Chương 45: Nghiên cứu phương pháp hoá giải lời nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau kì nghỉ, những buổi học của học kỳ hai cũng bắt đầu. Sáng tháng Giêng lạnh căm căm thì chỉ người nào không còn chuyện gì khác để làm mới cảm thấy thích ra sân trường để học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng lão Hagrid đã bày ra một đống lửa đầy những con kỳ nhông để mua vui cho bọn trẻ, nên tụi nhỏ được trải qua một buổi học vui vẻ khác thường: đi mót củi khô và lá khô để bỏ vô đống lửa cho cháy sáng thêm, trong khi mấy con vật mê lửa thuộc nòi giống thằn lằn ấy cứ khoái trá bò lên bò xuống mấy khúc củi vụn đến nóng phỏng da người.

Còn bài học tiên tri của học kì mới được Harry kể lại là không thú vị bằng, giáo sư Trelawney bây giờ dạy qua tới môn Bói chỉ tay, và bà không phải mất thì giờ lâu lắc mới chỉ ra được cho Harry thấy là nó có đường Sinh đạo ngắn nhứt mà bà từng nhìn thấy lần đầu tiên trong đời. Chỉ có lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là nơi mà Harry hăng hái đi học nhất. Cuối buổi học, nó có nhắc giáo sư Lupin về lời hứa của thầy, thầy nói:

-Ờ phải, để thầy xem... Tám giờ tối thứ năm được không? Phòng học môn Lịch sử Pháp thuật chắc đủ rộng... Thầy sẽ suy nghĩ cẩn thận xem chúng ta sẽ dạy và học môn này như thế nào... Chúng ta không thể đem một viên giám ngục Azkaban vô trong tòa lâu đài để thực tập...

Chính ví lí do này, vào tám giờ tối thứ năm, Harry rời phòng sinh hoạt chung Gryffindor để đến phòng học môn Lịch sử Pháp thuật. Tranh thủ lúc này không có việc gì làm, Ciara đã đến thư viện. Vốn chỉ định tới đây để giết thời gian nhưng cô cũng không ngờ Curtis cũng ở đây.

-Dạo này em không gặp được anh, thì ra là ở đây sao?

Curtis không ngẩng đầu lên nhìn Ciara, vẫn cặm cụi vào đống sách dày cộp trước mặt:

-Anh có một vài thứ cần phải nghiên cứu.

-Về cách hóa giải lời nguyền?

-Ừ.

Ciara ngồi đằng trước im lặng nhìn anh, mãi một lúc sau mới chậm rãi thốt ra một câu:

-Vô ích thôi.

Nghe cô nói, Curtis rời mắt khỏi cuốn sách:

-Em có vẻ bi quan quá nhỉ?

Ciara không trả lời trước câu hỏi của anh mà chỉ nhẹ cười khuẩy một cái.

-Em cũng có chuyện muốn hỏi anh.

-Anh đã nghiên cứu về cách hóa giải lời nguyền này từ lâu rồi phải không? Anh là người đã chỉ em cách sử dụng lá hoa Aconite kết hợp với hoa Zinnia vàng mà, em dám cá rằng nó là một kiến thức không phải ai cũng biết.

-Vì sao anh lại nghiên cứu về mấy thứ này vậy?

Đối mặt với những câu hỏi tới tấp của cô, Curtis chỉ hờ hững trả lời:

-Rảnh rỗi nên tìm hiểu một chút thôi.

-Thật sao? Vấn đề anh tìm hiểu lại đúng ngay thứ em đang cần?

-Phải.

Curtis tiếp tục cúi đầu làm việc của mình, không thèm để ý đến cô. Trong khi đó, Ciara ngồi trước mặt thì lại chỉ chăm chăm nhìn anh, mỉm cười khó hiểu.

Cứ ngồi như vậy, thời gian dần trôi qua, người trong thư viện cũng dần thưa thớt. Đoán rằng Harry chắc cũng đã sắp trở về, cô mới bắt đầu đứng lên, nhìn người vẫn đang miệt mài trước mặt, Ciara nhẹ nhàng nói:

-Đôi lúc anh cũng nên thành thật một chút chứ, Dalziel. Có vẻ trước đây... anh cũng rất hay nhớ về người em gái này nhỉ?

Nghe câu hỏi của cô, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười chế giễu:

-Anh phát hiện ra em không chỉ ngu ngốc mà còn mắc chứng ảo tưởng, Aurora.

Mặc dù lời Curtis vừa nói ra xúc phạm đến bản thân, nhưng Ciara không có vẻ gì là tức giân, ngược lại nụ cười trên khóe miệng càng giương cao hơn.

-Em hiểu lầm rồi sao? Vậy mà em còn cho rằng anh cũng có suy nghĩ giống em, em đã rất nhớ anh đó.

