Chương 46: An ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để chuẩn bị cho trận đấu với Ravenclaw vào thứ bảy, Harry có buổi tập luyện Quidditch cùng với cây chổi Tia Chớp dưới sự giám sát của bà Hooch. Đó là buổi luyện tập hay nhất từ xưa đến nay, Harry liên tiếp bắt được trái Snitch một cách dễ dàng. Cả đội banh Gryffindor cảm thấy dường như không gì có thể ngăn cản được chiến thắng của mình và có vẻ Ravenclaw cũng ý thức được điều này. Với tốc độ của cây Tia Chớp, khả năng dành chiến thắng của họ là rất nhỏ, chính vì vậy, vào hôm thi đấu, Cho Chang - năm tư, Tầm thủ mới của đội Ravenclaw quyết định bám theo Harry để ngăn cản nó thay vì truy đuổi trái Snitch. Nhưng điều đó cũng chẳng làm khó được Harry, sau khi lừa Cho lao xuống theo mình, nó đột ngột phóng vọt trở lên, còn cô bé cứ chới với theo đà lao xuống. Một lần nữa Harry lại phóng vọt lên nhanh như một viên đạn, và rồi Harry nhìn thấy nó: trái banh Snitch đang chấp chới bay lóng lánh phía trân sân đấu phía sân của đội Ravenclaw.

Harry tăng tốc, và phía dưới nó mấy thước, Cho cũng tăng tốc. Harry sắp chiến thắng, sắp giành được trái banh Snitch trong tích tắc nữa mà thôi. Bỗng dưng dưới sân cỏ xuất hiện ba giám ngục trùm áo đen, đội nón trùm đầu bịt mặt, ngước mắt lên nhìn nó, không ngừng lại để suy nghĩ. Thọc một bàn tay vô cổ áo của tấm áo chùng, nó rút ra cây đũa phép và gầm lên:

-Expecto patronum!

Một cái gì đó màu trắng bạc, một cái gì đó khổng lồ, bùng ra từ đầu cây đũa phép. Những gì tiếp theo chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nó vươn ra bàn tay hãy còn nắm chặt cây đũa phép và chỉ cần khép mấy ngón tay quanh trái Snitch nhỏ xíu đang ra sức vùng vẫy. Ngay sau đó, tiếng còi kết thúc trận đấu của bà Hooch vang lên.

----------

Khi trận đấu kết thúc, Ciara mới biết cái thứ trùm áo đen kín mít đó vốn không phải giám ngục mà là Malfoy, Crabbe, Goyle và Marcus Flints - đội trưởng đội banh Quidditch nhà Slytherin. Có vẻ như Goyle đã công kênh Malfoy trên vai nó để đóng giả một tên giám ngục Azkaban cao lớn. Đương nhiên bọn nó phải hứng chịu một cơn giận cực kì khủng khiếp của giáo sư McGonagall.

Với chiến thắng vang dội, cả đám nhà Gryffindor kéo dài bữa tiệc mừng suốt từ sáng đến tận khuya. Chỉ có hai người không tham gia vào cuộc vui nhộn nhạo này. Ciara vốn không thích ồn ào nên việc cô ở trong phòng là một điều dễ hiểu. Còn Hermione thì thiệt là không thể tin nổi, cô bé ngồi lỳ ở một góc phòng, cố gắng đọc một cuốn sách vĩ đại có tựa là Đời Sống Của Gia Đình và Tập Quán Xã Hội Của Dân Muggle Ăng-Lê.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong khi đang ngồi đọc sách để khỏi cảm thấy nhàm chán thì đột nhiên Hermione òa khóc chạy vào phòng, cho dù cô có an ủi như thế nào, cô bé cũng chẳng khá lên chút nào. Dựa vào tình hình hiện tại, Ciara cũng có thể đoán được nguyên nhân là vì chuyện gì.

----------

Tỉnh dậy vào giữa đêm vì ồn ào bên ngoài, Ciara dường như nghe loáng thoáng tiếng của Ron. Vừa bước ra khỏi cửa, phòng sinh hoạt chung chỉ được chiếu sáng bằng những ngọn lửa đang tàn lụi trong lò sưởi, cho thấy cảnh ngổn ngang rác rưởi và tàn dư của bữa tiệc. Giáo sư McGonagall cũng đang hiện đang ở đây, nhìn quanh giận dữ:

-Tôi rất vui mừng là Gryffindor đã thắng trận đấu, nhưng mà như vầy thì quá lố bịch! Percy, tôi đã trông mong nơi trò nhiều hơn kia!

Percy đứng thẳng lên một cách phẫn nộ và nói:

-Thưa cô, con chắc chắn là không cho phép chuyện này rồi. Con vừa mới bảo các em về phòng ngủ! Em trai của con bị một cơn ác mộng...

