Chương 44: Suy nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về từ tiệm Công Tước Mật, Harry trông có vẻ rất lơ đẵng, Ciara cho rằng có thể cậu còn không nhận ra rằng mình đã trở về Hogwarts. Cũng phải thôi, lượng thông tin Harry vừa nhận được là một chuyện quá sốc đối với cậu. Trước đây chưa từng một người nào nói với Harry câu chuyện này. Cụ Dumbledore, lão Hagrid, ông Weasley, ông Fudge... không một người nào nói đến sự kiện ba mẹ Harry chết vì bị một người bạn thân nhất của mình phản bội.

Nghĩ đến đây khóe miệng Ciara không khỏi giương lên một nụ cười khinh bỉ.

"Thật nực cười, bị người mình tin tưởng nhất phản bội trong khi bản thân còn chưa ý thức được gì. Cảm giác lúc đó... chắc hẳn là rất đau nhỉ?"

Harry cứ im lặng như vậy trong suốt bữa ăn tối, vừa chui vào phòng sinh hoạt chung đông đúc, cậu đã lặng lẽ lẻn lên phòng một mình. Cả Hermione và Ron đều chỉ biết lo lắng quan sát cậu.

-Các cậu cứ ở đây đi, để mình lên đó cùng anh ấy là được rồi.

Trong lúc cả hai đang không biết phải làm gì, Ciara đột nhiên lên tiếng.

Từ từ bước lên cầu thang khu phòng ngủ của nam sinh, ở Gryffindor, sự chênh lệnh giữa nam nữ sinh là khá lớn, nữ sinh được cho phép đến phòng ngủ của nam sinh nhưng việc nam sinh đến phòng ngủ nữ sinh là hoàn toàn bị cấm. Đứng trước cửa phòng nhìn vào trong, Harry có vẻ còn chưa nhận ra sự xuất hiện của cô. Lặng lẽ tựa mình vào thành cửa, Ciara im lặng quan sát toàn bộ hành động của cậu.

Harry đẩy mớ sách vở qua một bên và nhanh chóng tìm được cái mà nó muốn tìm - cuốn album hình ảnh lưu niệm bọc da mà lão Hagrid đã tặng nó cách đây hai năm, trong đó có đầy hình phù thủy của ba mẹ nó. Harry ngồi trên giường, kéo màn che chung quanh, rồi bắt đầu lật từng trang tìm kiếm, cho đến khi... Harry dừng lại ở tấm hình ngày cưới của ba mẹ nó. Đây là ba nó đang vẫy tay chào nó, tươi cười rạng rỡ, mái tóc đen rối bù mà Harry được thừa hưởng đang xù ra khắp các hướng. Đây là mẹ nó, rạng rỡ với niềm hạnh phúc, tay trong tay với ba nó.

-Em quả thật trông rất giống bà ấy.

Harry giật mình, nhìn về hướng phát ra giọng nói, không biết từ lúc nào Ciara đã đứng trước mặt nó, cũng đang nhìn vào album như chẳng có việc gì xảy ra. Cô nói tiếp:

-Phù rể trong đám cưới... vậy đây chắc hẳn là Sirius Black, khác hẳn trên tờ truy nã, mặc dù không muốn nhưng em vẫn phải thừa nhận hắn trông... rất rực rỡ.

Ciara dừng một chút, có vẻ như đang lựa chọn từ ngữ mà cô cho là phù hợp nhất để miêu tả Black.

-Hắn là người đã giết ba mẹ chúng ta, nhưng những viên giám ngục Azkaban không có ảnh hưởng gì nhiều đối với hắn, hắn không bị nghe tiếng gào khóc của mẹ mỗi khi bọn giám ngục đến quá gần.

Harry vừa nhìn người tươi cười trong album vừa nói. Sau câu nói của mình, nó thấy Ciara bỗng nhiên im lặng. Ngẩng đầu lên, nó phát hiện ra Ciara đang ngẩn người nhìn nó:

-Ciara?

Cảm thấy kì lạ Harry lên tiếng hỏi.

Lúc này cô mới hoàn hồn, khẽ hỏi lại:

-Anh rất căm hận hắn sao?

-Phải.

-Vì hắn đã giết ba mẹ chúng ta?

-Đương nhiên là vì lí do đó rồi, không phải em cũng giống như anh à?