Nói rồi, cô nhanh chóng quay lưng rời khỏi thư viện, hướng về phía tháp Gryffindor.

***

Dành cho những ai không biết: Theo ngôn ngữ về các loài hoa thời Victoria, hoa Zinnia – yellow ( Cúc ngũ sắc màu vàng) có nghĩa là sự tưởng nhớ hàng ngày, đều đặn.

----------

Một tuần sau khi học kỳ hai bắt đầu thì đội Ravenclaw đấu với đội Slytherin. Đội Slytherin thắng, mặc dù rất sít sao. Theo Wood thì đây chính là tin lành đối với Gryffindor vì nếu Gryffindor mà thắng được Ravenclaw thì sẽ được đứng nhì bảng. Vì vậy Wood tăng số buổi tập của đội nhà lên năm buổi một tuần. Điều này có nghĩa là, tính luôn buổi học chống giám ngục Azkaban của giáo sư Lupin, thì Harry chỉ còn đúng một buổi tối trong tuần để làm tất cả những bài tập của mình. Cho dù vậy, Harry cũng không đến nỗi tỏ ra căng thẳng như Hermione, khối bài tập khổng lồ của cô bé này dường như cuối cùng cũng làm oằn vai cô bé. Mỗi tối, không sai chạy đi đâu hết, Hermione luôn luôn ngồi ở một góc phòng sinh hoạt chung, kê nhiều cái bàn lại với nhau để bày kín lên các thứ sách vở bài tập, đồ thi số học, tự điển cổ ngữ Rune, họa đồ các vật thể nặng nhấc lên được của dân Muggle, và hàng đống tập vở ghi chép thêm. Cô bé hầu như không nói chuyện với ai, và ai mà quấy rầy việc học của cô bé là thế nào cũng bị càu nhàu.

Ciara cũng rất thắc mắc về việc làm sao Hermione có thể tham dự tất cả các buổi học. Với cái thời khóa biểu của cô bé, không vắng mặt buổi nào là một việc bất khả thi. Có lẽ Hermione đang dấu bọn nó điều gì đó, nhưng cô cũng chẳng có thì giờ để hỏi cô bé, thời gian này cô thường xuyên bị Curtis kéo đên thư viện để nghiên cứu cùng anh – công việc mà cô cho là vô vọng.

Tháng giêng chuyển sang tháng hai một cách mơ hồ khó mà nhận biết được, bởi vì chẳng có chút đổi thay gì trong thời tiết lạnh giá độc địa. Trận đấu của đội Gryffindor với đội Ravenclaw đang ngày một gần kề, nhưng Harry vẫn chưa chịu đặt mua một cây chổi thần mới. Cứ sau mỗi buổi học môn Biến là Harry lại đến hỏi thăm giáo sư McGonagall về tin tức của cây Tia Chớp. Ron luôn đứng sát vai Harry một cách chứa chan hy vọng, còn Hermione thì bước vội qua chúng với gương mặt ngoảnh đi chỗ khác.
Khi hoạt cảnh này diễn ra tới lần thứ mười hai thì giáo sư McGonagall nói, trước khi Harry kịp mở miệng:

-Chưa được, Harry à, con chưa thể nhận lại cây chổi đó đâu. Các thầy cô đã kiểm tra hầu như toàn bộ các bùa ếm ngải thư thông thường rồi, nhưng giáo sư Flitwick tin là cây chổi đó có thể giấu một Bùa Phóng. Cô sẽ báo cho con biết ngay khi các thầy cô kiểm tra nó xong xuôi. Con bây giờ thì làm ơn đừng có quấy rầy cô nữa.

Tình hình càng thêm tồi tệ hơn vì những buổi học chống giám ngục Azkaban của Harry không diễn ra suôn sẻ hoàn toàn như nó trông mong. Sau nhiều buổi học, Harry giờ đã có thể tạo ra một cái bóng trắng bạc lờ mờ mỗi khi Ông Kẹ - giám ngục Azkaban tiến đến gần nó, nhưng vị thần Hộ mệnh của nó còn quá mong manh không đủ sức xua đuổi tên giám ngục đi. Tất cả những gì mà vị thần Hộ mệnh này làm được là lờ lững như một đám mây bảng lảng, làm cạn kiệt năng lực của Harry khi nó cố chiến đấu để giữ cho vị thần Hộ mệnh ở lại đó. Harry cảm thấy giận dữ với chính mình, và cảm thấy có lỗi vì vẫn còn âm thầm khao khát được nghe lại tiếng nói của ba má nó.