Nhưng Ron thét vang:

-KHÔNG PHẢI ÁC MỘNG! THƯA CÔ, CON THỨC DẬY VÀ SIRIUS BLACK ĐỨNG BÊN GIƯỜNG CON, CẦM MỘT CON DAO!

Nghe được điều này, Ciara thoáng sửng sốt, không chỉ có cô mà giáo sư McGonagall cũng khó tin vào lời Ron nói. Nhưng bà vẫn chui ra ngoài hỏi bức tranh Ngài Cadogan:

-Ngài Cadogan, có phải ngài vừa để ột người đàn ông vào tháp Gryffindor không?

Ngài Cadogan kêu lên:

-Đúng như vậy, thưa quí nương!

Bên trong và bên ngoài phòng sinh hoạt chung cùng im lặng sững sờ. Tiếng của giáo sư McGonagall lại vang lên:

-Ngài... ngài đã cho vào à? Nhưng... nhưng còn mật khẩu?

Ngài Cadogan đáp một cách tự hào:

-Hắn có mật khẩu mà. Hắn có mật khẩu của cả tuần luôn ấy, thưa quí nương. Hắn cứ đọc vanh vách từ một mẩu giấy nhỏ!

Giáo sư McGongall lại chui qua lỗ chân dung để đứng đối diện với đám học trò còn đang choáng váng. Trông cô trắng bệch như vôi. Giọng cô run lên:

-Kẻ nào, kẻ cực kỳ ngu xuẩn nào đã viết ra giấy mật khẩu của tuần này rồi để tờ giấy bay lung tung hả?

Sự im lặng nghẹt thở bị phá vỡ bởi một tiếng rít lí nhí hãi hùng. Và Neville Longbottom, run rẩy từ đầu cho tới mấy ngón chân mang dép bông, từ từ giơ tay lên.

----------

Rạng ngày, giáo sư McGonagall trở lại báo cho tụi nhỏ biết là Black lại trốn thoát một lần nữa.

Sau vụ việc hôm đó, toà lâu đài có dấu hiệu kiểm soát an ninh chặt chẽ. Người ta thấy giáo sư Flitwick đang dạy cho những cánh cửa khổng lồ nhận diện một bức tranh to vẽ hình Sirius Black. Thầy giám thị Filch thì đột nhiên xông lên xông xuống các hành lang, bịt kín mọi thứ từ kẽ hở trên tường đến lỗ chuột chui. Ngài Cadogan thì bị đuổi việc. Bức tranh của ngài bị đem đi tuốt ở một xó xỉnh hẻo lánh trên tầng lầu bảy, và Bà Béo lại trở về vị trí cũ. Bức chân dung của bà đã được phục hồi một cách hết sức điêu luyện, nhưng bà cũng vẫn còn cực kỳ căng thẳng, và chỉ chấp nhận trở lại công việc với điều kiện là phải có thêm sự bảo vệ cho bà.

Ron đã bỗng chốc trở thành người nổi tiếng. Mặc dù vẫn còn bị xúc động mạnh về biến cố đêm đó, Ron vẫn vui vẻ kể lại cho bất cứ người nào hỏi thăm về chuyện gì đã xảy ra, kèm theo cả đống chi tiết. Sau khi đám người nghe xong câu chuyện rời đi, Ciara mới lên tiếng:

-Tại sao hắn lại chạy mất?

Ron cũng thắc mắc:

-Phải, mình cũng không hiểu vì sao hắn lại hành động như vậy.

Harry suy diễn:

-Chắc là hắn biết hắn sẽ phải vất vả và khi quay trở ra khỏi tòa lâu đài một khi bồ hét lên và đánh thức mọi người dậy. Lúc đó hắn sẽ phải giết hết mọi người trong nhà này mới chui ra được cái lỗ chân dung... rồi lại phải đương đầu với các thầy cô...

Ciara có vẻ không tin vào điều này, ai cũng biết rằng cách đây mười hai năm, Black đã từng chứng tỏ là hắn không ngại gì chuyện giết người vô tội, vậy mà lần này đối diện với năm đứa con trai không vũ khí, bốn đứa lại đang ngủ say, thì mắc gì hắn phải chạy trốn?