Nghe câu trả lời của Harry, Ciara mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra:

-Vâng, em cũng cảm thấy giống như anh vậy.

Trở về phòng của mình, suốt đêm hôm đó Ciara chẳng tài nào ngủ nổi, câu trả lời của Harry luôn vang lên vang vẳng trong đầu. Cô đã nghĩ rằng Harry chỉ cảm thấy bất ngờ khi biết về cái chết của ba mẹ mình, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra, cậu không hề giống cô. Harry rất hận Sirius Black bởi hắn là người đã giết cha mẹ cậu, bởi cậu coi họ là người thân của mình. Nhưng... Ciara thì lại không nghĩ như vậy, cô ghét Black chỉ vì lí do hắn là một kẻ giết người, còn đối với ba mẹ ở kiếp này, cô thậm chí chẳng hề có kí ức hay cảm xúc nhớ mong gì còn lưu lại trong đầu về hai người bọn họ, người quan trọng nhất với cô chỉ có mình Harry và Dalziel mà thôi. Có lẽ hai người mang danh là ba mẹ của cô ở kiếp này chỉ cho cô duy nhất một cảm giác. Đó là sự thương hại.

Sáng ngày hôm sau, Ciara đã nhìn thấy bộ ba Harry, Ron và Hermione đang ngồi thảo luận gì đó, tiến lại gần, cô mới có thể nghe rõ:

-Vậy ý của bồ là sao? Bồ muốn... muốn giết Black hay làm gì?

Hermione nạt Ron với giọng hoảng hốt:

-Đừng có ngớ ngẩn! Harry đâu có định giết ai, phải không Harry?

Một lần nữa, Harry không trả lời. Nó không biết là nó muốn làm gì. Nó chỉ biết là trong khi Black còn tung hoành ngoài vòng pháp luật mà nó không làm gì hết thì nó không thể chịu đựng được. Nó đột ngột nói:

-Malfoy chắc biết hết chuyện này. Mấy bồ có nhớ nó nói gì với mình trong lớp Độc dược không? "Nếu là tao thì tao sẽ đích thân truy lùng hắn... Tao muốn tự tay trả thù..."

Ron tức điên lên, nói:

-Bây giờ bồ nghe lời xúi bậy của Malfoy chứ không thèm nghe lời khuyên của tụi này hả? Bồ nghe đây... Bồ có biết là má của Pettigrew nhận được gì sau khi Black thủ tiêu ổng không? Ba mình nói... Một tấm Huy chương Merlin Đệ nhứt đẳng, và một cái hộp đựng một ngón tay của Pettigrew. Đó là phần di thể bự nhứt của ổng mà người ta có thể góp nhặt lại được. Black là một gã điên, Harry ơi, hắn nguy hiểm lắm...

Không đếm xỉa gì tới lời của Ron, Harry nói tiếp:

-Ba của Malfoy ắt hẳn là đã nói cho nó biết. Ổng nằm ngay trong vòng thân cận của Voldemort mà...

Ron giận dữ ngắt lời:

-Bồ làm ơn nói Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy được không?

-... cho nên hiển nhiên là Malfoy biết Black làm tay sai cho Voldemort...

-... và Malfoy khoái lắm lắm được nhìn thấy bồ nổ tung thành một triệu mảnh vụn, như Pettigrew ấy. Thử nghĩ coi, Malfoy chỉ mong sao cho bồ tự lao vô chỗ chết trước khi nó phải đương đầu với bồ trong trận đấu Quidditch!

Mắt Hermione giờ đã long lanh nước, cô bé nói:

-Harry ơi, làm ơn, làm ơn biết suy nghĩ một chút. Black đã làm một điều khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp, nhưng bồ đừng lao mình vào nguy hiểm, chỉ vì đó là điều Black muốn... Ôi, Harry ơi, bồ sẽ lọt ngay vô tay Black nếu bồ đi tìm hắn. Ba má bồ đâu có muốn cho bồ bị hắn hại, đúng không? Ba má bồ không đời nào muốn cho bồ đi tìm Black đâu!

Harry nói vắn tắt:

- Mình sẽ không bao giờ biết được ba má mình muốn gì, bởi vì, "nhờ" Black, mình đã không bao giờ còn được nói chuyện với ba má mình nữa.