May mắn sau buổi học thứ tư cùng thầy Lupin, trên đường trở về, nó đâm sầm ngay vào giáo sư McGonagall, điều bất ngờ là cô cũng đang muốn gặp Harry để trả lại cây chổi thần Tia Chớp sau khi đã kiểm tra mọi thứ và thấy không có vấn đề gì. Mang cây chổi về phòng sinh hoạt chung, mọi người ai cũng xúm lại, bày tỏ sự ngưỡng mộ cây Tia Chớp. Trong khoảng mười phút hay cỡ đó, cây Tia Chớp được chuyền tay chung quanh và được trầm trồ thưởng ngoạn từ mọi góc độ. Sau đó đám đông giải tán và Ron cùng Harry có thể nhìn thấy rõ Hermione là người duy nhất đã không lao về phía tụi nó mà cứ cặm cụi làm bài, cẩn thận tránh nhìn vào mắt tụi nó. Cuối cùng, khi Harry và Ron đến gần cái bàn Hermione đang ngồi, cô bé ngước nhìn lên.

Harry giơ cây chổi Tia Chớp lên nhe răng cười với Hermione:

-Mình nhận lại nó rồi nè!

Ron nói thêm:

-Thấy hông, Hermione? Nó không bị bùa ếm ngải thư gì hết.

Hermione nói:

-Ờ... Nhưng mà biết đâu nó có thể bị! Ý mình nói là, ít nhất bây giờ bồ đã biết là nó an toàn.

Harry nói:

-Ừ, đúng vậy. Thôi, có lẽ mình nên đem nó lên lầu cất đi...

Ron hăng hái nói:

-Để mình đem cất cho. Đằng nào mình cũng đi cho con Scrabbers uống thuốc Bổ Chuột.

Ron cầm lấy cây Tia Chớp và nâng nó lên như thể cây chổi làm bằng pha lê, rồi mang lên cầu thang dẫn về phòng ngủ của tụi con trai.

Những tưởng sau việc lần này, bộ ba người bọn họ sẽ làm hòa với nhau. Nhưng trong lúc Harry đang trò chuyện cùng Hermione thì một tiếng thét nghẹn ngào vọng xuống từ phía trên cầu thang của tụi con trai. Cả phòng sinh hoạt chung đột ngột im lặng, như hóa đá, trừng trừng mắt nhìn ra cửa. Rồi có tiếng bước chân vội vã vang lên càng lúc càng lớn... và rồi Ron nhảy xổ ra trước mắt mọi người, tay kéo theo tấm khăn trải giường. Nó sải bước đến bàn của Hermione, gào lên:

-COI NÈ!

Ron hét tướng lên, tay phất phất tấm khăn trải giường trước mặt Hermione:

-COI NÈ!

-Ron, chuyện gì vậy?

-SCRABBERS! COI NÈ! SCRABBERS!

Hermione ngã người ra né Ron, vẻ hoang mang bối rối cực kỳ. Harry ngó xuống tấm trải Ron đang cầm, trên tấm trải có cái gì đó đo đỏ. Cái gì đó trông ghê rợn như...

-MÁU!

Ron hét tướng lên trong căn phòng yên lặng sững sờ:

-NÓ TIÊU RỒI! VÀ TRÒ CÓ BIẾT TRÊN SÀN PHÒNG CÓ CÁI GÌ KHÔNG?

Hermione run giọng đáp:

-Kh... ông... không!

Ron quăng cái gì đó xuống bài dịch cổ ngữ Rune của Hermione. Hermione và Harry cùng chồm tới trước để xem. Nằm ngay trên những hình dạng gai góc kỳ quái là một mớ lông mèo dài màu hung hung.

Có vẻ như đó là kết thúc của tình bạn giữa Hermione và Ron. Ron thì tức điên lên vì Hermione không hề chịu coi chuyện con mèo Crookshanks – con mèo mà cô bé vừa mua trong kì nghỉ hè ở tiệm Cầm Thú Huyền Bí tìm cách ăn chuột Scrabbers là chuyện nghiêm trọng, không hề bận tâm gì đến chuyện để mắt ngó chừng con mèo, và cho tới bây giờ vẫn còn cố làm bộ như thể con mèo Crookshanks vô tội. Hermione một mực cãi là Ron không có chứng cứ gì để buộc tội con mèo Crookshanks đã ăn con chuột Scrabbers, mấy cái lông hung hung đó có thể còn lưu lại từ hồi Giáng sinh tới giờ, và rằng thật ra Ron đã có thành kiến với con mèo của cô bé từ hồi Crookshanks nhảy xuống vồ trúng đầu Ron ở tiệm Cầm Thú Huyền Bí.

Riêng Harry, nó tin chắc là Crookshanks đã ăn mất con Scrabbers. Nhưng khi Harry cố chứng minh cho Hermione thấy là mọi bằng chứng đều dẫn tới kết luận đó, thì Hermione nổi khùng với Harry luôn.

Đối mặt với chuyện này, Ciara cũng không biết phải xử lí thế nào, việc duy nhất cô có thể làm là ngăn hai người bọn họ cãi nhau sau đó nhẹ nhàng an ủi Hermione, giao lại Ron cho Fred và Harry.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net