìn thấy Harry nhìn tấm bản đồ đầy phấn khích, Ciara cũng không muốn phá hỏng niềm vui của cậu:

-Đi thôi, bây giờ chúng ta đến tiệm Công Tước Mật chứ?

Nghe Ciara nói vậy, có vẻ Harry càng cảm thấy vui sướng hơn. Thế rồi sau hơn mười phút đi theo tấm bản đồ, cả hai đến một cái hầm chứa đồ chất đầy những thùng và sọt gỗ thưa. Nhanh nhẹn trèo lên cái cầu thang gỗ, lên được tới cánh cửa ở đầu cầu thang, lách qua, và thấy cả hai đứng ngay sau quầy của cửa tiệm Công tước Mật.

Tiệm Công tước Mật đông đúc học sinh trường Hogwarts đến nỗi không ai buồn để mắt tới Harry và Ciara đến hai lần. Chen lấn qua một đám đông những học sinh năm thứ sáu và nhìn thấy ở một góc xa nhứt trong tiệm có treo một cái bảng: "Khẩu vị Khác thường". Ron và Hermione đứng dưới cái bảng hiệu đó, đang săm soi một cái khay đầy những que kẹo có hương vị máu. Quả nhiên cả hai đều rất ngạc nhiên khi thấy Harry và Ciara xuất hiện ở đây. Harry phải giải thích cho cả hai người bọn họ nghe về tấm bản đồ đạo tặc. Sau một hồi nói chuyện tới an nguy của Harry rồi lại giới thiệu về các địa điểm ở làng Hogsmeade, cả bọn gần như lạnh cóng, hai hàm răng liên tục đập vào nhau. Ron đề nghị:

-Hay là vầy, tụi mình đi uống Bia-bơ ở tiệm Ba Cây Chổi Thần không?

Harry không mong gì hơn. Gió đã trở nên dữ dội và hai bàn tay nó đang tê cóng lại. Vì vậy bốn đứa băng qua đường và chỉ vài phút sau là cùng bước vào một cái quán nhỏ xíu.

Ron giơ ly cối của nó lên, vui vẻ nói:

-Mừng Giáng sinh hạnh phúc!

Harry uống ực một hơi. Đó là món ngon nhứt mà nó từng được nếm qua, và chất Bia bơ ấy dường như hâm nóng từng lóng xương thớ thịt trong người nó lên.

Một luồng gió thoảng lùa qua mớ tóc của Harry. Cánh cửa của tiệm Ba Cây Chổi Thần lại mở ra, Harry nhìn qua mép của cái ly cối nó cầm trên tay và nghẹn cả họng.

Giáo sư McGonangall và giáo sư Flitwick vừa bước vô quán cùng với một cơn gió lốc đầy bông tuyết. Theo sau hai người đó là lão Hagrid đang mải mê trò chuyện với một người béo tốt đẫy đà đội nón trái dưa màu xanh vỏ chanh và khoác áo trùm sọc: chính là Bộ trưởng Pháp Thuật Cornelius Fudge!

Ngay lập tức, cả Ron và Hermione đều đưa tay lên đầu Harry, Ciara và ấn cả hai thụp xuống sau quầy, núp dưới gầm bàn. Những gì mà bọn họ nói tiếp theo đó đã làm cả bốn đứa nó kinh ngạc. Cho tới bây giờ, bọn nó mới biết rõ về sự việc xảy ra trước đây.

Ron và Hermione đưa mắt nhìn chăm chú Harry cùng Ciara, không thốt được lời nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net