Ngồi bên cạnh lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, Ciara chẳng thể lên tiếng ủng hộ Harry mà ngược lại cô cũng có suy nghĩ giống Hermione và Ron, cho dù hoàn cảnh của cô và Harry giống nhau.

Cuối cùng Harry quyết định muốn đi gặp lão Hagrid để nghe toàn bộ câu chuyện, mặc cho Ron và Hermione ngăn cản, chính vì vậy cả bốn đứa tụi nó về buồng ngủ lấy áo trùm rồi chui qua cái lỗ chân dung, rồi đi xuống, xuyên qua tòa lâu đài trống vắng, đi qua cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi.

Tụi nó đi từ từ qua bãi cỏ, dấu chân tạo thành một rãnh sâu băng qua lớp tuyết xốp xộp lóng lánh, vớ và vạt áo trùm của tụi nó đều bị ngấm ướt và đông lạnh. Khu Rừng Cấm trông như thể đã bị ếm bùa, mỗi cái cây bị đắp lên từng mảng tuyết bạc, và căn chòi của lão Hagrid thì giống y như một cái bánh trét kem trắng.

Ron gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Áp tai lên cánh cửa, cả bọn nghe thấy bên trong căn phòng vọng ra tiếng rên rỉ thổn thức nho nhỏ.

Harry đấm ình ình vào cánh cửa, gọi to:

-Bác Hagrid ơi, bác Hagrid! Bác có ở trong nhà không?

Có tiếng chân bước nặng nề, rồi cánh cửa mở ra kêu một cái kẹt. Lão Hagrid đứng sừng sững với đôi mắt đỏ ké và sưng múp lên. Nước mắt rơi tung tóe xuống cái áo khoác bằng da. Thấy bọn trẻ, lão rống lên khóc và nhào tới ôm chầm lấy Harry.

Lão Hagrid to lớn ít nhất bằng hai người bình thường, cho nên cảnh tượng này không phải là chuyện đáng cười. Harry suýt sụm bà chè dưới sức nặng của lão Hagrid, may mà được Ron và Hermione cứu bằng cách mỗi đứa níu một cánh tay lão Hagrid và ra sức đỡ lão đứng lên, rồi cùng Harry giúp lão trở vô bên trong căn chòi.

Lão Hagrid cứ để yên cho bọn trẻ dẫn lão tới một cái ghế, ngồi thụp xuống và gục lên bàn, thổn thức nức nở không thể nào ngăn được. Mặt lão ướt đẫm, nước mắt rơi lã chã xuống chòm râu rối bời. Hermione hoảng hồn hỏi:

-Bác Hagrid ơi, có chuyện gì vậy?

Harry để ý thấy một bức thư có vẻ như bức công văn đang nằm mở trên bàn.

-Cái gì đây, bác Hagrid?

Lão Hagrid càng khóc dữ hơn, nhưng lão cũng đẩy bức thư về phía Harry. Nó cầm lên đọc to:

Thưa ông Hagrid,

Bổ túc cuộc điều tra của chúng tôi về cuộc tấn công của một con Bằng Mã vào một học sinh trong lớp của ông, chúng tôi đã nhận được sự bảo đảm của giáo sư Dumbledore là ông không phải chịu trách nhiệm gì về sự cố đáng tiếc đó.

Tuy nhiên, chúng tôi phải ghi nhận mối quan tâm của chúng tôi về vấn đề Bằng Mã. Chúng tôi đã quyết định xem xét đến thư khiếu nại của ông Lucius Malfoy, và vì vậy vấn đề này sẽ được đưa ra Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy Hiểm. Phiên tòa sẽ diễn ra vào ngày 20 tháng tư và chúng tôi yêu cầu ông đích thân hiện diện cùng với con Bằng Mã ở văn phòng của Ủy ban ở Luân Đôn vào ngày hẹn trên. Trong khi chờ tòa xử, con Bằng Mã phải bị xích lại và cách ly.

Kính thư...

Cuối thư là một danh sách các Ủy viên Hội đồng Quản trị Nhà trường.

Bây giờ thì cả bọn cũng đã hiểu lí do lão Hagrid khóc lóc như vậy. Mặc dù an ủi như thế nào nhưng lão vẫn chẳng có vẻ gì là nguôi ngoai. Cuối cùng, sau nhiều lời cam đoan giúp đỡ nhiều hơn nữa từ bọn trẻ, cùng với một tách trà bốc khói đặt trước mặt, lão Hagrid mới cảm thấy ổn hơn.