Neville thì sa vào tình cảnh nhục nhã vô cùng. Giáo sư McGonagall giận nó đến nỗi cấm nó từ nay trở đi không được đi thăm làng Hogsmeade nữa. Bà còn phạt cấm túc nó và cấm luôn bất kỳ ai nói cho nó biết mật khẩu vô tháp Gryffindor. Tuy nhiên không có hình phạt nào trong số đó có thể so sánh được với cái mà bà nó dành sẵn cho nó. Hai ngày sau vụ Black đột nhập, bà của Neville gởi cho nó cái thư khủng khiếp nhứt mà học sinh Hogwarts có thể nhận được vào bữa điểm tâm - một bức Thư Sấm, giọng bà của Neville được tăng âm bằng pháp thuật, vang lớn gấp trăm lần bình thường, đang rít lên the thé là làm sao mà Neville có thể đem lại cho cả gia đình một nỗi nhục nhã như thế!

Vì việc này, lão Hagrid cũng gửi một lá thư cho Harry, muốn hẹn gặp nó ở tiền sảnh đồng thời nhắc nhở nó không được phép ra ngoài một mình.

Vì vậy vào khoảng sáu giờ chiều, Harry và Ron rời phòng sinh hoạt chung. Ciara không đi cùng bọn họ, sau nhiều lần cãi nhau cùng Ron và Harry, Hermione trông buồn bã hơn cả, cô cũng có thể nhận ra rằng cô bé đã lo lắng như thế nào sau khi biết Black suýt nữa đâm Ron. Bởi thế, cô luôn dành nhiều thời gian để ở cùng Hermione.

-Hermione... cậu ổn chứ?

Nghe cô gọi, cô bé giật mình, vội lấy tay áo lau mặt, quay sang Ciara:

-Đương nhiên, mình rất ổn.

Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Hermione, cô biết rằng cô bé thật sự không ổn chút nào. Cô ngồi xuống bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng nói:

-Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy, mình biết rằng cậu làm như vậy đều là vì muốn tốt cho bọn họ, mình chắc rằng cả Harry và Ron cũng đều biết điều đó...

Đang định tiếp tục an ủi, đột nhiên Hermione bật khóc:

-Mình biết mình là một kẻ mách lẻo đáng ghét, nhưng mình làm như vậy cũng chỉ vì quan tâm bọn họ, ai biết được cây chổi Tia chớp có an toàn hay không? Nhưng hai người bọn họ lại không tha thứ cho mình. Không những thế, mặc dù không có bằng chứng nhưng cả Harry và Ron đều cho rằng con Crookshanks ăn con Scrabbers!

Càng nói, Hermione càng khóc to hơn.

-Bình tĩnh đi, Hermione.

-Bình tĩnh? Cậu bảo mình phải bình tĩnh thế nào? Chính hai người bọn họ là người đã hứa sẽ giúp bác Hagrid chuẩn bị biện hộ cho Buckbeak. Nhưng vụ cây chổi thần Tia Chớp dường như khiến bọn họ hoàn toàn quên mất việc này rồi. Cây chổi bay cùng một con chuột già quan trọng hơn bạn bè sao?

Nghe Hermione nói, Ciara há miệng muốn giải thích một chút nhưng cô chợt nhận ra rằng mình chẳng thể bao biện gì cho chuyện này. Nhìn đống sách dày cộp bên cạnh cô bé:

-Cậu là người vẫn luôn tìm tài liệu giúp bác Hagrid thắng vụ kiện, cảm ơn cậu, Hermione.

-Không... cũng chẳng đáng là gì cả... mình chỉ không muốn bác Hagrid thua kiện...

Hermione vừa nói vừa nức nở.

-Hermione à, cậu đã ôm đồm quá nhiều môn, với bao nhiêu bài tập mà vẫn kiếm ra thì giờ để giúp bác vụ con Buckbeak... Cậu chắc hẳn đã rất mệt mỏi?

-Không, mình không sao...

Ciara ngắt lời cô bé:

-Đừng quá căng thẳng, hãy thả lỏng đi. Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, không thể chịu đựng được nữa, cậu có thể chia sẻ những chuyện đó với người khác hoặc kể cả với mình. Mình sẽ giúp cậu gánh bớt những lo lắng, ít nhất mình sẽ không im lặng nhìn cậu như trước đây nữa mà mình sẽ đáp lại cậu.

Vừa dứt lời, Ciara thấy trước mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại. Hermione đột ngột xông đến, ôm chần lấy cô, bức xúc:

-Tại sao lúc nào cậu cũng vậy? Tại sao lúc nào cậu cũng luôn là người an ủi mình. Cậu còn mang trong lòng nhiều âu lo hơn cả mình vậy mà cậu lúc nào cũng dành thời gian bên cạnh mình, nhưng... mình lại chẳng thể làm gì cho cậu cả...

Giọng Hermione nghẹn ngào, tiếp đó cô dường như không nghe ra rốt cuộc cô bé đang xin lỗi hay cảm ơn mình.

Khẽ mỉm cười, cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù xù của cô bạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net