Mặc dù chẳng vui vẻ gì, nhưng chuyến viếng thăm lão Hagrid hóa ra lại có cái hiệu quả mà cả Ron và Hermione đều không ngờ. Mặc dù Harry không cách gì quên được Sirius Black, nhưng nó cũng không thể cứ nghiền ngẫm ý tưởng trả thù hoài nếu nó muốn giúp lão Hagrid thắng vụ kiện chống lại Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm. Hôm sau, cả ba người Harry, Ron và Hermione cùng vô thư viện và trở về căn phòng sinh hoạt chung trống vắng với cả đống sách nặng ịch mà tụi nó hy vọng có thể giúp ích trong việc soạn một bản bào chữa cho con Buckbeak. Ba đứa nó ngồi trước lò sưởi cháy bập bùng, từ tốn giở từng trang của những bộ sách phủ dày bụi bặm viết lại những vụ kiện nổi tiếng về những con ác thú cướp bóc; thỉnh thoảng trao đổi vài câu khi tụi nó gặp được điều gì có vẻ có liên quan.

Cùng lúc đó, ở những chỗ khác trong lâu đài, những món đồ trang hoàng Giáng sinh diễm lệ hằng năm đã được giăng lên, bất chấp thực tế là cũng chẳng còn mấy đứa học trò ở lại lâu đài để mà thưởng thức chúng. Những chuỗi giấy kim tuyến và nhánh cây tầm gửi treo dọc theo hành lang, ánh sáng huyền bí chiếu rọi ra từ bên trong mỗi bộ áo giáp và Đại sảnh đường thì được trang hoàng như thông lệ bằng mười hai cây thông Noel lấp lánh những ngôi sao vàng.

Vào buổi sáng ngày Giáng sinh, một món quà đặc biệt đã được gửi đến cho Harry, và có lẽ đó là bất ngờ lớn nhất mà nó nhận được trong ngày hôm nay. Đó chính là cây chổi thần hiệu Tia Chớp, y chang cây chổi thần trong mơ mà Harry đã từng ngày ngày ra đứng ngắm ở Hẻm Xéo vào kì nghỉ hè. Cán chổi sáng lấp lánh khi Harry cầm lên. Cảm giác cán chổi đang rung lên, Harry bèn buông tay ra. Cán chổi cứ dựng đứng trong không trung không cần ai giữ, ở một độ cao vừa phải chính xác cho Harry trèo lên cỡi. Mắt nó lướt từ số đăng ký bằng vàng ở đầu cán chổi xuống tới những nhánh cây dương trơn láng, thẳng tưng một cách hoàn hảo kết thành cái đuôi chổi.

Không đề tên người gửi nhưng Ron cho rằng có khả năng người đó là thầy Lupin, dẫu sao cũng có khá nhiều lí do để nghĩ như vậy.

Nhưng niềm vui của Harry chỉ kéo cho đến khi bữa tiệc kết thúc bởi lẽ giáo sư McGonagall đã đến và tịch thu cây chổi Tia Chớp sau khi nghe Hermione báo lại, vì nguyên nhân lo sợ nó bị ếm bùa.

Sau vụ việc này cả Harry và Ron đều nổi sùng lên với Hermione. Hermione thì vẫn đinh ninh là mình đã làm điều tốt nhất phải làm, nhưng cô bé tránh ngồi trong phòng sinh hoạt chung với Harry và Ron. Hai đứa này cho là cô bé đã tìm nơi ẩn náu trong thư viện, và tụi nó cũng không thèm thử dỗ cô bé quay trở lại phòng sinh hoạt chung làm gì. Ciara là người bị kẹp ở giữa có vẻ khó xử hơn cả, cô biết Hermione làm vậy vì muốn tốt cho Harry nhưng có thể sau khi đem cây Tia Chớp đi kiểm tra sợ rằng nó không còn ra hồn của cây chổi nữa, vậy nên Harry và Ron giận điên lên cũng là điều dễ hiểu, trong tình huống này, cô chỉ có thể đến thư viện an ủi Hermione đừng chấp nhất với bọn họ. Thành ra cả bốn đứa đều vui mừng khi thấy tất cả học sinh khác cùng quay trở về trường sau ngày lễ Năm Mới, và tháp Gryffindor lại trở nên đông đúc, ồn ào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net